
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Oanh Nhiên thầm nghĩ: Thần nữ vội vàng gọi nàng tới, chứng tỏ tình thế đã vô cùng ác liệt, Thánh Ma sắp đại khai sát giới rồi.
Oanh Nhiên lập tức tăng tốc, sử dụng hồn lực, gần như dịch chuyển liên tục suốt quãng đường. Chẳng mấy chốc nàng đã đến nơi cất giấu cơ quan ở khu rừng phía đông, đó là La Bàn Tinh Trận ẩn trong một cây cổ thụ.
Sau khi rót năng lượng vào la bàn, pháp trận trên la bàn tỏa ra ánh sáng lục. Oanh Nhiên không dừng lại, lập tức chạy tới đường hầm phía nam.
Bên trong đường hầm toàn là linh thạch thô chưa được khai thác. Oanh Nhiên đi theo chỉ dẫn, tìm thấy tinh bàn và thắp sáng nó.
Sau khi tinh bàn tỏa ra ánh sáng vàng kim, Oanh Nhiên lập tức đi về phía hồ nước phía tây.
Cơ quan của hồ nước phía tây nằm ở dưới đáy hồ.
Oanh Nhiên không biết bơi, kể cả khi đang ở trong trạng thái linh hồn thì nàng vẫn sợ nước. Vì vậy nàng bèn đứng bên bờ hồ, vận dụng hồn lực rót năng lượng xuống đáy hồ.
Sau khi cảm nhận được ánh sáng xanh lam lờ mờ hiện lên trong làn nước, Oanh Nhiên lập tức di chuyển đến địa điểm cuối cùng là ngọn núi phía bắc.
Ngọn núi phía bắc liền kề chiến trường. Trong lúc trèo núi, Oanh Nhiên có thể cảm nhận được sự ảnh hưởng của trận chiến rõ ràng hơn nơi khác.
Những hòn đá liên tục lăn xuống, tiếng chém giết và dã thú rít gào từ chiến trường vọng lại, tựa như ngày tận thế đang rượt đuổi sau lưng nàng.
Càng leo cao, Oanh Nhiên càng có thể nhìn thấy sự thảm khốc trong chiến trường.
Khắp nơi la liệt những xác chết chẳng phân rõ địch ta, máu me be bét, xen lẫn thi thể của tiên thú Quỳnh Vũ và những tu sĩ cả huyền lẫn ma còn sống đang chém giết nhau.
Trên chiến trường, nổi bật nhất chính là một bóng người mặc y phục trắng ánh vàng, được hào quang bao phủ, tựa như sao băng giữa không trung, chỉ huy đội quân đông nghịt bao vây một đám sương đen dày đặc.
Đám sương đen cuồn cuộn như có ánh đỏ u ám ẩn bên trong, khí đen tỏa ra nhuốm màu âm u như địa ngục lên đất trời.
Oanh Nhiên đoán người bay trên không trung chắc chắn là thần nữ. Nàng hỏi: “Đám sương đen kia là Thánh Ma à?”
Thần nữ: “Đó không phải sương đen, mà là ma khí. Thánh Ma đang ở bên trong ma khí.”
Ma khí đáng sợ thật.
Mặc dù cách rất xa, nhưng Oanh Nhiên vẫn cảm thấy lông tơ dựng đứng vì âm tà dày đặc.
Nàng tăng tốc leo l*n đ*nh núi phía bắc, truyền năng lượng khởi động cơ quan cuối cùng.
Trên đỉnh núi lóe lên ánh sáng rực rỡ như mặt trời. Cùng lúc đó, ba luồng sáng khác cũng hội tụ về chiến trường.
Thần nữ vung kiếm chém xuống, ánh sáng bồn phía và pháp trận trên chiến trường hợp lại, Ngũ Hành Khải Linh Trận hoàn tất.
Thần nữ lùi lại hạ lệnh: “Lui!”
Vừa dứt lời, tất cả tu sĩ huyền đạo đang khổ chiến lập tức tìm cách thoát thân.
Nhưng ma đạo vẫn bám riết không tha như chó điên, thà cắn chết chứ không chịu bỏ qua.
Lúc này thần nữ đâu rảnh quan tâm Oanh Nhiên, không kịp kết toán nhiệm vụ cho nàng.
Oanh Nhiên đứng trên ngọn núi phía bắc quan sát trận chiến.
Vì cách quá xa, nàng đứng trên cao nhìn xuống thấy mọi người trong chiến trường như những mô hình tí hon, không rõ gương mặt mà chỉ nhìn thấy động tác của bọn họ.
Bỗng một đường đao đen đặc xé toạc không trung, đột ngột đâm xuyên qua vai thần nữ, ghim chặt thần nữ vốn đang định rút lui vào pháp trận xuống mặt đất.
Oanh Nhiên nín thở, tim vọt lên tận cổ vì tình huống nguy hiểm.
Thánh Ma trong ma khí lập tức lao về phía thần nữ, muốn lấy tính mạng nàng ta. Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thần nữ rút thanh trường đao trên vai ra và nhanh chóng rút lui, tránh được đòn trí mạng.
Tiếp đó, nàng ta vung kiếm chém xuống, đánh nát Ngũ Hành Khải Linh Trận vừa hoàn thành.
Mọi người đang chạy vào trận pháp đều sững sờ, bỗng nghe thấy lời kêu hô vang vọng của thần nữ: “Chư vị, ma quân truy sát không tha. Nếu đã thế, chúng ta cũng liều chết một trận đi!”
Linh quang từ trận pháp cuồn cuộn tràn vào cơ thể mọi người như đang ban sức mạnh.
Mặc dù nàng ta nói vậy, nhưng Oanh Nhiên đứng trên cao vẫn có thể nhìn thấy một số người trong chiến trường đã được dịch chuyển đi sau khi bị ánh sáng bao trùm.
Lại là... Vứt bỏ một số người, để bảo vệ những nhân vật quan trọng ư?
Tâm trạng Oanh Nhiên chùng xuống, hai mày nhíu lại.
Tuy nhiên bản thân thần nữ cũng không rút lời, tránh trái né phải để thoát khỏi đòn tấn công của Thánh Ma.
Sau khi tiếp nhận linh quang, tu vi của các tu sĩ tăng vọt, đồng loạt phản công chúng ma. Thần nữ cũng nhân cơ hội sử dụng năng lượng của hệ thống, giả vờ như công pháp Diệu Cảnh để phóng năng lượng về phía Thánh Ma.
Đòn đánh đó mạnh đến mức Oanh Nhiên đoán chừng phải có đến hàng trăm phần năng lượng hợp thành.
Luồng năng lượng xuyên thủng đám sương đen khiến nó khựng lại một lúc, ngay lập tức tiêu tán đi rất nhiều, lờ mờ lộ ra bóng người trong đó.
Đó là một bóng người bị đêm tối bao trùm, áo bào đen tung bay, mái tóc dài rối tung.
Trên người hắn rỉ ra máu đỏ pha lẫn khí đen, xem ra đã bị luồng năng lượng đánh trúng.
Thần nữ tranh thủ cơ hội rút lui điều chỉnh đội hình, dẫn các tu sĩ liều chết tấn công Thánh Ma.
Các tu sĩ đều đã giết đến đỏ mắt, mang quyết tâm liều mạng lao về phía Thánh Ma. Ngay cả ma quân cũng không thể ngăn cản khí thế điên cuồng của bọn họ.
Dưới thế phản công ngỡ như gặp Phật chém Phật, thần nữ tiến lui như gió, không gì cản được.
Thánh Ma đột nhiên thu hồi toàn bộ ma khí.
Bóng người đen ngòm của hắn lộ ra, khí thế bễ nghễ trước chúng sinh.
Không giống kẻ rơi vào hiểm cảnh, mà trái lại cứ như đã chơi chán cái trò mèo vờn chuột.
Oanh Nhiên nhìn thấy thần nữ và các tu sĩ vô thức khựng lại, thậm chí vì sợ hãi mà bất giác rút lui, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Đám ma quân đột nhiên cười lớn, tiếng cười như ma quỷ vang vọng đất trời.
Một ma tướng tiên phong hét lớn: “Ma đạo bất diệt, Thánh Ma tối cao!”
Chúng ma ngay lập tức giơ cao vũ khí hô vang: “Ma đạo bất diệt, Thánh Ma tối cao!”
Lại thêm một ma cất cao giọng: “Nguyện hiến dâng thân xác hèn mọn này vì Thánh Ma!”
Vừa dứt lời, hắn ta giơ cao vũ khí, không chút do dự chém đứt cổ chính mình.
Máu đỏ phụt ra khiến trời đất càng thêm âm u đáng sợ.
Các tu sĩ giật mình, sắc mặt thần nữ ngay lập tức trở nên nặng nề.
“Nguyện hiến dâng thân xác hèn mọn này vì Thánh Ma!”
Chúng ma hét lớn rồi giơ cao lưỡi dao sắc bén, không hề do dự cắt đứt cổ mình.
“Nguyện hiến dâng thân xác hèn mọn này vì Thánh Ma!”
...
Máu phun ra như mưa tưới đẫm cả đất trời.
Chúng như những con sâu đỏ lúc nhúc, bện cùng mặt đất tạo thành mạng nhện máu. Biển máu cuộn trào, dũng mãnh tiến về phía Thánh Ma và vây quanh hắn.
Cuối cùng, tất cả hòa làm một với cơ thể đen ngòm của hắn.
Thánh Ma chậm rãi dang hai tay, tựa như ác thần tà Phật chảy máu đỏ đặc sệt trong làn sương ma khí.
Oanh Nhiên không nhìn thấy rõ, cũng không nghe thấy rõ.
Nàng chỉ thấy trong khoảnh khắc đó, những tu sĩ ban nãy còn khí thế ngút trời đã đồng loạt quay đầu bỏ chạy, ngay cả thần nữ cũng xoay người tháo lui.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp bỏ chạy thì Oanh Nhiên đã thấy từng bóng người nhỏ xíu bị nghiền nát như kiến, máu thịt tan vào đất hóa thành bùn lầy.
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, cho dù cách xa đến thế nhưng vẫn vọng vào tai Oanh Nhiên và xé toạc từng sợi dây thần kinh của nàng.
Đầu óc nàng trống rỗng, ngỡ như bị bàn tay lạnh lẽo của ác ma nghiền nát.
Đó là uy lực tới từ Thánh Ma.
Sắc mặt Oanh Nhiên trắng bệch, nàng không dám xem tiếp mà vội vàng leo xuống núi.
Nàng mờ mịt chạy mãi đến khu rừng phía đông, dừng lại nghỉ chân một lúc lâu, sau khi xác định Thánh Ma sẽ không tới giết mình thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thần nữ vẫn chưa liên lạc lại.
Nàng đợi rất lâu, chủ động hỏi thần nữ nhưng nàng ta không trả lời.
Vừa nãy nàng bỏ chạy nhanh quá nên không kịp nhìn thấy kết cục của thần nữ, lẽ nào nàng ta chết rồi?
Oanh Nhiên lo lắng hỏi Đại Hoa.
Một lát sau, một âm thanh trong trẻo như ngọc nói với nàng: “Ta là hệ thống của thần nữ. Hiện tại thần nữ đã bị trọng thương, tạm thời không thể đưa ngươi về. Làm phiền ngươi ở lại đây thêm vài ngày. Đợi thần nữ tỉnh lại sẽ kết toán nhiệm vụ cho ngươi ngay.”
Oanh Nhiên ngổn ngang cảm xúc: “Không cần vội, thần nữ cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Hệ thống của thần nữ truyền ba phần năng lượng cho nàng, bảo rằng để nàng tự bảo vệ bản thân, nếu không gặp nguy hiểm thì coi như tặng không năng lượng cho nàng: “Quyền hạn của ta có hạn, mỗi ngày chỉ có thể cho ngươi ba phần. Ngày mai ta sẽ cho ngươi thêm ba phần, đến lúc đó ngươi cứ tìm hệ thống của mình để nhận là được.”
Oanh Nhiên đồng ý.
Sau khi kết thúc liên lạc với hệ thống của thần nữ, Đại Hoa sốt ruột hỏi nàng: “Có chuyện gì vậy? Sao thần nữ bị trọng thương? Chẳng phải đã bảo nhiệm vụ lần này không nguy hiểm hả? Cô có sao không?”
Oanh Nhiên nhìn quanh khu rừng phía đông, tìm đường cách xa chiến trường dựa vào bản đồ trong trí nhớ: “Ta không sao, nhiệm vụ của ta lần này quả thật không nguy hiểm. Chỉ là thần nữ đụng độ chính diện với Thánh Ma nên đánh không lại thôi.”
Đại Hoa “ồ” một tiếng, chẳng mấy ngạc nhiên: “Nếu Thánh Ma có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy thì thần nữ đã chẳng phải liều mạng gần trăm lần.”
Nói rồi nó thở dài: “Tuy nhiên mới đầu mà Thánh Ma đã kh*ng b* như thế, nhiệm vụ của chúng ta nguy rồi.”
Oanh Nhiên: “Mới đầu? Chẳng lẽ hắn ta còn có thể trưởng thành?”
“Ừm, năng lực của Thánh Ma sẽ tăng trưởng theo thời gian. Cô quay trở về ngàn năm trước, là thời điểm mà Thánh Ma mới vừa ra đời không lâu. Thánh Ma lúc này tương đương với trẻ sơ sinh, có thể nói đây là thời điểm tốt nhất để đối phó anh ta.”
Đại Hoa lại hiếu kỳ hỏi: “Lúc nãy cô có nhìn thấy rõ mặt mũi Thánh Ma trông như nào không? Có phải là mặt mày hung tợn, rất đáng sợ không?”
Oanh Nhiên: “Không thấy rõ. Ta đứng xa quá nên bọn họ nhỏ như người trong tranh ấy. Tuy nhiên ta đã nhìn thấy bóng người Thánh Ma, cao gầy, có vẻ là nam nhân.”
Đại Hoa: ... Vô nghĩa vậy trời.
Oanh Nhiên bật cười, xong lại ủ rũ: Sau khi rời khỏi khu rừng phía đông, mấy ngày tới nàng phải ngủ ở đâu, ăn thế nào đây?
Nàng lẩm bẩm: “Đã chưa, bây giờ ta thật sự trở thành cô hồn dã quỷ trong thế giới này rồi.”
Cũng chẳng biết đây là nơi nào, thành Thánh Ma ở đâu, có cách nơi này xa không.
Nếu không xa thì nàng còn có thể đi tìm Từ Ly Lăng nhảy nhót mấy hồi.
Trong lúc suy nghĩ, nàng bỗng nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ khu rừng phía trước. Bước chân nàng lập tức khựng lại, cảnh giác nhìn về hướng đó.
Lúc nãy để có thể mau chóng khỏi động Ngũ Hành Trận mà Oanh Nhiên đã phung phí rất nhiều hồn lực. Sau đó lại chạy từ ngọn núi phía bắc sang khu rừng phía đông để trốn, nàng đã sử dụng hết số hồn lực còn lại.
Hiện tại nàng chỉ là một nữ quỷ có thể bay mà không thể chạy.
Trong rừng rậm rạp dễ mai phục. Hiển nhiên đối phương đã phát hiện ra nàng, nếu là kẻ xấu thì nàng phải chủ động tấn công.
Lần đầu tiên Oanh Nhiên phải đánh nhau chính diện với người khác nên vô cùng căng thẳng.
Nàng nín thở, tay thủ sẵn đạn năng lượng, cảnh giác tới gần phía trước.
Tới gần, nàng nhìn thấy cỏ nơi đó bị giẫm nát, có mùi máu tươi nồng nặc và tiếng th* d*c đau đớn vang lên.
Là tu sĩ bị thương chạy thoát khỏi chiến trường ư? Hay là ma?
Oanh Nhiên suy nghĩ rồi vén bụi cỏ ra, đập vào mắt nàng là một vết máu đen sẫm loang rộng.
Giữa vũng máu ấy chính là một người đang run rẩy vì đau, dù môi bị cắn rách vẫn cố không phát ra tiếng.
Mái tóc hắn đen dài xõa tung che khuất cơ thể và khuôn mặt.
Nhưng Oanh Nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra...
“Hoài Chân!”
Tim nàng như thắt lại, vội vàng lao tới đỡ hắn dậy.