
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Nàng bĩu môi rồi bỗng chốc cười rộ lên, kéo hắn vào bếp cùng nấu ăn.
Nàng muốn nấu cháo. Hắn làm trợ thủ rửa nồi, vo gạo, nhóm lửa, còn nàng chỉ phụ trách đổ gạo, đổ nước, rồi tùy hứng bỏ rau và gia vị vào.
Từ Ly Lăng: “Dù ta không nếm được mùi vị, nhưng nàng vẫn phải ăn mà.”
Oanh Nhiên khựng lại, lúc này mới ngừng rắc gia vị lung tung, suy nghĩ một lát rồi nói: “Có cần thêm chút nước không?”
Nàng nghi ngờ nồi cháo này hơi mặn.
Từ Ly Lăng đổ thêm nước.
Tiếp đó là xào rau cải.
Oanh Nhiên không thích ăn những món như dưa muối, vì vậy thường xào rau hoặc xào các món nhẹ để ăn cùng cháo.
Bận rộn một hồi, cuối cùng Oanh Nhiên cũng gọi Tiểu Hoàng và Đại Hoa lên ăn cơm.
Tiểu Hoang tung tăng chạy tới, nhưng Đại Hoa không ở trong ổ.
Trong lòng Oanh Nhiên biết có lẽ nó đã đi tìm Châu Nhi. Sau khi ăn sáng xong, quả nhiên Đại Hoa đã đưa Châu Nhi tới.
Để thể hiện sự lễ phép, nó còn cố ý dẫn Châu Nhi đi vào từ cửa chính.
Sau khi ăn xong, Từ Ly Lăng đang dọn dẹp phòng bếp. Oanh Nhiên đi dạo trong sân trước, nghe thấy tiếng gõ cửa thì giật cả mình.
Nàng nghe thấy tiếng Đại Hoa kêu ngoài cửa, mở cửa ra thì thấy hai con mèo nhỏ... Một con mèo li hoa tròn vo, một con mèo tam thể yểu điệu, cả hai ngoan ngoãn ngồi đợi nàng mở cửa. Nàng bật cười, không khỏi mềm lòng vì vẻ đáng yêu của chúng nó.
Nàng chào đón: “Vào đi... Chắc đây là Châu Nhi nhỉ, đẹp quá đi.”
Châu Nhi đã được Đại Hoa nhắc bài từ trước nên ngoan ngoãn đáp: “Chào phu nhân ạ.”
Tựa như đứa nhóc nhà mình dẫn bạn cùng lớp về nhà chơi, Oanh Nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu mềm mại thì chỉ muốn v**t v* Châu Nhi hai cái.
Oanh Nhiên cười cong mi mắt, song trong đầu vẫn rất tỉnh táo, thầm đánh giá Châu Nhi: Quả nhiên là con mèo nhà Kim Ngũ Lưỡng.
Và cũng chính là con mèo quen mắt mà nàng đã thấy trong hình ảnh quá khứ.
Oanh Nhiên bảo Châu Nhi và Đại Hoa ngồi lên ghế đá trong sân, sau đó xuống bếp nói: “Hoài Chân, Đại Hoa dẫn bạn về chơi.”
Từ Ly Lăng đáp một tiếng, ung dung dọn dẹp phòng bếp rồi chậm chạp đi ra, ngồi xuống bên cạnh Oanh Nhiên.
Ánh mắt hắn dừng trên người Đại Hoa, hừ cười một tiếng đầy ẩn ý khiến Đại Hoa hoảng sợ dựng lông.
Oanh Nhiên nhớ lại tối hôm qua hắn nói hôm nay sẽ thiến Đại Hoa, hoảng hốt thầm nghĩ có khi nào hắn sẽ làm vậy thật. Nàng vội nắm lấy tay hắn và ra hiệu bằng mắt.
Từ Ly Lăng thản nhiên dời mắt đi.
Châu Nhi nhìn tương tác giữa Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng, chớp chớp mắt.
Sương mù bất chợt dâng lên làm Đại Hoa hô to: “Châu Nhi?”
Làn sương tan đi để lộ dáng người lả lướt ngồi ngay ngắn trên ghế đá. Mái tóc xoăn dài búi hình tai mèo, đôi mắt mèo xếch lên. Nữ tử mặc váy tím, chân đeo giày thêu nhung.
Tròng mắt vàng của nàng ta như quả cầu pha lê nhìn chằm chằm vào Từ Ly Lăng: “Ngươi còn nhớ ta không? Ngươi đã nói...”
“A! A! A!”
Đại Hoa thét chói tai hòng cắt ngang lời nàng ta nói.
Đừng có nói lung tung chọc giận tên ác ma này mà!
Mặc dù nó đã chen ngang thành công, nhưng ánh mắt Từ Ly Lăng nhìn sang cũng đủ khiến Châu Nhi run rẩy. Nàng ta rụt cổ, ngậm miệng, biến trở lại hình mèo.
Oanh Nhiên thấy chú mèo dựng lông thì muốn v**t v*, nhưng lại nghĩ nó có hình người nên không tiện, bèn nói: “Châu Nhi đừng sợ.”
Châu Nhi gật đầu, nhìn Oanh Nhiên bằng ánh mắt trông mong đầy khẩn cầu: “Phu nhân, ngài có thể nhận nuôi ta không?”
Đừng có nói bậy mà!
Đại Hoa lại muốn thét lên.
Oanh Nhiên vỗ đầu bảo nó yên lặng, sau đó dịu giọng nói với Châu Nhi: “Hoàn cảnh của bọn ta khá đặc biệt, không tiện mang theo người khác sống cùng, sẽ rước thêm phiền phức cho ngươi. Đại Hoa đã kể chuyện của ngươi cho ta, ngươi nhận nhầm người rồi.”
Châu Nhi tủi thân há miệng: “Có phải do ngài để ý thân phận của ta...”
Đại Hoa giơ móng bịt miệng nó lại, ra hiệu cho nó im lặng.
Từng câu từng chữ nó nói đều không công kích Oanh Nhiên, nhưng đều khiến sát khí của Từ Ly Lăng tăng lên đấy!
Nét mặt Châu Nhi ngây ngô.
Oanh Nhiên hơi ngạc nhiên.
Nàng đã từng đọc rất nhiều tác phẩm kể về mèo yêu ngàn năm, đa số bọn chúng đều là đại yêu hiểu biết lòng người. Nhưng Châu Nhi lại quá ngây thơ, cứ như chưa bao giờ tiếp xúc với xã hội loài người vậy.
Nàng không biết Châu Nhi đã sống sót qua ngàn năm như thế nào, nhưng nghĩ đến Châu Nhi và tên ma tu trong hình ảnh quá khứ...
Oanh Nhiên cân nhắc nói: “Người ngươi đợi không phải Từ Ly công tử. Có lẽ người nọ cảm thấy thân phận của hắn không dễ nhận biết, sợ trong tương lai mình không còn sống nữa nên mới nói như vậy với ngươi.”
Trong lòng Từ Ly Lăng đã hiểu rõ mọi chuyện từ lâu nên chỉ thản nhiên xem kịch.
Châu Nhi không hiểu.
Oanh Nhiên tiếp tục lựa lời giải thích, tránh nhắc đến Từ Ly Lăng, chỉ kể lại kế hoạch của vị ma tu kia dành cho Châu Nhi.
Kẻ lừa gạt Châu Nhi chính là tên ma tu đó. Ban đầu có lẽ hắn ta dự định nếu mình chết, đợi Châu Nhi quay về sẽ tưởng người hứa cưới nó chính là Từ Ly công tử. Với tính cách cao cả của Từ Ly Lăng khi đó, sau khi điều tra rõ chân tướng mọi việc, hắn sẽ nể mặt hắn ta từng hiến thân thử thuốc mà đồng ý để Châu Nhi ở lại và được dòng họ Từ Ly che chở.
Còn nếu hắn ta không chết thì sẽ tự mình giải thích.
Song thế sự vô thường.
Từ Ly Lăng đã thay đổi, dòng họ Từ Ly cũng diệt vong.
Sau khi Đại Hoa nghe xong thì hiểu ra, nhưng Châu Nhi vẫn không hiểu vì sao người nọ phải dùng tên người khác.
Song Châu Nhi cũng không bối rối quá lâu: “Vậy hắn đâu rồi? Hiện tại hắn đang ở đâu? Tên hắn là gì?”
Oanh Nhiên: “Hắn đã mất từ ngàn năm trước rồi, tên của hắn...”
Nàng nhìn về phía Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng: “Võ Tú Minh, người Dư Giang, châu Vân. Vì gia đình đắc tội tu sĩ nên cả nhà đã bị giết vào năm mười ba tuổi. Sau đó tu luyện ma công, mười chín tuổi báo được thù lớn, đồng thời cũng bị ma công nổ tan xác tử vong.”
Châu Nhi chớp chớp mắt, nét mặt vẫn chưa hết hoang mang. Một lát sau nó mới hỏi: “Vậy hắn đã chết rồi ư?”
Trong lòng Oanh Nhiên ngổn ngang cảm xúc: “Ừm.”
Châu Nhi: “Vậy ta phải làm sao bây giờ?”
Oanh Nhiên: ...
Châu Nhi: “Hắn đã nói là muốn cưới ta mà.”
Oanh Nhiên đưa tay về phía Châu Nhi, xoa cái đầu xù lông của nó: “Thì cứ tiếp tục sống cho thật tốt thôi, đây là lời hứa giữa ngươi và hắn mà.”
Trông Châu Nhi có vẻ ngơ ngác, nó im lặng một lúc lâu rồi mới nhảy xuống ghế đá, đi ra ngoài.
Đi được hai bước, nó bỗng quay đầu hỏi: “Thi thể của hắn đâu?”
Từ Ly Lăng: “Nổ tung xác chết rồi, không có thi thể.”
Tuy là lời nói thật, nhưng lại lạnh lẽo đến mức tàn nhẫn.
Châu Nhi: “Ồ.”
Nó đi tiếp, rồi lại dừng bước quay đầu như muốn nói gì đó, song cuối cùng vẫn im lặng, cứ thế rời đi.
Oanh Nhiên bỗng hỏi: “Châu Nhi, khi đó ngươi vẫn là một con mèo nhỏ thôi nhỉ?”
Châu Nhi dừng lại, gật đầu.
Oanh Nhiên hỏi: “Vậy hắn đã nói với một con mèo nhỏ rằng sau này mình sẽ cưới ngươi như thế nào? Có thể kể cho ta nghe không?”
Châu Nhi nhẹ nhàng chạy lên ghế, suy nghĩ một lúc rồi lại hóa thành hình người: “Mẫu thân của ta là đại yêu, kể từ khi sinh ra ta đã biết nói chuyện. Có người bắt mẫu thân của ta đi, nhưng ta trốn được, cứ thế chạy thẳng đến đây. Lúc đó hắn đang ngồi trong hoa viên, đã cứu ta, mỗi ngày đều chia đồ ăn cho ta.”
“Ta dần hồi phục và có thể nói chuyện với hắn. Hắn ngạc nhiên lắm khi thấy ta biết nói, thế là bắt đầu nói chuyện phiếm với ta. Hắn và ta trò chuyện rất nhiều, rất rất nhiều, nhưng ta không nhớ rõ nữa rồi.”
“Ta chỉ nhớ một ngày nọ khi ta đã hoàn toàn bình phục, ta trốn trong hoa viên đợi hắn, khi nào hắn tới ta sẽ chui ra từ bụi hoa...”
Oanh Nhiên nhớ lại cảnh tượng trong hình ảnh quá khứ, một người quấn đầy băng gạc ngồi xổm bên bụi hoa, có một con mèo nhỏ chui ra...
“Hắn nói vết thương của ta lành rồi, quả thật là một chú mèo xinh đẹp.”
“Ta nói hắn cũng là một người xinh đẹp. Ta nghe người ta nói ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp, vậy chẳng lẽ sau khi ta khỏi hẳn, hắn sẽ ăn thịt ta ư? Hắn lại cười bảo lấy thân báo đáp nghĩa là thành thân.”
“Ta hỏi vậy hắn sẽ thành thân với ta sao. Sau khi mẫu thân ta hóa thành hình người xinh đẹp lắm, vì vậy ta cũng sẽ rất xinh đẹp. Hắn cười bảo vậy à... Vậy đợi sau khi ta hóa thành hình người, hắn sẽ cưới ta. Do đó ta phải bảo vệ bản thân, sống thật tốt, sống ở đây cho đến khi có thể hóa thành hình người và trở thành đại yêu, được chứ?”
“Ta nói, ta biết rồi.”
“Hắn lại v**t v* ta, bảo rằng đây là lời hứa giữa bọn ta, nhất định phải sống tốt...”
Châu Nhi im lặng một lát rồi nói: “Nhưng hắn lại không sống tốt.”
Oanh Nhiên hít vào một hơi rồi chậm chạp thở ra, cười nói: “Nhưng đối với hắn, ngươi đang sống tiếp thay sinh mệnh hắn đấy. Ngươi vẫn còn sống tốt cũng có nghĩa hắn vẫn còn sống tốt.”
Châu Nhi cái hiểu cái không: “Là vậy ư?”
Oanh Nhiên gật đầu.
Vốn dĩ nàng cứ tưởng câu chuyện của Châu Nhi sẽ là một câu chuyện tình yêu đau khổ day dứt.
Nhưng hóa ra lại là câu chuyện về một người tên Võ Tú Minh muốn sống cho thật tốt.
Oanh Nhiên nhìn về phía Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng: “Hửm?”
Oanh Nhiên mỉm cười, khẽ thì thầm với hắn: “Hèn gì Võ Tú Minh lại nghĩ nếu chàng phát hiện Châu Nhi hắn để lại, Châu Nhi sẽ được chàng bảo vệ.”
Bởi vì một nhân vật nhỏ bé không ai quan tâm, không ai nhắc đến ấy, vẫn luôn được Từ Ly Lăng mười một tuổi nhớ rõ suốt ngàn năm.
Từ Ly Lăng không nói gì.
Nhưng hắn của hiện tại đã chẳng buồn quan tâm ý định của Võ Tú Minh nữa rồi.
Oanh Nhiên nói với Châu Nhi: “Ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Châu Nhi lắc đầu: “Cảm ơn.”
Nàng ta biến trở về hình mèo, xoay người rời đi.
Lúc này đây, mỗi bước đi đã chẳng còn lưu luyến.
Đại Hoa: “Tôi đi xem thử.”
Nó nhảy xuống ghế đá, đuổi theo Châu Nhi.
Oanh Nhiên cảm thán: “Lần này Đại Hoa nhiệt tình ghê.”
Từ Ly Lăng: “đ*ng d*c.”
Oanh Nhiên kinh ngạc.
Từ Ly Lăng đứng dậy: “Đúng lúc đi thiến nó.”
Oanh Nhiên vội vàng kéo Từ Ly Lăng lại, hờn dỗi liếc một cái, khoác tay dựa vào người hắn.
Hắn ôm nàng vào lòng, ngồi trong sân trước hóng gió, uống trà, cùng nàng tán gẫu những câu chuyện vô thưởng vô phạt.
Đến trưa, Oanh Nhiên phải ra sân sau tu luyện.
Nàng đứng dậy, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Vì tưởng là Đại Hoa dẫn Châu Nhi quay về nên nàng đi ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, người đứng bên ngoài lại là một nam tử xa lạ.
Nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, mặc áo bào màu đen thêu chỉ vàng, toát lên khí chất cao ngạo. Mặc dù hành động văn nhã, nhưng có thể nhìn ra được bản tính hắn ta chẳng phải người ôn hòa.
Hắn ta thoáng sửng sốt khi nhìn thấy Oanh Nhiên, nhưng chẳng mấy chốc ánh mắt đã lướt qua người nàng và nhìn vào Từ Ly Lăng đang thản nhiên uống trà trong sân.
Hắn ta mỉm cười gọi: “Phụ thân, ngài thật sự đang ở đây.”
Phụ thân?
Oanh Nhiên ngơ ngác, quay đầu trừng mắt nhìn Từ Ly Lăng.
*
Lời tác giả:
Tiểu Hoàng: Ngươi gọi ác ma là phụ thân, vậy ngươi nên gọi ta là gì? Đúng, gọi đại ca [Đầu chó]
Đại Hoa: Ác ma là phụ thân ngươi, còn chim nhỏ chính là mẫu thân ngươi. Vậy ngươi nên gọi ta là gì? Đúng, gọi nhị ca [Đầu chó]
Ma nào đó: Hai con súc sinh chui từ đâu ra thế? [Ăn dưa]
Tiểu Hoàng: Ngươi mắng ta, ngươi xong đời rồi, ác ma cũng chẳng cứu nổi ngươi đâu, ta sẽ đi méc mẹ chim nhỏ của ta [Khóc lớn]
Đại Hoa: Ngươi mắng ta, ngươi xong đời rồi, ác ma cũng chẳng cứu nổi ngươi đâu, ta sẽ đi méc mẹ chim nhỏ của ta [Khóc lớn]
Ma nào đó: ... [Khóc lớn]