Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 60

Trước Tiếp

Mái tóc dài lòa xòa của hắn che khuất gương mặt, cho dù đã được đỡ dậy nhưng đầu vẫn gục xuống, hiển nhiên đã không còn ý thức.

 

Oanh Nhiên vén tóc hắn lên để kiểm tra vết thương, nhưng lại phát hiện dưới mái tóc đen là một khuôn mặt đã bị biến dạng hoàn toàn.

 

Những dòng chú văn đen ngòm như sâu bọ gặm nhấm máu thịt của hắn. Đồng thời cũng có một luồng sức mạnh vô hình khác đang không ngừng giằng co với chúng, cố gắng chữa lành những vết bỏng do chú văn đệ lại.

 

Hắn nhắm nghiền hai mắt, bên dưới là hai hàng máu chảy xuống, đến hàng lông mi cũng rũ xuống vì trĩu nặng máu đông.

 

Oanh Nhiên giật mình, lần theo dòng chú văn, kéo vạt áo hắn ra để kiểm tra.

 

Nàng nhìn thấy hàng chú dày đặc trên cơ thể hắn như những dòng chữ vây kín mặt giấy trắng.

 

“Đây là cái gì?”

 

Oanh Nhiên thoáng ngẩn người, lập tức bảo Đại Hoa truyền năng lượng cho nàng, hòng dùng năng lượng loại bỏ chú văn.

 

Tuy nhiên khi năng lượng chạm vào chú văn, chú văn lại tỏa ra ánh sáng vàng kim.

 

Hơi thở của Từ Ly Lăng trở nên nặng nề, hắn nôn ra một ngụm máu đen. Chú văn cắn nuốt dòng máu chảy dọc theo cơ thể hắn, cũng nhanh chóng làm ướt y phục của Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên vội vàng dừng tay, sau đó lại dùng năng lượng để làm dịu sự hỗn loạn của chú văn.

 

Dòng chú văn dần bình ổn lại, nhưng vẫn không biến mất.

 

Oanh Nhiên nhíu mày, để Từ Ly Lăng dựa vào người mình, nhẹ nhàng lau sạch vết máu dính trên mặt hắn.

 

“Đại Hoa, mi có thể điều tra chú văn này giúp ta không?”

 

Nơi này gần chiến trường, không nên ở lại lâu.

 

Oanh Nhiên cố gắng trấn tĩnh bản thân, cõng Từ Ly Lăng lên rồi bước đi, đồng thời hỏi Đại Hoa.

 

Vì hiện tại nàng đang ở trong trạng thái linh hồn nên cõng hắn cũng không thấy nặng. Tuy nhiên hắn quá cao, gần nửa kéo nửa người nàng xuống.

 

Một đường máu đen kéo dài ngoằn ngoèo như rắn độc. Oanh Nhiên cố tình tiêu hủy dấu vết để tránh có người truy sát.

 

“Chú văn?” Đại Hoa vội la toáng lên: “Cô gặp chuyện gì à? Vừa nãy cần nhiều năng lượng như thế làm gì?”

 

Oanh Nhiên: “Không phải ta, là... Ta gặp Hoài Chân, hiện tại tình trạng của hắn rất tệ.”

 

Nàng nghiêng đầu nhìn Từ Ly Lăng đang nằm trên lưng mình, thuật lại tình trạng của hắn cho Đại Hoa nghe.

 

Hai mắt hắn đã không còn đổ máu, nhưng đầu vai nàng vẫn bị máu của hắn thấm ướt.

 

Đại Hoa rầu rĩ: “Tôi không rành chú văn, cũng chưa nghe nói có thủ ma tiên ma nào của Thánh Ma từng bị hạ chú. Chẳng lẽ là vì suất diễn của bọn họ quá ít?”

 

Oanh Nhiên: “Phiền mi nghĩ cách giúp ta nhé?”

 

Đại Hoa đồng ý, gửi một tấm bản đồ cho Oanh Nhiên, “Đi theo con đường trên bức vẽ này là có thể đến thành An cách cô gần nhất. Vừa rồi hệ thống của thần nữ mới gửi cho tôi. Cô cứ đến đó ổn định trước đã, để tôi tìm lại kịch bản.”

 

Oanh Nhiên: “Làm phiền mi rồi.”

 

Đại Hoa không nói gì nữa, xung quanh chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi lá lao xao và tiếng thở nặng nề của Từ Ly Lăng.

 

Ban đầu Oanh Nhiên không biết phải vào thành thế nào, bây giờ có bản đồ cũng coi như chuyện tốt.

 

Mà nàng có thể bắt gặp Từ Ly Lăng đang bị trọng thương, cứu được hắn, không phải vứt bỏ hắn một mình trong rừng hoang, đây cũng là chuyện tốt.

 

Nàng từ nghĩ từ an ủi, song nỗi phiền muộn trên mặt vẫn không bớt đi.

 

Mất hai canh giờ để đến được thành An.

 

Oanh Nhiên không biết Từ Ly Lăng có nghe thấy hay không, nhưng nàng vẫn vừa cõng hắn, vừa nói chuyện cùng hắn.

 

“Hoài Chân, ngươi cố gắng thêm một chút nhé, đợi vào thành An rồi chúng ta đi tìm đại phu.”

 

“Tính ra đây cũng là cơ hội tốt... Nếu ngươi đồng ý thì sau này đừng về với Thánh Ma nữa, ta đưa ngươi đến Diệu Cảnh được không? Năm trăm năm sau, Diệu Cảnh sẽ ở ẩn lánh đời, đó chắc chắn là một nơi như tiên cảnh.”

 

“Cũng như thôn Vô Ẩn mà chúng ta từng sống ở ngàn năm sau vậy... Không, hẳn là còn tốt hơn thôn Vô Ẩn. Ngươi cứ ở đó, đợi Thánh Ma biến mất thì sẽ không cần làm ma nữa...”

 

Oanh Nhiên nói mà cổ họng nghẹn ngào, song nàng vẫn kịp thời kiềm chế cảm xúc, duy trì bình tĩnh.

 

“Sao ngươi lại bị thương thành như vậy cơ chứ... Là Thánh Ma đã hạ chú lên người ngươi ư?”

 

Rõ ràng hắn của ngàn năm sau mạnh khỏe đến thế cơ mà, trên người chẳng có lấy một vết sẹo.

 

Nhưng vì sao hiện tại, hắn của ngàn năm trước lại bị thương nặng đến thế.

 

Oanh Nhiên chẳng dám nghĩ thêm, có lẽ nào là do nàng và thần nữ thay đổi quá khứ, hắn lại giúp nàng thả người nhiều lần nên mới hại hắn thành ra nông nỗi này.

 

Cơ thể hắn càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức nàng bây giờ là linh hồn mà cũng thấy sợ hãi.

 

Sợ rằng hắn sẽ ngủ quá say, sau đó không bao giờ tỉnh dậy nữa.

 

Khi nàng rời khỏi khu rừng phía đông thì trời đã âm u, không còn ánh nắng nữa, chắc đã là chiều tàn.

 

Đến lúc nhìn thấy thành An đèn đuốc sáng trưng thì trời đã tối đen.

 

Ngọn đèn dầu đan xen cùng bóng đêm, vẽ nên một đường phân chia giữa tối và sáng trên nền trời.

 

Đôi mắt Oanh Nhiên phản chiếu ánh đèn trong thành, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

 

Trước cổng thành có binh lính canh gác. Nàng biết ở thế giới này, quỷ tu và ma tu đều không phải chính đạo giống nhau. Nhưng lại nghĩ nếu hệ thống của thần nữ đã sắp xếp cho nàng tới đây thì hẳn đã thông báo cho các tu sĩ trong thành như lần trước.

 

Nàng cất tiếng gọi vào thành từ xa: “Đạo hữu, ta được thần nữ sắp xếp...”

 

Nhưng còn chưa dứt lời thì binh sĩ giữ thành đã hét lớn: “Đóng cổng thành! Đóng cổng thành!”

 

Oanh Nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra nên bước nhanh tới: “Ta được thần nữ sắp xếp đến đây, làm phiền các ngươi...”

 

Mọi người trước cổng vội vàng chạy vào trong thành. Cổng thành phát ra tiếng động nặng nề, ngay lập tức đóng chặt.

 

Trên tường thành, đèn đuốc đồng loạt sáng lên. Hàng trăm tu sĩ đứng trên tường thành chuẩn bị nghênh chiến, đứng trên cổng thành nhìn xuống Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên ngẩng đầu nhìn họ: “Thần nữ đã sắp xếp cho ta tới đây.”

 

Nhưng một tu sĩ có vẻ là thủ lĩnh lại nói với những người khác trên tường thành rằng: “Một ác quỷ, một tà ma bị trọng thương... Chẳng lẽ quỷ đạo đã bắt tay với ma đạo rồi?”

 

Oanh Nhiên vội nói: “Ta không phải ác quỷ! Thần nữ không báo trước với các ngươi sao?”

 

“Thần nữ?” Tu sĩ thủ lĩnh hỏi người khác, “Chuyện gì vậy?”

 

Người nọ lảng tránh: “Ta thấy con quỷ kia đi cùng ma lại đây, để phòng ngừa nên lập tức đóng cổng thành lại.”

 

Có một người tỏ ra do dự, lại gần thủ lĩnh thì thầm gì đó.

 

Vì giọng hắn ta quá nhỏ nên Oanh Nhiên không nghe thấy.

 

Nhưng nàng nhìn thấy dưới ánh lửa sáng ngời, thủ lĩnh nghe xong thì gương mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó suy tư điều gì đó.

 

Oanh Nhiên lo lắng cất cao giọng: “Ở thành Thánh Ma, là ta đã giải cứu các tu sĩ bị Thánh Ma bắt làm tù binh. Ở Mặc Ý Cư, cũng là ta đã cứu Đoạn Ngọc Sơn và các đệ tử. Các ngươi chưa từng nghe nói ư?”

 

Nàng liệt kê những chuyện mình từng làm, chờ mong bọn họ có thể để nàng vào thành.

 

Nhưng nét mặt bọn họ càng thêm do dự, chẳng rõ đang nghĩ gì.

 

Một lát sau, tu sĩ thủ lĩnh quyết định: “Ta chưa bao giờ nghe nói có quỷ tu trong huyền đạo, mau mang tên ma tu kia rời đi đi!”

 

Oanh Nhiên ngẩn người. Hắn ta vừa dứt lời thì những hàng cung tên trừ tà đã sáng rực trên tường thành, tất cả đều nhắm thẳng vào nàng.

 

Mũi tên sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh trong ánh đuốc.

 

Một tu sĩ quát lớn: “Cút mau! Nếu không đừng trách bọn ta không khách sáo!”

 

Trong một khoảnh khắc, Oanh Nhiên vừa tủi thân vừa tức giận.

 

Nàng ngẩng đầu nhìn những tu sĩ xa lạ ở phía xa, dường như muốn thấy rõ sắc mặt và ánh mắt của bọn họ.

 

Nhưng càng nhìn, nàng càng cảm thấy Từ Ly Lăng trên lưng mình thêm nặng trĩu.

 

Có lẽ không phải hắn nặng thêm, mà là ánh mắt những tu sĩ đó nhìn nàng và hắn quá đỗi nặng nề.

 

Nàng hỏi: “Các ngươi chưa từng nghe nói về ta ư?”

 

Bọn họ đáp: “Chưa từng!”

 

Nếu chưa từng nghe, vậy vì sao những kẻ vừa trải qua ma chiến lúc ban ngày như bọn họ không nhân cơ hội nàng và Từ Ly Lăng bị trọng thương, cô đơn lẻ bóng mà bắt nhốt rồi giết các nàng chứ?

 

Oanh Nhiên hơi hé miệng, hàng mi rủ xuống, cuối cùng chẳng nói gì mà cõng Từ Ly Lăng rời đi.

 

Nàng nhớ mình đã nhìn thấy một cái miếu hoang trên con đường vừa đi qua.

 

Đêm nay tạm nghỉ ngơi ở đó cũng được.

 

Nàng im lặng cõng Từ Ly Lăng đi vào bóng đêm, càng ngày càng xa thành An sáng chói.

 

Nàng có thể hiểu suy nghĩ của những tu sĩ đó:

 

Có lẽ là không chắc chắn rốt cuộc nàng có phải nữ quỷ mà bọn họ từng nghe nói hay không. Cho nên thà giả bộ không biết, còn hơn để nàng vào thành.

 

Dù sao ban ngày vừa trải qua ma chiến, bọn họ sợ hãi cũng là lẽ thường tình.

 

Nhưng cũng thế, ban ngày mới xảy ra ma chiến, nàng vì làm việc cho Diệu Cảnh mà bị nhốt ngoài thành, nếu rơi vào tay ma đạo đang càn quét chiến trường thì kết cục sẽ ra sao?

 

Nếu Hoài Chân bị ma đạo phát hiện thì sẽ gặp chuyện gì?

 

Nàng có thể hiểu cho bọn họ.

 

Nhưng nàng nghĩ, có lẽ nàng sẽ không bao giờ quên đêm nay, bọn họ đã chĩa những mũi tên trừ tà về phía nàng.

 

...

 

“Cô vào thành An chưa?”

 

Đại Hoa đột nhiên hỏi.

 

Oanh Nhiên đã tới ngôi miếu hoang. Nàng xé tấm biểu ngữ trải ở góc tránh gió, rồi đặt Từ Ly Lăng nằm lên.

 

Nàng đáp: “Chưa.”

 

Đại Hoa: “Sao còn chưa tới nữa?”

 

Oanh Nhiên: “Tới rồi, nhưng người ta không cho vào thành.”

 

Đại Hoa mắng: “Vãi! Sao lại như vậy? Rõ ràng hệ thống của thần nữ bảo đã thông báo cho thành An rồi mà!”

 

Oanh Nhiên an ủi Đại Hoa: “Không sao, lo cũng vô ích. Nếu bên ngoài có nguy hiểm thì ta sẽ dùng năng lượng đối phó.”

 

“Năng lượng có hạn mà...”

 

Đại Hoa khẽ mắng hai câu rồi nói: “Có việc gì thì gọi tôi, tôi sẽ canh chừng mọi lúc.”

 

Oanh Nhiên: “Ừm.”

 

Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Từ Ly Lăng, nàng xé thêm vài tấm biểu ngữ, mang ra suối giặt sạch sẽ. Sau đó lại lấy nước, nhóm lửa, lau sạch vết máu trên mặt Từ Ly Lăng.

 

Lúc này nàng mới nhớ ra hỏi Đại Hoa: “Mi đã điều tra được chú văn trên người Hoài Chân chưa?”

 

Ban đầu Đại Hoa vốn định nói chuyện này, nhưng lại tức quá nên quên mất: “Phải rồi, cốt truyện thực sự chỉ nhắc vài câu về mấy vị tiên ma đó thôi. Tuy nhiên có một người khác cũng có chú văn trên người.”

 

Miếu hoang lọt gió, đống lửa bập bùng.

 

Oanh Nhiên tách chiếc bàn ra để chắn lỗ hở, quay lại tiếp tục lau người cho Từ Ly Lăng: “Đừng úp úp mở mở nữa.”

 

Đại Hoa “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nói: “Là Thánh Ma cũng có chú văn trên người.”

 

Bàn tay Oanh Nhiên đang lau ngực cho Từ Ly Lăng hơi khựng lại: “Thánh Ma?”

 

Lúc này nàng mới nhớ ra, hình như nàng từng nghe nói chuyện Thánh Ma bị hạ chú.

 

Ánh mắt nàng nhìn sang mặt Từ Ly Lăng, rồi từ gương mặt hắn, chậm rãi liếc nhìn toàn bộ cơ thể hắn.

 

Mái tóc đen của hắn xõa tung, Thánh Ma cũng vậy.

 

Hắn mặc y phục đen, Thánh Ma cũng vậy.

 

Vóc dáng hắn cao gầy, Thánh Ma cũng vậy.

 

...

 

Lúc trước nàng chưa bao giờ nghĩ theo hướng này, giờ phút này nhịp tim đập loạn.

 

Đại Hoa nói tiếp: “Thời điểm Thánh Ma vừa ra đời là lúc yếu ớt nhất, huyền đạo đã nhân cơ hội đó bắt được anh ta và hạ thánh ấn trừ ma lên người anh ta.”

 

“Vốn dĩ bọn họ định giết Thánh Ma, nhưng không ngờ Thánh Ma còn mạnh hơn tưởng tượng của bọn họ. Thánh Ma không chết, nhưng kể từ đó, mỗi khi Thánh Ma để lộ hoàn toàn ma thân thì thánh ấn sẽ phản phệ lại anh ta.”

 

“Lúc đầu, Thánh Ma vẫn luôn tìm cách giải quyết thánh ấn. Nhưng sau này không biết vì sao chẳng quan tâm nữa, cứ mặc thánh ấn mà đại khai sát giới.”

 

Oanh Nhiên nghe Đại Hoa nói, nhớ lại cảnh tượng mình chứng kiến vào ban ngày mà đôi con ngươi run lên. Nàng vô thức siết chặt mảnh vải đẫm máu trong tay.

 

Đại Hoa: “Tôi đoán bởi vì Từ Ly Lăng có thánh thể tinh khiết nên đã bị Thánh Ma dùng làm nơi chuyển dời phản phệ.”

 

Oanh Nhiên lấy lại tinh thần: “Chuyển dời phản phệ?”

 

Đại Hoa: “Ừm. Thánh ấn trừ ma khác với ấn chú diệt ma, đó là loại chú mà Vô Cực Thiên Thần Đế đã nghiên cứu suốt đời để trừ ma. Ban đầu nó có thể tra tấn Thánh Ma đến chết đi sống lại, nhưng sau này Thánh Ma toàn phớt lờ ấn chú này. Ấn chú có thể khiến anh ta đau đớn như vậy, sao anh ta có thể chẳng phản ứng chút nào sau khi nó phát tác cơ chứ?”

 

Đại Hoa trầm ngâm nói: “Cho nên tôi đoán Thánh Ma đã dùng tà pháp chuyển dời phản phệ sang Từ Ly Lăng.”

 

“Là vậy sao...”

 

Oanh Nhiên nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng, nỉ non.

 

Hắn nắm trên tấm biểu ngữ trong ngôi miếu hoang, y phục bị vạch ra để lộ thân hình không tì vết do tạo hóa gọt giũa.

 

Ánh lửa khắc họa nên dáng hình hắn, bóng tối che mờ đi những nét góc cạnh. Dòng chú văn đen ngòm như mực phủ đầy trên làn da trắng như tuyết.

 

Tựa như một pho tượng tà Phật được làm bằng ngọc.

 

Đại Hoa khẳng định: “Đúng vậy! Tuy nhiên như vậy thì khó rồi, thánh ấn trừ ma không chữa được...”

Trước Tiếp