
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Trương Hạnh Sinh kéo tay Huyền Hoa, cáo từ rời đi.
Oanh Nhiên quay người lại, thấy Từ Ly Lăng khuất mình trong bóng tối đang nhìn mình chăm chú với ánh mắt sâu xa: “Ngươi lại cứu người.”
Nếu nàng không nhắc nhở, hai người này hoặc là quy thuận ma đạo, hoặc là bỏ mạng.
Bàn tay mềm mại của Oanh Nhiên đặt trên ngực hắn nhẹ đẩy một cái, không đáp lại chủ đề này mà hỏi: “Khi nào ấn chú trên người ngươi mới khỏi?”
Từ Ly Lăng: “Sớm thôi.”
Đúng lúc nàng cũng sắp phải về rồi.
Mỗi ngày sau khi nhận năng lượng, Đại Hoa đều sẽ hỏi hệ thống của thần nữ về tình trạng của nàng ta. Nhờ đan dược Diệu Cảnh và gấp đôi phần năng lượng từ hệ thống truyền vào, thần nữ đã sắp tỉnh dậy.
Oanh Nhiên: “Tiếp theo ngươi có dự định gì chưa?”
Từ Ly Lăng: “Tất nhiên là về thành Thánh Ma.”
Oanh Nhiên: “Ngươi về kiểu gì?”
Từ Ly Lăng: “Ngươi về cùng ta không?”
Oanh Nhiên kinh ngạc giây lát, sau đó bật cười: “Vừa rồi ngươi nghe rồi đấy, ngươi nên cảm ơn ta.”
Tuy nàng không trả lời trực tiếp nhưng Từ Ly Lăng vẫn hiểu đáp án nàng.
Hắn thản nhiên đáp lại đề tài nàng mới chuyển sang: “Ban đầu ta đã hỏi ngươi muốn báo đáp gì rồi, nhưng ngươi không cần.”
Oanh Nhiên: “Bây giờ ta cần rồi.”
Nàng bay tới, đứng trước mặt hắn, đôi mắt lóng lánh ngước lên: “Trước khi ta rời đi, ngươi đi về cùng ta đi.”
Từ Ly Lăng: “Vì sao?”
Oanh Nhiên: “Ta muốn cùng ngươi ngắm nhìn phong cảnh trên đường về nhà ngươi.”
Từ Ly Lăng im lặng.
“Được.”
*
Ba ngày sau, ở thành Dương Sơn.
Oanh Nhiên khoác một chiếc áo choàng màu đen thêu chỉ vàng, cầm ống gỗ rỗng ở quầy hàng, đặt trước mắt rồi nhìn Từ Ly Lăng qua đó.
Từ Ly Lăng đứng trước nàng năm thước, mặc một bộ áo đen kiểu nho sinh được cắt may tỉ mỉ, đai lưng quý giá, sắc mặt lạnh nhạt.
Oanh Nhiên bật cười khúc khích nghĩ:
Nếu nàng không biết hắn đã cởi áo ngoài cho nàng che nắng thì khó mà đoán được hắn chỉ mặc lớp áo trong.
Nàng đặt ống gỗ rỗng xuống, cầm một con thỏ gỗ lên, nhìn Từ Ly Lăng qua kẽ nhảy của con thỏ.
Nhìn thế này, nàng không thể thấy rõ cả người hắn.
Mà chỉ có thể thấy được tròng mắt đã quay về sắc đen và hàng lông mi đen dài của hắn. Đi xuống nữa là màu da đã trở lại trắng như ngọc, sườn mặt tuấn tú lạnh lùng và đôi môi đầy đặn...
Chủ quán sau quầy cười nói: “Lang quân, mua cho phu nhân ngươi một cái đi.”
Từ Ly Lăng bước tới, màu đen dần chiếm lấy tầm nhìn nàng: “Nàng không phải phu nhân của ta.”
Chủ quán kinh ngạc: “Vậy các ngươi...”
Từ Ly Lăng lấy một viên linh thạch ra, đưa cho chủ quán, “Cố nhân.”
Đây là lời nàng đã nói với hắn trước đó.
Oanh Nhiên buông thỏ gỗ xuống, giật lấy tiền của hắn rồi hờn dỗi liếc mắt, sau đó nói với chủ quán: “Ngại quá, bọn ta không mua.”
Nàng kéo tay Từ Ly Lăng rời đi, trả linh thạch lại cho hắn.
Từ Ly Lăng: “Ngươi nhìn lâu như vậy mà chỉ xem thử thôi sao?”
Oanh Nhiên: “Ta có nhìn lâu lắm đâu.”
Sáng sớm, nàng và Từ Ly Lăng đã xuất phát từ ngôi miếu hoang, đến giờ mùi mới tới thành Dương Sơn. Bây giờ...
Nàng nhìn sắc trời, có lẽ bây giờ đã là cuối giờ mùi.
Từ Ly Lăng: “Ngươi quay đầu lại xem, chủ quán đang trừng ngươi kìa.”
Oanh Nhiên hoảng hốt, tội lỗi ngoái lại nhìn chủ quán đồ gỗ. Nhưng lại thấy chủ quán vẫn nhiệt tình đón tiếp khách hàng tới lui, rõ ràng không hề trừng nàng.
Nàng đánh nhẹ Từ Ly Lăng một cái, trừng mắt nhìn hắn.
Từ Ly Lăng đi vòng trở lại, mua con thỏ gỗ lúc nãy nàng đã cầm lên cho nàng.
Oanh Nhiên sửng sốt nhận lấy, cầm con thỏ trong tay, khóe miệng nàng không khỏi cong lên mỉm cười.
Nàng liếc nhìn Từ Ly Lăng, lại đặt con thỏ trước mắt và dòm qua con thỏ để nhìn hắn.
Từ Ly Lăng giơ tay bịt kín khe hở đó.
Oanh Nhiên nghiêng đầu né tay hắn, nhưng tay hắn lại đưa sang.
Giữa dòng người đông đúc, nàng và hắn cứ vậy vừa đi vừa đùa giỡn. Đột nhiên nàng vô tình đụng vào một quầy hàng, áo choàng trên người bị góc quầy kéo xuống.
Oanh Nhiên vội vàng định che áo lại.
Nhưng hắn đã kịp thời cúi người phủ áo choàng l*n đ*nh đầu nàng.
Oanh Nhiên ngước mắt, đối diện với gương mặt hắn gần trong gang tấc.
Sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, chỉnh áo xong thì đứng thẳng dậy: “Đừng nghịch nữa.”
Oanh Nhiên cong miệng gật đầu, tay phải cầm con thỏ, tay trái kéo lấy tay hắn.
Từ Ly Lăng lơ đãng buông tay áo xuống, che khuất bàn tay đang nắm lấy tay nàng, giúp nàng chắn nắng.
Oanh Nhiên xoay người xin lỗi chủ quầy hàng mà mình vừa va vào.
Đó là một quầy sách vắng vẻ.
Chủ quán mặc áo bào bạc màu vì đã giặt nhiều lần, đang xếp lại chồng sách bị đổ: “Không sao, không sao.”
Oanh Nhiên cảm thấy áy náy nên kiểm tra những cuốn sách bị nàng đụng vào. Nếu có hư hại gì thì nàng sẽ bồi thường.
Nàng nhặt một cuốn sách mỏng đề tên “Tạp ký” lên, mở trang đầu thì thấy tiêu đề ký sự thứ nhất gồm chín chữ “Dạo chơi yến tiệc ở Đào Nguyên tiên phủ”.
Oanh Nhiên bỗng nhớ ra Từ Ly Lăng từng nhắc tới “Dạo chơi yến tiệc ở Đào Nguyên tiên phủ” với nàng.
Chẳng lẽ đây là cuốn sách hắn nói?
Sân sâu mờ sương, hoa đẫm ướt. Đóa hoa nở rộ ngát hương nồng... Ánh mai ửng hồng, người ngoảnh lại. Ngọn đèn chưa tắt, còn lé loi...
Tiếng đọc của hắn như vẫn còn văng vẳng bên tai khiến hai tai Oanh Nhiên đỏ ửng. Nàng tò mò lật sang trang kế tiếp.
Đây là quyển sách từ ngàn năm trước, không biết ngàn năm sau có còn hay không.
Nàng phải xem thử... Chỉ là xem thử thôi, để biết rốt cuộc cuốn sách Từ Ly Lăng đọc kể về câu chuyện gì.
Trang đầu tiên viết về một vị tiên quân ẩn cư, có tiên phủ ở nơi núi sông hùng vĩ, văn từ đẹp đẽ, đầy chất văn chương.
Oanh Nhiên nghĩ từ nhỏ Từ Ly Lăng đã thích đi du ngoạn, hèn gì lại đọc sách này. Cuốn sách trông giống như du ký bốn phương, nhưng thực chất chính là diễm thư.
Trang kế tiếp kể về việc tiên quân được tiên hữu mời đến tiên cảnh. Trên đường đến tiên cảnh có rất nhiều cảnh sắc núi sông tuyệt đẹp như tranh vẽ.
Sau đó tại bữa tiệc, tiên quân đã gặp lại một nữ tử bí ẩn và âm thầm nảy sinh tình cảm. Một ngày nọ, sau hòn non bộ trong tiên phủ cô tịch, nữ tử ôm lấy tiên quân.
Tiếp đó...
Một bàn tay đưa tới cầm lấy cuốn sách trong tay nàng.
Oanh Nhiên “a” một tiếng, muốn lấy lại.
Từ Ly Lăng đặt cuốn sách về quầy hàng, “Thích đọc cuốn sách này đến vậy à?”
Gương mặt Oanh Nhiên nóng ran. Nhưng lại nghĩ rõ ràng là hắn đọc trước, còn lấy câu thơ trong đó trêu chọc nàng, nàng xấu hổ cái gì?
Nàng nói: “Không phải ta thích đọc, mà do có người đọc nên ta mới đọc.”
Từ Ly Lăng: “Ai đọc?”
Oanh Nhiên tới gần hắn, thì thầm: “Ngươi đó.”
Từ Ly Lăng cũng lại gần nàng: “Có biết cuốn sách này kể về câu chuyện gì không?”
Oanh Nhiên đỏ mặt: “Lúc trước không biết, bây giờ thì biết rồi.”
Từ Ly Lăng: “Biết mà còn nói vậy với ta, là ý gì?”
Oanh Nhiên không trả lời, ánh mắt long lanh triền miên.
Từ Ly Lăng cầm cuốn sách gõ nhẹ lên đầu nàng một cái rồi thốt ra hai chữ.
“Tán tỉnh.”
Giọng nói hắn trầm thấp, chỉ có mình nàng nghe thấy.
Gò má Oanh Nhiên ửng đỏ, không né tránh mà nhìn thẳng vào hắn: “Mua cho ta.”
Đúng là tán tỉnh thật.
Lần đầu tiên hắn đọc cuốn sách này cho nàng nghe cũng là để tán tỉnh.
Từ Ly Lăng không nói gì, nhưng vẫn đưa cuốn sách cho nàng rồi trả linh thạch cho chủ quán.
Chủ quán không quan tâm mình bán được sách gì, chỉ biết cuối cùng cũng có người mua sách, thế là vui mừng thối tiền cho Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng nói không cần rồi bước vào đám đông cùng Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên cười cong mi mắt nhìn hắn.
Hắn nói: “Nhìn ta làm gì?”
Oanh Nhiên đang định trả lời thì bỗng nghe Đại Hoa nói: “Thần nữ tỉnh dậy rồi.”
Ngay sau đó, giọng nói của thần nữ vang lên trong đầu nàng: “Xin lỗi, để một mình ngươi ở lại đây lâu như vậy. Phần bồi thường sẽ được gửi cùng phần thưởng nhiệm vụ. Về chuyện ngươi không thể vào thành An, ta cũng đảm bảo sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ giúp ngươi, mong ngươi thứ lỗi.”
Nói trắng ra là hy vọng nàng sẽ không chấp nhặt chuyện thành An.
Oanh Nhiên biết rõ, không phải thần nữ không quan tâm cảm nhận của nàng, mà đang lo lắng nàng sẽ ác cảm với huyền đạo và làm ảnh hưởng tới nhiệm vụ của nàng ta.
Oanh Nhiên: “Có truy cứu hay không là quyết định của ngươi. Thứ ta có thể thực sự nhận được chỉ có phần năng lượng bồi thường thôi.”
Thần nữ hiểu ý nàng: “Ta sẽ tăng thêm một phần bồi thường.”
Oanh Nhiên đồng ý.
Thần nữ: “Đã chậm trễ lâu rồi, ta sẽ đưa ngươi đi.”
Oanh Nhiên: “Đợi đã.”
Thần nữ: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng nghi hoặc nghiêng đầu, đợi nàng trả lời.
Oanh Nhiên nói với thần nữ: “Nhiều ngày qua có một người đồng hành cùng ta. Ta muốn chào tạm biệt hắn đã.”
Thần nữ tưởng Oanh Nhiên được người tốt cưu mang nên không hỏi nhiều, “Được. Cho ngươi thêm một canh giờ. Hiện tại ta chưa đủ khỏe để quan tâm ngươi nhiều hơn, mong thông cảm.”
Oanh Nhiên “ừm” một tiếng, đưa cuốn “Dạo chơi yến tiệc ở Đào Nguyên tiên phủ” cho Từ Ly Lăng: “Ta vẫn chưa đọc hết quyển sách này, ngươi giữ cho ta đi, đợi lần sau ta đọc tiếp.”
Nàng chẳng cần nói nhiều nhưng Từ Ly Lăng đã hiểu: “Ngươi phải đi rồi.”
“Còn một canh giờ nữa.”
Oanh Nhiên nhìn sắc trời, thấy mặt trời đang lặn về phía tây, ánh hoàng hôn buông xuống, “May quá, chúng ta có thể ngắm mặt trời lặn cùng nhau.”
Từ Ly Lăng nhận lấy cuốn sách, đi dạo cùng nàng.
Chỉ là Oanh Nhiên không chạy tới chạy lui giữa các quầy hàng nữa, mà lặng lẽ bước đi giữa đám đông trong thành cùng hắn.
Oanh Nhiên: “Đã qua bao lâu kể từ lần trước ta gặp ngươi rồi?”
Từ Ly Lăng: “78 năm.”
Oanh Nhiên mỉm cười: “Còn 881 năm nữa, ngươi và ta sẽ gặp lại nhau.”
Từ Ly Lăng: “Vì sao cứ nhất định phải là ngàn năm sau?”
Bước chân Oanh Nhiên khựng lại.
Từ Ly Lăng cũng dừng bước: “Chỉ có thể là ngàn năm sau sao?”
Oanh Nhiên nhẹ giọng nỉ non: “Chỉ có thể là ngàn năm sau...”
Từ Ly Lăng bước tiếp, ngỡ như chưa bao giờ dừng lại, “Vốn dĩ làm gì có cái ngàn năm sau đó.”
Oanh Nhiên siết chặt tay hắn: “Có.”
Từ Ly Lăng: “Vậy sao không thể là hiện tại mà cứ nhất định phải là ngàn năm sau? Ngàn năm sau, chưa chắc ta đã còn sống, thế giới này cũng chưa chắc còn tồn tại. Ngươi và ta sẽ gặp lại nhau thật sao?”
Hàng lông mi của Oanh Nhiên run lên. Nàng nhớ lại ước hẹn giữa mình và Đại Hoa: Nàng sẽ dùng phần thưởng nhiệm vụ để viết lại một đời bình an, êm đềm cho hắn.
Nếu vậy sau khi nhiệm vụ hoàn thành và hai tuyến thế giới sáp nhập, nàng sẽ đi đâu?
Nàng vẫn sẽ ở bên cạnh hắn chứ?
Nàng biết đáp án, nàng vẫn luôn luôn biết.
Chỉ là nàng cứ tự lừa dối bản thân rằng, bầu bạn với nhau một đoạn đường là đủ, sau này mệnh ai nấy sống cũng tốt rồi.
Nhưng giờ đây...
Oanh Nhiên im lặng rất lâu, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Sẽ.”
Oanh Nhiên nắm chặt tay hắn: “Sẽ, nhất định là sẽ. Cho dù thời không thay đổi, bất kể ngươi và ta ở đâu, thì ta đều sẽ đi tìm ngươi, và chúng ta sẽ gặp lại.”
Thần nữ có thể đến thế giới này nhiều lần như vậy thì vì sao nàng không thể ở lại?
Chỉ cần thế giới này còn tồn tại, chỉ cần nàng còn sống, đương nhiên nàng có thể!
Từ Ly Lăng không tin.
Tuy nhiên, vốn dĩ hắn cũng chẳng quan tâm điều đó.
Hắn không ở bên cạnh nàng thì nàng cũng không thể đi theo hắn.
Hắn lạnh lùng buông tay nàng ra: “Ngươi còn muốn gì nữa?”
Oanh Nhiên đi bên cạnh hắn: “Một cây dù.”
Từ Ly Lăng bật cười mỉa mai: “Bởi vì câu chuyện ngàn năm sau của ngươi.”
Oanh Nhiên: “Bởi vì thành Từ Ly trời mưa quanh mưa.”
“...”
Từ Ly Lăng im lặng, cùng nàng đi tìm cửa hàng bán dù.
Đáng tiếc thành Dương Sơn sở dĩ mang tên Dương Sơn đó là vì trong thành nắng nóng quanh năm. Hiển nhiên cũng sẽ không có ai bán dù che mưa.
Mãi đến khi mặt trời lặn xuống, sắc trời sẩm tối.
Oanh Nhiên nghe thấy thần nữ nói: “Còn nửa nén nhanh nữa ta sẽ đưa ngươi về.”
Oanh Nhiên thở dài, nói với Từ Ly Lăng: “Ta phải đi rồi.”
Giọng điệu Từ Ly Lăng vẫn như thường: “Ừm.”
Nàng xoay người chạy vào dòng người thưa thớt trong con hẻm nhỏ, để tránh bị người khác nhìn thấy khoảnh khắc nàng biến mất.
Từ Ly Lăng đứng im tại chỗ nhìn nàng.
Chiếc áo ngoài của hắn trượt từ trên người nàng xuống.
Oanh Nhiên bỗng nhiên quay đầu lại, mái tóc dài đung đưa như sương mù lẩn trong ánh ráng chiều. Nàng cất cao giọng nói với hắn: “Còn 881 năm nữa!”
Dứt lời, nàng biến mất như đám mây tàn.
Chiếc áo màu đen rơi xuống đất.
Từ Ly Lăng đi vào hẻm, nhặt áo ngoài lên, bỗng nghe thấy một tiếng vang nhỏ.
Là một con thỏ gỗ rơi từ áo ngoài xuống mặt đất.
Hắn khoác áo ngoài vào, nhặt con thỏ gỗ lên rồi đặt cùng “Dạo chơi yến tiếc ở Đào Nguyên tiên phủ”, tiếp tục đi sâu vào trong con hẻm.
Cũng đã đến lúc hắn phải về thành Thánh Ma rồi.
Đột nhiên hắn dừng chân, ghé mắt.
Nhìn thấy một cửa hàng vắng vẻ sâu trong hẻm có bán đồ che mưa.
Một ông lão ngồi trước cửa trúc, bên cạnh treo một hàng dù và áo mưa với đủ kiểu dáng khác nhau.
Từ Ly Lăng chậm bước tới: “Ông lão, cho ta một cây dù.”
Ông lão tập trung làm dù, chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Ngươi muốn kiểu dáng nào thì tự lấy đi.”
Đôi mắt Từ Ly Lăng đảo qua, đảo lại giữa những cây dù.
Họa tiết tùng lan, họa tiết cây đào, họa tiết hương lan...
Hắn cầm một cây dù trúc từ giữa hàng dù lên, ném một túi linh thạch cho ông lão.
Ông lão mở to hai mắt, ngẩng đầu: “Nhiều quá, cây dù này không đáng giá một túi linh thạch.”
Một túi linh thạch này đã đủ mua cả đời một phàm nhân.
Từ Ly Lăng bung dù, đầu ngón tay mân mê họa tiết trúc xanh trên mặt dù, “Không cần thối.”
Ông lão liên tục nói cảm ơn, sau đó không nhịn được mà nhiều chuyện: “Thành Dương Sơn quanh năm không đổ mưa. Chàng thanh niên, ngươi mua dù làm gì?”
“...”
Ánh mắt Từ Ly Lăng xa xăm, như thể vừa bừng tỉnh.
“Thành Từ Ly trời mưa quanh năm, nàng nói muốn mua một cây dù.”
*
Lời tác giả:
“Thành Từ Ly trời mưa quanh năm, nàng nói muốn mua một cây dù.” Tui không hề viết sai nha, chim nhỏ nói thành Từ Ly, không phải thành Thánh Ma mà là thành Từ Ly [Ngại ngùng]