Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 46

Trước Tiếp

Từ Ly Lăng đâu cần bọn chúng bảo vệ.

 

Là hắn bảo vệ bọn chúng mới đúng.

 

Trong lòng Đại Hoa và Tiểu Hoàng biết rõ Oanh Nhiên đang nói đùa, nhưng vẫn không yên tâm để Oanh Nhiên ở nhà một mình. Bọn nó do dự một lát, cuối cùng vẫn không cưỡng được nỗi hiếu kỳ nên lao vút ra đầu thôn.

 

Đại Hoa dặn dò: “Có chuyện thì gọi tôi nhé.”

 

Oanh Nhiên: “Ừm.”

 

Nàng nhìn theo bọn nó rời đi, dựa vào cổng tiếp tục xem bí tịch.

 

Bỗng mây đen kéo đến che khuất cả mặt trời, bầu trời tối sầm như thể sắp đổ mưa giông.

 

Oanh Nhiên gập sách, đi thu quần áo rồi ngồi dưới mái hiên.

 

Chợt có âm thanh gì đó nghe như tiếng kêu khóc vọng lại, chẳng rõ là tiếng gió rít hay tiếng người gào tuyệt vọng.

 

Oanh Nhiên quay đầu nhìn về phía đầu thôn, chỉ thấy khí đen u ám bao phủ khắp nơi.

 

Là ma khí.

 

Từ Ly Lăng ra tay rồi.

 

Mặc dù Oanh Nhiên biết hắn rất lợi hại, nhưng nàng vẫn âm thầm ước nguyền: Hy vọng Hoài Chân bình an vô sự.”

 

Khoảng hai canh giờ sau, mây mù tan đi, mặt trời lại ló dạng.

 

Trong không khí thoang thoảng mùi bụi đất xen lẫn vị máu tươi nhàn nhạt.

 

Trời không còn sớm.

 

Oanh Nhiên đã đọc xong các chương cần tu luyện ngày mai. Nàng nhìn về phía đầu thôn, thở ra một hơi rồi đặt quyển bí tịch xuống, đi vào bếp nấu cơm chiều.

 

Nàng vừa rửa thức ăn xong thì nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau: “Nàng đói rồi à?”

 

Giọng nói quen thuộc khiến Oanh Nhiên yên lòng.

 

Nàng đặt thức ăn xuống, xoay người đi ra cửa bếp, bàn tay thoải mái s* s**ng khắp người hắn để kiểm tra, “Không đói, chỉ là thấy trời đã muộn, ta lại rảnh rỗi không có gì làm nên nấu cơm đợi chàng và đám Đại Hoa, Tiểu Hoàng về ăn thôi.”

 

Từ Ly Lăng đứng khoanh tay, để nàng kiểm tra toàn thân xong thì chắp tay ra sau lưng.

 

Oanh Nhiên túm lấy tay hắn, hắn bất động.

 

Nàng giận dỗi liếc mắt cảnh cáo hắn, ánh mắt như muốn nói: Nghe lời!

 

Rồi nàng nghiêng người nhìn ra sau lưng hắn.

 

Hắn xoay một vòng trốn ra khỏi bếp, sau đó quay lại đối mặt với nàng, hai tay vẫn giấu sau lưng.

 

Oanh Nhiên nhíu mày, vừa lo lắng vừa sốt sắng: “Tay chàng bị sao vậy? Có gì mà không cho ta xem được?”

 

Từ Ly Lăng liếc nhìn sắc trời: “Đợi một chút.”

 

“Đợi cái gì?”

 

Giọng điệu Oanh Nhiên nặng nề, “Vừa rồi ta nhìn thấy ma khí ở bên kia, bây giờ vẫn có thể cảm nhận được ma khí vương lại trên người chàng. Chẳng lẽ chàng bị thương nên dùng ma khí chữa trị?”

 

Nàng bày ra dáng vẻ hắn đừng hòng giấu nàng.

 

Trước đây nàng từng đọc rất nhiều truyện huyền huyễn, sau khi tu luyện cũng biết chút ít về tu đạo và tu ma.

 

Tu sĩ huyền đạo khi bị thương sẽ phục hồi nhanh hơn người bình thường, và tốc độ bình phục của ma đạo còn đáng sợ hơn.

 

Chỉ là công pháp ma tu tu luyện và tốc độ hồi phục ấy đều được đánh đổi bằng mạng sống của họ.

 

Sắc mặt Từ Ly Lăng dịu dàng: “Ta không bị thương.”

 

Oanh Nhiên bĩu môi không tin: “Vậy chàng để ta xem đi.”

 

Từ Ly Lăng: “Đợi trời tối đã, mười lăm phút nữa.”

 

Oanh Nhiên hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý hắn nữa. Song cuối cùng nàng vẫn không nhẫn tâm nổi, bèn dịu giọng thuyết phục hắn: “Nếu chàng bị thương thì không cần giấu ta đâu. Ta thà để chàng chậm rãi bình phục còn hơn, như vậy ta mới không thấy lo.”

 

Đôi mắt Từ Ly Lăng càng đậm ý cười: “Ta thật sự không bị thương.”

 

Nhưng hắn vẫn không chịu giơ tay ra.

 

Cuối cùng Oanh Nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi quay sang nhìn Đại Hoa và Tiểu Hoàng đang nằm bên cổng sân.

 

Kể từ lúc Đại Hoa và Tiểu Hoàng trở về vẫn luôn im ắng lạ thường. Bây giờ thấy Oanh Nhiên nhìn sang, gương mặt bọn họ thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy.

 

Oanh Nhiên vội gọi Đại Hoa: “Mi chạy cái gì?”

 

Đại Hoa: “Tôi sợ...”

 

Oanh Nhiên: “Mi sợ cái gì chứ?”

 

Đại Hoa: “Sợ chồng cô.”

 

Oanh Nhiên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Nhưng Đại Hoa không đáp.

 

Oanh Nhiên bất lực, khóe miệng hờn dỗi hạ xuống.

 

Còn một chút thời gian nữa thì mặt trời mới lặn, cuối cùng Từ Ly Lăng bất đắt dĩ dùng lòng bàn tay vỗ về khóe miệng nàng.

 

Oanh Nhiên nhìn về phía hắn.

 

Hắn lấy cánh tay vẫn luôn giấu sau lưng ra.

 

Trong bàn tay trắng thon dài trắng như ngọc là một cây pháp trượng treo đèn lồng nhỏ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

 

Ánh sao rực rỡ, đèn lồng tỏa sáng như trăng.

 

Đáng tiếc vì lúc này vẫn còn ánh nắng nên ánh sáng của nó ảm đạm đi rất nhiều.

 

Oanh Nhiên sửng sốt, đôi mắt dần sáng lên, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Nàng nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng một lúc rồi nhìn xuống cây trượng sao, “Đây là?”

 

Từ Ly Lăng: “Đa số tu sĩ Âm Dương đạo thường sử dụng pháp trượng. Người tu Âm Dương đạo kính thiên địa huyền hoàng, lấy nhật nguyệt tinh tú làm đầu. Nàng vẫn còn thiếu một cây pháp trượng.”

 

“Đẹp quá.”

 

Nàng rất thích.

 

Bàn tay Oanh Nhiên mân mê chiếc đèn lồng treo trên pháp trượng, song nàng vẫn rất tỉnh táo, “Chàng lấy từ đâu vậy?”

 

Hắn vừa đi đánh nhau, đừng nói là cướp của người ta đấy nhé?

 

Từ Ly Lăng nhẹ nhàng đáp bâng quơ: “Tên trộm bồi thường.”

 

Oanh Nhiên: “Tên trộm?”

 

Từ Ly Lăng: “Có người trộm đồ của ta, trùng hợp bị ta bắt được nên đành lấy pháp trưởng của nàng ta làm đồ bồi thường.”

 

“Ý chàng là đám người tấn công thôn Vô Ẩn à? Bọn họ trộm cái gì của chàng?”

 

“Hạt giống Vô Ẩn.”

 

Oanh Nhiên ngoái nhìn thôn Vô Ẩn, thầm kinh ngạc vì hóa ra nơi này là thế giới bên trong hạt cải, hèn gì người ngoài khó vào như vậy, xong lại hỏi: “Sao bọn họ cam tâm tình nguyện bồi thường cho chàng thế?”

 

Từ Ly Lăng: “Có tình nguyện hay không thì liên quan gì đến ta?”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Nghe mà bất lực thay.

 

Mặt trời lặn về phía tây, bóng đêm bao trùm.

 

Vào khoảnh khắc này, tinh trượng sinh mệnh mới tỏa ra ánh sáng lộng lẫy chiếu sáng cả khoảng sân, trông ngỡ như ánh trăng và đàn sao vừa hạ cánh xuống.

 

Lúc bấy giờ, Oanh Nhiên chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này mới hiểu vì sao Từ Ly Lăng muốn đợi đến tối mới chịu cho nàng xem.

 

Bởi lẽ nếu xem trước thì ánh mắt nàng sẽ không choáng ngợp đến vậy.

 

Nhìn thấy pháp trượng rồi, lại chứng kiến khung cảnh này, không khỏi khiến nàng bình tĩnh đến lạ.

 

Nàng ngước mắt nhìn hắn, cảm thấy ngại ngùng vì đã phá hỏng bất ngờ của hắn.

 

Từ Ly lăng nhìn nàng, ánh mắt ẩn giấu ý cười trêu chọc, nhưng khóe môi cũng cong lên dịu dàng.

 

Oanh Nhiên ôm eo hắn, đầu dựa vào ngực hắn, tuy đón nhận ý tốt của hắn nhưng vẫn nói: “Nếu ta sử dụng cây pháp trượng đó thì sau này mọi người đều sẽ biết chàng là ma.”

 

Dù sao cũng là đồ do hắn cướp được.

 

Từ Ly Lăng: “Ta không bảo nàng dùng cây này.”

 

Oanh nhiên thắc mắc: “Vậy chàng mang nó về làm gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Cho nàng xem thôi, cũng khá đẹp.”

 

Oanh Nhiên bật cười thành tiếng, “Chẳng phải chàng bảo ta còn thiếu một cây pháp trượng à?”

 

Từ Ly Lăng: “Hai hôm nữa ta sẽ hủy cây pháp trượng này đi, luyện thành cây mới cho nàng.”

 

Oanh Nhiên hiểu ra, hắn cần bảo vật trên cây pháp trượng này để luyện thành pháp khí cho nàng.

 

Nàng dựa vào người hắn, nhìn ánh trăng, ánh sao lấp lánh trong sân, “Chàng còn biết luyện pháp khí à... À phải rồi, vòng đạo châu của chàng cũng do chàng tự luyện mà.”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên: “Chàng biết làm nhiều thứ ghê, có cái gì chàng không biết không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không.”

 

Oanh Nhiên đánh nhẹ vào ngực hắn, “Xạo quá.”

 

Từ Ly Lăng: “Cái gì ta cũng biết làm thật.”

 

Oanh Nhiên nhớ lại, quả thật trong những tháng ngày vừa qua, chẳng có gì mà hắn không làm được. Cho dù không thành thạo thì chỉ cần làm một, hai lần là hắn sẽ quen. Thậm chí đến cả băng nguyệt sự mà nàng đeo bây giờ cũng là do hắn may.

 

Oanh Nhiên bật cười khúc khích ôm lấy cổ hắn, giọng nói nhẹ như lông hồng: “Giỏi quá đi.”

 

Từ Ly Lăng cúi đầu ôm eo nàng. Hắn cụng trán với nàng rồi buông nàng ra, “Nàng đi chơi đi, để ta nấu cơm. Bây giờ không còn sớm nữa.”

 

Oanh Nhiên gật đầu: “Ta đã rửa thức ăn rồi, chàng nấu luôn là được.”

 

Từ Ly Lăng đáp một tiếng rồi bước vào phòng bếp.

 

Oanh Nhiên ngồi trong sân thưởng thức ánh sáng tỏa khắp nơi.

 

Khói nghi ngút bốc ra từ phòng bếp, cùng với đó còn có mùi thức ăn.

 

Chẳng mấy chốc cơm đã chín. Oanh Nhiên gọi Đại Hoa và Tiểu Hoàng lại ăn cơm.

 

Nhưng hai con vật nhỏ này lại co người trốn trong ổ không dám ra.

 

Đây chẳng phải lần đầu Tiểu Hoàng sợ Từ Ly Lăng nên còn đỡ.

 

Phản ứng của Đại Hoa thì lố hơn nhiều.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Có đến mức đó không? Chàng đánh mi à?”

 

Đại Hoa lắc đầu, ngẫm nghĩ rồi cố gắng bình tĩnh nói: “Cô ăn trước đi, tôi vẫn còn sốc vì cảnh tượng trên chiến trường, phải nghỉ ngơi mấy ngày đã.”

 

Oanh Nhiên nghĩ hình như mèo con rất dễ bị kích động, thế là v**t v* an ủi nó. Sau đó nàng ngồi vào bàn, ăn cơm cùng Từ Ly Lăng.

 

Đại Hoa rúc trong ổ, nhìn chiếc tinh trượng đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ khắp sân. Hình ảnh Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ngồi trong đó trông đến mà yên bình, nhưng trong đầu nó cứ quanh quẩn khung cảnh ở đầu thôn vào ban ngày...

 

Khi nó và chó ngốc chạy ra hóng hớt, Từ Ly Lăng đã đánh nhau cùng đám đệ tử kia.

 

Từ xa, nó nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Đậu Ân: “Ngươi là ma!”

 

Ngay giây sau, Đậu Ân đã bị Từ Ly Lăng giẫm đầu dưới chân, mặt mũi biến dạng, hai mắt trợn trừng lồi ra. Hắn ta phun một ngụm máu lớn rồi tắt thở.

 

Các tu sĩ huyền đạo đều khiếp sợ xanh mặt.

 

Mà Từ Ly Lăng vẫn thản nhiên nói: “Quá tam ba bận. Ta nhắc lại lần cuối, đưa Tinh Hà Vượt Trăng cho ta.”

 

Tinh Hà Vượt Trăng chính là cây pháp trượng trong tay Minh Đát.

 

Khoảnh khắc đó, hồi chuông cảnh báo reo lên trong đầu Minh Đát. Nàng ta chẳng rảnh quan tâm đám người thôn Vô Ẩn nữa, lập tức hạ lệnh cho chúng đệ tử lập Tru Ma Sát Trận để giết Từ Ly Lăng.

 

Ngay sau đó, Đại Hoa được chứng kiến hình ảnh đẫm máu nhất kể từ lúc chào đời cho tới nay.

 

Đó là một cuộc đơn phương thảm sát.

 

Một người tàn sát cả trăm ngàn người.

 

Và trăm ngàn người ấy ngỡ như phải đối mặt với thiên tai giáng thế, chẳng hề có sức phản kháng. Chỉ trong chớp mắt mà tình thế đã hoàn toàn thay đổi.

 

Tiểu Hoàng vì thấy nhiều rồi nên không nói.

 

Còn Đại Hoa và thôn dân Vô Ẩn thì đều choáng váng.

 

Khoảnh khắc ấy, chàng thiếu niên tiên nhân trong ấn tượng của Hỉ bá, tên tiểu ma “có chút bản lĩnh, có hơi đáng sợ, nhưng rất nghe lời Oanh Nhiên” trong ấn tượng của Đại Hoa, ngay lập tức bị thay thế bằng hình tượng thô bạo, tàn nhẫn.

 

Động tác chiến đấu của hắn rất dứt khoát và gọn gàng.

 

Gọn gàng đến mức như không phải giết người, mà như đang tùy tiện bóp nát mấy quả trái cây nhỏ.

 

Trái cây vỡ ra óc và nội tạng, mà người bóp nát chúng lại chỉ bị bẩn tay đôi chút.

 

Cuối cùng, một tiếng k** r*n thảm thiết vang lên, đó là nữ tử tự xưng thánh nữ đang bị đạp đầu.

 

Từ Ly Lăng cầm lấy pháp trượng của nàng ta, trông vẫn không hài lòng: “Muốn ham bảo vật thì phải có giác ngộ bị d*c v*ng nuốt chửng. Cây pháp trượng này vẫn chưa đủ tốt.”

 

“Ta thả ngươi về, trong vòng hai năm phải mang Mắt Thần Ánh Dương của Diệu Cảnh đến cho ta.”

 

Trong miệng Minh Đát toàn là máu, nói năng không rõ: “Ngươi... Mơ đi!”

 

Từ Ly Lăng khẽ cười, một chân đá văng nàng ta.

 

Đạo châu trên cổ tay xoay tròn xé rách hư không, một cái đầu ác quỷ khổng lồ nhô ra, cười lớn ngoạm lấy cánh tay nữ tử rồi bay về hư không.

 

Vào khoảnh khắc hư không khép lại, Đại Hoa dường như đã nhìn thấy một thế giới ngập ngụa máu tanh trông chẳng khác gì ác mộng, khiến nó không dám nghĩ đây là sự thật.

 

Trận chiến kết thúc trong tình thế áp đảo tuyệt đối.

 

Hỉ bá ngập ngừng gọi: “Ân nhân...”

 

Từ Ly Lăng không để ý ông lão, đến đầu thôn lấy nước giếng rửa tay, đồng thời rửa luôn cây pháp trượng, chẳng biết cố tình hay vô ý bước về phía nó và Tiểu Hoàng.

 

Nó sợ đến mức chẳng dám động đậy.

 

Còn Tiểu Hoàng tập mãi thành quen, đã không còn né tránh từ lâu.

 

Trong lòng Đại Hoa biết hắn là phu quân của Oanh Nhiên nên sẽ không tổn thương nó. Nhưng khi hắn đi qua bụi cỏ nơi nó trốn, nó vẫn không kiểm soát được mà dựng lông.

 

Từ Ly Lăng không dừng lại trước mặt nó và Tiểu Hoàng, chỉ liếc mắt nhìn chúng nó từ phía xa rồi nhếch môi cười lạnh: “Tiểu súc sinh.”

 

Ba chữ, cùng đôi mắt đen láy từ trên cao nhìn xuống, khiến nó ngay lập tức nhận được mệnh lệnh, hiểu rằng mình nên nói gì và không nên nói gì trước mặt Oanh Nhiên.

Trước Tiếp