
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Mí mắt của Từ Ly Lăng còn chẳng thèm nhấc lên, hắn vỗ lưng nàng, giọng điệu qua loa: “Ừm, chuyên nghiệp lắm.”
Oanh Nhiên bật cười khúc khích, không tranh cãi với hắn.
Từ Ly Lăng kéo tay nàng ra, nằm sóng vai cùng nàng.
Oanh Nhiên hừ một tiếng, chẳng thèm ôm hắn nữa mà xoay lưng lại, đi ngủ.
Khi nàng tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Ngoài cửa phát ra âm thanh đầy mong đợi: “Cái này, cái này, và cả cái này... Tất cả đều là suy đoán của ta sau khi nghiên cứu rất nhiều sách cổ. Ngài xem thử, những cái này có đúng không?”
Oanh Nhiên buồn ngủ nhìn về phía cửa, thấy Từ Ly Lăng đang đứng trong góc tối lật giở những trang giấy đầy chữ trên tay.
Trương Hạnh Sinh còng lưng đứng dưới ánh mặt trời.
Chẳng mấy chốc Từ Ly Lăng đã đọc hết những tờ giấy, “Ngươi có tâm như vậy, cho dù không tra ra nguồn gốc ấn chú thì ta cũng sẽ ban cho ngươi sự trường sinh bất lão.”
Trương Hạnh Sinh vô cùng cảm kích: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.”
Từ Ly Lăng giơ tay lên, định đặt l*n đ*nh đầu Trương Hạnh Sinh.
Oanh Nhiên vội vàng ngồi dậy đi tới, đẩy Trương Hạnh Sinh ra: “Đừng tin hắn!”
Ánh nắng chiếu lên cánh tay nàng. Oanh Nhiên còn chưa kịp cảm thấy nóng bỏng thì Từ Ly Lăng đã kéo tay nàng vào bóng tối.
Oanh Nhiên nhìn vào mắt hắn, thấy sắc mặt hắn bình thường, chỉ có hai mày hơi chau lại rồi thôi.
Trương Hạnh Sinh loạng choạng đứng vững, phủi sạch quần áo rồi hành lễ với Oanh Nhiên: “Vì sao quỷ cô nương lại nói vậy?”
Bởi vì trên đời làm gì có cách nào có thể khiến phàm nhân trường sinh bất lão.
Rõ ràng Từ Ly Lăng đang trêu đùa ông ta, định lấy mạng ông ta. Tử vong, chẳng phải đó cũng là một dạng trường sinh bất lão đấy ư?
Dù gì Từ Ly Lăng cũng là phu quân nàng nên Oanh Nhiên không vạch trần, chỉ hỏi Trương Hạnh Sinh: “Vì sao ông muốn nhập ma? Nếu để trường sinh thì thành ma có khi còn chết sớm hơn, chi bằng tu huyền đạo.”
Trương Hạnh Sinh: “Nếu ta có thể tu huyền đạo thì cần gì khổ vậy?”
Oanh Nhiên: “Chẳng lẽ ông có khó khăn gì cần tu đạo mới giải quyết được ư? Nếu ông có lý do bắt buộc phải tu đạo, có lẽ ta có thể giúp đỡ ông.”
Trương Hạnh Sinh sửng sốt không dám tin: “Thật không?”
Oanh Nhiên gật đầu.
Mặc dù năng lượng của hệ thống không thể giúp đỡ Trương Hạnh Sinh có được căn cốt tuyệt đỉnh, nhưng vẫn có thể đả thông linh căn cho ông ta.
Trương Hạnh Sinh suy nghĩ một lát rồi ngại ngùng nói: “Thật không dám giấu, ta có một người thê tử là thanh mai trúc mã của ta. Chúng ta thành thân khi nàng mười sáu, đến nay đã gần 62 năm. Nhưng sau khi thành thân, nàng thức tỉnh linh căn trở thành tu sĩ, trong khi ta vẫn là phàm nhân.”
“Hiện giờ nàng còn gần hai trăm năm tuổi thọ, nhưng ta cứ dần dần già đi, số mệnh vô thường. Nàng trời sinh tính tình hoạt bát, lại quá đỗi thẳng thắn nên dễ đắc tội với người ngoài. Ta thật sự không yên lòng, chỉ mong có thể sống lâu hơn một chút, ở bên nàng lâu thêm một chút.”
“Chỉ cần có thể bầu bạn với nàng, chăm sóc nàng, thì dù là ma hay tiên, thân phận ra sao, kết cục thế nào, ta đều không quan tâm.”
Oanh Nhiên lẩm bẩm: “Hóa ra là vậy.”
Trương Hạnh Sinh thấp thỏm: “Ta tu đạo vì có lòng riêng, không phải để cứu giúp người đời. Tuy nhiên lão phu vẫn rất mong quỷ cô nương sẽ ban cho ta phương pháp tu đạo. Đại ân của cô nương, tại hạ chắc chắn sẽ dốc lòng báo đáp.”
Oanh Nhiên lắc đầu, lại cười bảo: “Không cần báo đáp, ta sẽ giúp ông.”
Trương Hạnh Sinh cúi đầu thật sâu để nói cảm ơn, khi đứng dậy thấy ánh mắt xa xăm của nàng thì mới hiểu ra:
Quỷ cô nương hiểu tấm lòng muốn ở bên bầu bạn cùng thê tử của ông ta, dẫu rằng sức lực của ông ta thật nhỏ yếu.
Oanh Nhiên hỏi xin Đại Hoa năng lượng, đồng thời hỏi Đại Hoa những điều cần chú ý khi đả thông linh căn.
Đại Hoa đã có kinh nghiệm đả thông linh căn cho nàng trước đó: “Nếu không cần tư chất tài giỏi thì chỉ cần một phần năng lượng đã đủ biến phàm nhân thành tu sĩ.”
Oanh Nhiên nghe vậy thì liếc nhìn Từ Ly Lăng, thầm than một phần năng lượng đã có thể biến đổi phàm nhân nghiêng trời lệch đất, vậy mà chẳng thể giảm đau cho hắn chút mảy may.
Từ Ly Lăng ngước mắt nhìn nàng như muốn hỏi: Gì đấy?
Oanh Nhiên chớp chớp mắt: Nhìn ngươi thôi.
Mặt mày Từ Ly Lăng lạnh tanh, vẫn thản nhiên chẳng để tâm chuyện nàng ngăn hắn giết người diệt khẩu. Đồng thời hắn cũng chăm chú nhìn tay nàng vận linh lực đánh về phía Trương Hạnh Sinh.
Trương Hạnh Sinh nhắm mắt lại, trông mong chờ đợi thời khắc thay đổi.
Nhưng bỗng nghe một tiếng gọi: “Dừng tay! Quỷ hồn nhà ngươi định làm gì chàng ấy?”
Một bóng người mà trắng lao vút tới, bảo vệ Trương Hạnh Sinh ở phía sau.
Oanh Nhiên tập trung nhìn kỹ, thấy một nữ tử mặc võ phục màu trắng đang cảnh giác cầm kiếm bảo vệ phía trước Trương Hạnh Sinh.
Đôi mắt nữ tử sáng ngời, dung mạo trông tầm hai mươi tuổi, ánh mắt trong trẻo và linh động đến lạ, như thể chưa trải sự đời.
Trương Hạnh Sinh vội vàng kéo nàng ta lại: “Đừng vô lễ với quỷ cô nương, nàng đang giúp ta.”
Nữ tử ngạc nhiên: “Cái gì?”
Oanh Nhiên thấy thái độ nữ tử có vẻ thân mật với Trương Hạnh Sinh, không những không giận vì sự l* m*ng của nàng ta mà còn cười hỏi: “Đây là cháu gái của ông à?”
Trương Hạnh Sinh xấu hổ “à” một tiếng.
Nữ tử nhíu mày, bất mãn nói: “Ta là phu nhân của hắn!”
Oanh Nhiên xấu hổ “à” một tiếng.
Từ Ly Lăng bên cạnh nàng bật cười thành tiếng.
Hiển nhiên hắn đang cười nhạo nàng.
Oanh Nhiên xấu hổ vô cùng, thấy Từ Ly Lăng cũng cười mình thì thẹn quá hóa giận mắng hắn để bớt ngại ngùng: “Ngươi cười cái gì mà cười!”
Từ Ly Lăng vẫn cười, ánh mắt càng thêm bỡn cợt.
Ánh mắt nữ tu đảo qua đảo lại giữa Oanh Nhiên và Tử Ly Lăng, cuối cùng hỏi Trương Hạnh Sinh chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài miếu, Trương Hạnh Sinh giải thích với nữ tu.
Trong miếu, Oanh Nhiên trừng mắt nhìn Từ Ly Lăng, bảo hắn đừng cười và nhìn nàng như vậy nữa.
Nhưng nàng càng nói thì hắn càng làm. Oanh Nhiên đưa tay che mặt hắn, hiển nhiên hắn không chịu, cứ nàng đuổi thì hắn trốn, nàng đuổi thì hắn trốn.
Ngoài miếu, nữ tu đã hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Nàng ta giương ánh mắt kỳ lạ nhìn vào trong miếu, mừng rỡ hỏi: “Ngươi là vị quỷ tu đã cứu rất nhiều tu sĩ đó hả?”
Oanh Nhiên để ý thấy ánh mắt nàng ta, đánh vào tay Từ Ly Lăng một cái rồi nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Sắc mặt nữ tu hớn hở: “Mấy hôm trước ta nghe nói có quỷ tu muốn đưa ma vào thành An nhưng bị chặn ngoài thành. Lúc về ta còn nói với Tiểu Hạnh, lỡ như quỷ tu đó đúng thật là quỷ tu đã cứu rất nhiều người thì sao? Bọn họ làm thế không khỏi khiến người khác chạnh lòng. Ai ngờ bây giờ bọn ta đã gặp được ngươi thật.”
Chưa đợi Oanh Nhiên và Trương Hạnh Sinh nói gì, nàng ta đã bước tới chào hỏi Oanh Nhiên: “Ta tên là Huyền Hoa, ngươi tên gì? Ngươi là quỷ tu Diệu Canh, vậy ta phải gọi ngươi là tiền bối hả? Vị ma này là ai? Sao hắn trở thành như vậy? Hắn và ngươi đều là gián điệp Diệu Cảnh cài vào ma đạo à? Hắn bị ma đạo phát hiện nên mới bị thương ư? Tiểu Hạnh có giúp các ngươi chữa thương cho hắn chưa? Hắn... Nào, ngươi đừng kéo ta nữa.”
Trương Hạnh Sinh kéo Huyền Hoa mãi, kéo rất nhiều lần thì mới có thể cắt ngang lời Huyền Hoa.
Oanh Nhiên chẳng nói xen vào câu nào được.
Trương Hạnh Sinh cười xin lỗi Oanh Nhiên, Oanh Nhiên lắc đầu tỏ vẻ không sao: “Phu nhân ông quả thật y hệt lời ông nói.”
Trương Hạnh Sinh: “Lúc trẻ nàng ấy thông minh, linh hoạt chứ không như vậy. Sau khi tham gia võ đội huyền tu của thành An đi trừ yêu thì nàng bị yêu cổ tổn thương linh hồn, kể từ đó nghĩ cái gì thì đều vô thức nói ra.”
Oanh Nhiên còn chưa kịp cảm thán thì Huyền Hoa đã nói: “Lúc trẻ ta cảm thấy đau buồn lắm, nhưng sau này lại cảm thấy như vậy cũng được. Trong lòng chẳng giấu chuyện gì nên cả người thoải mái hơn rất nhiều.”
Huyền Hoa không tính là mỹ nhân, nhưng nụ cười vô tư lự và đầy sảng khoái của nàng ta lại mang tới một phong thái khác lạ.
Oanh Nhiên: “Vậy ngươi muốn trở lại như trước kia không?”
Huyền Hoa cười lắc đầu: “Ta bây giờ rất tốt, không cần ra khỏi thành chấp hành nhiệm vụ, có thể ở bên Tiểu Hạnh nhiều hơn. Thỉnh thoảng làm việc cho người khác còn có Tiểu Hành giúp ta giải quyết, không để ta nhọc nhằn. Tiểu Hạnh chăm sóc ta, vậy sẽ không cảm thấy chàng vô dụng hơn ta nữa.”
Trương Hạnh Sinh dở khóc dở cười.
Oanh Nhiên cảm thấy thật ra Huyền Hoa rất tinh tế: “Vậy hiện tại để ta đả thông linh căn cho Trương Hạnh Sinh đi.”
“Được, được, được.”
Huyền Hoa tránh ra, để Trương Hạnh Sinh tiến lên.
Trong khi Oanh Nhiên thi triển thuật pháp, nàng ta lại bắt đầu lải nhải suy nghĩ trong lòng mình.
Từ Ly Lăng thấy phiền nên liếc nhìn nàng ta một cái.
Cả người hắn đầy chú văn khiến người khác thấy áp lực, sợ hãi. Huyền Hoa chỉ thì thầm một tiếng “thật đáng sợ” rồi ngậm miệng lại.
Nhưng chưa được bao lâu, nàng ta lại hỏi: “Ngươi và quỷ cô nương có quan hệ gì? Vì sao ngươi cứ nhìn nàng ta mãi? Ánh mắt ngươi nhìn nàng còn chăm chú hơn Tiểu Hạnh nhìn ta, có phải ngươi thích nàng hay không? Ngươi...”
Từ Ly Lăng nhếch miệng cười lạnh, liếc nhìn Huyền Hoa.
Huyền Hoa hoảng hốt bịt miệng lại, sau đó chuyển sang huyên thiên với Oanh Nhiên.
Mặc dù Oanh Nhiên cảm thấy Huyền Hoa rất đáng mến, nhưng giờ phút này nàng cũng hiểu vì sao Trương Hạnh Sinh lại nói nàng ta dễ đắc tội người khác.
Không chỉ thẳng tính, không biết nể nang, mà nàng ta còn không kìm được miệng khi người khác làm việc, sẽ khiến người ta bực bội.
Tuy nhiên Oanh Nhiên không cảm thấy nàng ta phiền phức, thỉnh thoảng còn đáp lại đôi ba câu.
Huyền Hoa hỏi chuyện của Trương Hạnh Sinh, nói một hồi lại chuyển đề tài sang Từ Ly Lăng: “Ngươi và ma tu kia có quan hệ gì vậy? Hắn trông đáng sợ như vậy, liệu ngươi có thích hắn không...”
Oanh Nhiên nghe Huyền Hoa hỏi vậy thì ánh mắt bất giác nhìn về phía Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng dựa lưng vào khung cửa phía sau nàng, quả thật đang nhìn nàng.
Sắc mặt hắn điềm tĩnh, không rõ đang tập trung hay dịu dàng, nhưng không chế nhạo, mỉa mai nàng như trước nữa.
Oanh Nhiên nói đùa: “Hắn? Hắn là cố nhân của ta. Trông hắn đáng sợ như vậy, sao ta thích hắn được?”
Huyền Hoa ngạc nhiên, nàng ta cứ nghĩ quan hệ giữa hai người họ phải thú vị hơn chứ.
Nhưng Huyền Hoa còn chưa kịp nói suy nghĩ của mình ra thì Từ Ly Lăng đã giả vờ vô tình nói: “Trước khi ngươi nói như vậy, ngươi vẫn luôn nói ta là phu quân của ngươi.”
Huyền Hoa hiểu ra: “Ta đã bảo mà!”
Oanh Nhiên liếc mắt nhìn Huyền Hoa, sau đó lại liếc mắt nhìn Từ Ly Lăng.
Nàng không thể nói chuyện ngàn năm sau với người khác, chỉ đành hờn giận hắn qua ánh mắt: Chẳng phải ngươi chưa bao giờ thừa nhận hay sao?
Nhưng lại thấy sắc mặt Từ Ly Lăng vô cảm, chẳng biết đang trêu chọc nàng hay đang suy nghĩ điều gì khác.
Trong lúc đùa giỡn, Oanh Nhiên đã đả thông linh căn cho Trương Hạnh Sinh xong.
Trương Hạnh Sinh cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể. Huyền Hoa chạy tới bên cạnh ông ta: “Chàng thấy sao rồi? Có khó chịu không? Sau này chàng cũng là tu sĩ rồi. Ta tu trước, nếu chàng không hiểu cái gì thì có thể hỏi ta, ta coi như một nửa sư phụ của chàng rồi đó...”
Giọng nói quan tâm trong trẻo của nàng ta cứ vang lên không dứt.
Trương Hạnh Sinh chẳng quan tâm bản thân, ánh mắt chăm chú nhìn Huyền Hoa đầy dịu dàng.
Mặc dù Oanh Nhiên dùng năng lượng là chủ yếu, nhưng vẫn cần hồn lực để điều khiển năng lượng nên đã tiêu hao tâm lực.
Gương mặt nàng lộ rõ vẻ mỏi mệt, nhưng khi nhìn Trương Hạnh Sinh và Huyền Hoa lại vô thức cười rộ lên.
Từ Ly Lăng cúi người hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Khi hắn đến gần, Oanh Nhiên vô thức dựa vào người hắn theo thói quen.
Trong khoang mũi thoang thoảng mùi hương lành lạnh trên người hắn, nàng ngước mắt nhìn: “Lúc chúng ta gặp lại, ta cũng là phàm nhân. Sau khi biết được thân phận của ngươi, ta cũng đã từng nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, ngươi vẫn còn trẻ như thuở ban đầu, còn ta thì đã già nua.”
Ánh mắt dịu dàng của nàng đong đầy sự may mắn, sự cảm kích, cũng là sự bối rối phức tạp.
Từ Ly Lăng im lặng một lúc rồi nói: “Sẽ không như vậy đâu.”
Oanh Nhiên cụp mắt, đưa tay v**t v* gương mặt hắn.
Phải, chuyện đó chỉ có một phần vạn khả năng xảy ra thôi.
Sự thật là có khi hắn sẽ không sống lâu bằng nàng bởi vì bị ma công phản phệ.
Bàn tay mềm mại của nàng nhẹ lướt trên gương mặt hắn như đám mây chạm nước.
Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Oanh Nhiên cũng im lặng nhìn lại hắn.
“Quỷ cô nương.”
Trương Hạnh Sinh gọi nàng một tiếng.
Oanh Nhiên hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng: “Sao thế? Khó chịu hả?”
Trương Hạnh Sinh lắc đầu, cùng Huyền Hoa hành lễ: “Đa tạ ngài.”
Oanh Nhiên đáp lễ: “Không cần khách sáo vậy đâu. Ta vô cùng biết ơn vì đêm hôm đó, Trương đại phu đã đồng ý rời khỏi thành đi khám cùng ta.”
Đối với một phàm nhân thì việc lén rời khỏi thành cùng một quỷ tu giữa đêm khuya là một việc vô cùng nguy hiểm.
Trương Hạnh Sinh hổ thẹn: “Chưa giúp gì được ngài mà ngài đã giúp ngược lại ta.”
Oanh Nhiên nghiêm túc nói: “Nhưng hành động của ông lúc đó đã cho ta thấy được hy vọng, giúp ta không còn vất vả như vậy nữa.”
Huyền Hoa đảo mắt tới lui, đột nhiên nói với Từ Ly Lăng: “Ngươi nghe đi kìa, lúc đó phu nhân ngươi đã lo lắng cho ngươi như vậy. Ngươi nên cảm ơn nàng thật nhiều mới phải.”
Trương Hạnh Sinh kéo tay Huyền Hoa, ra hiệu cho nàng ta ăn nói cẩn thận.
Mặc dù ông ta không tỏ ra quá sợ hãi Từ Ly Lăng, nhưng ông ta có thể cảm giác được Từ Ly Lăng nguy hiểm hơn những gì Huyền Hoa nghĩ.
Bọn họ không nên dây vào loại người này thì tốt hơn.
Tuy nhiên vẫn cần phải báo ân.
Trương Hạnh Sinh: “Ta trở về sẽ tiếp tục nghiên cứu ấn chú trên người lang quân ngươi...”
“Không cần đâu.” Oanh Nhiên ngắt lời ông ta, “Ta hy vọng ông sẽ quên mọi chuyện. Quên đi ông từng gặp ta và hắn, coi như chưa có gì xảy ra.”
Huyền Hoa: “Vì sao?”
Oanh Nhiên không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm họ bằng ánh mắt thâm trầm.
Sau khi Từ Ly Lăng tỉnh lại không trở về ma đạo, mà lại đợi ấn chú biến mất. Kể từ đó Oanh Nhiên đã đoán được có lẽ ấn chú trên người Từ Ly Lăng vẫn là một bí mật.
Cho dù là huyền đạo hay ma đạo thì đều có rất ít người biết.
Đây là cũng lý do đầu tiên khiến Từ Ly Lăng muốn giết Trương Hạnh Sinh.
Trương Hạnh Sinh trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc hứa hẹn: “Trương Hạnh Sinh ta xin thề với trời, nếu tiết lộ chuyện mình từng gặp quỷ cô nương và lang quân ra ngoài thì nhất định sẽ bị thiên lôi đánh trúng, chết không tử tế.”
“Sau khi trở về...”
Ánh mắt ông ta dừng trên người Huyền Hoa, “Ta sẽ cho nàng uống một ly nước Linh Phù để quên chuyện hôm nay đi.”
Huyền Hoa mơ hồ cảm giác được gì đó nhưng không thể nói thành lời, bèn gật đầu: “Ồ, được.”
Oanh Nhiên gật đầu.