Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 41

Trước Tiếp

Mãi đến khi trăng sáng treo cao, Oanh Nhiên mới kéo Từ Ly Lăng về nhà mới dưới ánh mắt dõi theo của Hỉ bá.

 

Đến nhà mới, thắp sáng đèn đuốc trong phòng lên, Oanh Nhiên sắp xếp nơi ở cho Đại Hoa và Tiểu Hoàng xong thì nói với Từ Ly Lăng: “Sao dọn nhà vội vàng thế? Hỉ bá giúp chúng ta nhiều chuyện như vậy mà.”

 

Từ Ly Lăng không trả lời, chỉ ôm eo nàng từ phía sau, cúi người tựa cằm lên vai nàng, chóp mũi cọ vào cổ nàng.

 

Tai Oanh Nhiên nóng lên, nàng nói nhỏ: “Chàng gấp lắm à?”

 

Từ Ly Lăng lắc đầu. Hắn cứ ôm nàng trong phòng khách như vậy một lúc lâu mà chẳng làm gì khác.

 

Oanh Nhiên đã bớt ngại. Nàng bắt lấy một ngón tay đặt bên eo mình, xoay người lại ôm hắn, mỉm cười dựa vào lòng hắn.

 

Nàng nghĩ nhiều rồi.

 

Hóa ra hắn chỉ muốn ôm nàng một cái như vậy mà thôi.

 

Nếu ở nhà Hỉ bá thì không tiện như thế.

 

Mặc dù giờ ngọ ngày hôm qua, hai người họ cũng ôm nhau như vậy trên giường.

 

Nhưng Oanh Nhiên vẫn cảm thấy cái ôm khi ấy không giống cái ôm bây giờ.

 

Bởi lẽ khoảnh khắc này, tại gian nhà chỉ có hai người họ mới tự do biết bao.

 

Như thể bọn họ lại có thêm một ngôi nhà thuộc về mình.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng nằm trong ổ nhìn hai bóng người ôm ấp nhau, đồng thời ngáp dài rồi đi vào giấc ngủ.

 

Trời đã tối khuya, Từ Ly Lăng buông nàng ra, bảo nàng về phòng nghỉ ngơi rồi còn hắn đi nấu nước.

 

Oanh Nhiên đồng ý, định về phòng sắp xếp chăn nệm trước.

 

Nhưng vào phòng rồi mới phát hiện chăn nệm đã được dọn sẵn, tay nải đã xếp vào tủ quần áo, xiêm y thường mặc sau khi tắm rửa cũng đã được mang ra.

 

Tất cả đều nhờ Từ Ly Lăng sắp xếp vào lúc chiều.

 

Nàng ngồi xuống mép giường, cứ thế rảnh rỗi đợi Từ Ly Lăng nấu nước xong quay lại.

 

Nhưng đợi một lúc lâu, nàng vẫn không thấy hắn đến.

 

Oanh Nhiên ra khỏi phòng tìm hắn, thấy hắn đang lau dọn phòng tắm kế bên.

 

Lại nói, phòng tắm ở thôn Vô Ẩn khác hẳn châu Ý Vương.

 

Hầu hết bá tánh ở châu Ý Vương thường đun nước tắm và đổ vào thùng gỗ để tắm gội.

 

Nhưng phòng tắm ở thôn Vô Ẩn tương tự vòi sen hiện đại, chỉ cần đổ nước nóng vào thùng chứa rồi khởi động cơ quan là có thể dùng, vô cùng nhanh chóng và tiện lợi.

 

Lần đầu tiên khi Oanh Nhiên đi tắm ở nhà Hỉ bá đã rất vui mừng, còn nói với Từ Ly Lăng: “Chúng ta nghiên cứu cái này thử, sau này nếu tìm được nơi định cư thì cũng xây một cái phòng tắm như vậy.”

 

Từ Ly Lăng: “Ở châu Vân đều dùng kiểu phòng tắm này, không cần nghiên cứu đâu.”

 

Vả lại, phòng tắm của thôn Vô Ẩn đã là mẫu cơ quan cũ rồi. Ở những nơi có điều kiện tốt hơn tại châu Vân, cơ quan được nối trực tiếp ra suối và khởi động bằng linh thạch, vì vậy không cần nấu nước.

 

Chẳng khác gì nhà tắm vòi sen thời hiện đại.

 

Oanh Nhiên vô cùng mừng rỡ, thầm buồn bực vì sao trước đây ở châu Ý Vương nàng không nói với Từ Ly Lăng rằng mình muốn tắm vòi sen. Nếu nói thì Từ Ly Lăng đã làm cho nàng sử dụng từ lâu rồi.

 

Dù vậy, Oanh Nhiên vẫn rất hài lòng vì bây giờ bắt đầu được dùng.

 

Phòng tắm Hỉ bá chuẩn bị cho bọn họ vốn đã được quét dọn. Từ Ly Lăng lau dọn lại chỉ vì tính sạch sẽ cá nhân chứ không vì nó bẩn.

 

Lau dọn xong, hắn và Oanh Nhiên cùng về phòng lấy y phục thay sau khi tắm.

 

Oanh Nhiên ôm quần áo, hơi đỏ mặt bước vào phòng tắm cùng hắn.

 

...

 

Khi bọn họ rời khỏi phòng tắm thì đêm đã khuya.

 

Cũng may trời hơi nóng, bọn họ lại tắm vòi sen, nếu không nước đã nguội từ lâu.

 

Chân Oanh Nhiên mềm nhũn, phải nhờ Từ Ly Lăng ôm về phòng.

 

Mặc dù Từ Ly Lăng không làm thật nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.

 

Có lẽ là do đã lâu rồi chưa thân mật với hắn nên nàng không quen, sau khi nằm lên giường thì cứ trằn trọc mãi.

 

Từ Ly Lăng thu dọn phòng tắm xong thì quay lại, nằm xuống bên cạnh nàng: “Sao vậy?”

 

Oanh Nhiên ngập ngừng: “Hình như sưng lên rồi...”

 

Vì không tự nhìn được nên nàng không chắc chắn, nhưng đến bây giờ vẫn cảm thấy cứ như tay hắn vẫn còn đặt bên trong.

 

Từ Ly Lăng luồn tay vào chăn, nàng vô thức chạy trốn.

 

Từ Ly Lăng: “Để ta xem.”

 

Oanh Nhiên đẩy tay hắn ra: “Không cần đâu, một lát nữa là hết.”

 

Nàng thầm trách hắn trong lòng.

 

Vừa nãy khi ở trong phòng tắm, hắn không muốn làm thật nhưng lại muốn chơi.

 

Trước đây hắn cũng như vậy nhưng nàng không nghĩ nhiều. Mãi đến bây giờ khi đã gặp Từ Ly Lăng không che giấu ác ý của ngàn năm trước, và hôm nay thấy hắn làm vậy, nàng mới phát hiện hắn cố ý.

 

Hắn không có hứng thú làm mấy chuyện đó, nhưng lại có hứng thứ trêu chọc nàng.

 

Từ Ly Lăng vỗ lưng trấn an nàng, tắt đèn rồi ôm nàng vào lòng.

 

Oanh Nhiên hờn dỗi đẩy hắn ra, lại nghe hắn chậm rãi thì thầm bên tai mình rằng: “Ta sai rồi.”

 

Lúc này nàng mới buông tay xuống, dựa vào lòng hắn nhắm mắt lại.

 

Bỗng nhiên nàng cảm thấy nơi khó chịu bị ai đó chạm vào. Oanh Nhiên giật mình căng cứng người, tay luồn xuống kéo tay hắn ra, mở mắt trừng Từ Ly Lăng: “Chàng làm gì vậy?”

 

Nhưng nàng không đấu lại hắn, cứ vậy hắn muốn làm gì thì làm như thế đó.

 

Hơi thở của Oanh Nhiên trở nên nặng nề, hổn hển, đôi mắt đã thích nghi với bóng tối nhìn thấy gương mặt thản nhiên, bình tĩnh của hắn gần trong gang tấc.

 

Hắn nói: “Đúng là hơi sưng.”

 

Oanh Nhiên vừa xấu hổ vừa buồn bực, đánh hắn một cái: “Đều tại chàng.”

 

Tiếng bạt tay giòn tan vang lên lưng hắn, vì không khống chế sức lực nên tay Oanh Nhiên hơi đau nhói.

 

Oanh Nhiên sửng sốt, định hỏi hắn có đau không.

 

Nhưng Từ Ly Lăng đã rút tay ra, ngồi dậy thắp đèn, im lặng bước xuống giường.

 

Oanh Nhiên nghi hoặc: Giận rồi sao?

 

Giận thì giận, rõ ràng là do hắn chơi đùa quá trớn. Nàng bị sưng, bảo hắn đừng chạm vào mà hắn còn chạm vào, vậy nàng không thèm quan tâm hắn nữa.

 

Oanh Nhiên quay người đi ngủ.

 

Nhưng nàng chưa thiếp đi, nằm được một lát thì phát hiện phần đệm phía sau lõm xuống, là Từ Ly Lăng đã quay lại.

 

Từ Ly Lăng hỏi nàng: “Đau tay không?”

 

Hơi đau, bàn tay vừa đánh hắn vẫn còn tê nóng.

 

Mặc dù trong lòng Oanh Nhiên nghĩ vậy, nhưng nàng không trả lời hắn.

 

Từ Ly Lăng kéo tay nàng, ngay sau đó Oanh Nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh, dường như có chất lỏng nào đó vừa được bôi lên tay nàng và tỏa ra mùi hương thanh mát.

 

Oanh Nhiên ngoái đầu nhìn lại.

 

Dưới ánh nến ấm áp, Từ Ly Lăng ngồi bên mép giường, cúi đầu xoa nhẹ lòng bàn tay lên tay nàng, bên cạnh là một chiếc bình sứ trắng.

 

Mái tóc dài hơi lạnh của hắn xõa xuống che khuất nửa gương mặt, mềm mại rơi lên người nàng.

 

Oanh Nhiên nhìn một lát rồi hỏi: “Đây là thuốc à?”

 

Từ Ly lăng: “Nước nguyệt hòe, không tính là thuốc, mà là nước linh ngưng tụ từ nguyệt linh trên cây hòe. Nước linh dưỡng người, cũng có tác dụng chữa lành những vết thương ngoài da.”

 

Oanh Nhiên: “Ở đây ra vậy?”

 

Từ Ly Lăng: “Lấy ở cây hòe bên ngoài.”

 

Oanh Nhiên: “Đây là đồ của thôn Vô Ẩn, có thể tùy tiện lấy hả?”

 

Từ Ly Lăng: “Nước linh chỉ có tác dụng với người sống.”

 

Cho nên Hỉ bá muốn ở gần Từ Ly Lăng như vậy mà lại cố tình sắp xếp cho bọn họ ở chỗ này, chính là để bọn họ sử dụng cây linh hòe.

 

Oanh Nhiên suy nghĩ cẩn thận, cảm kích trong lòng.

 

Từ Ly Lăng xoa tay cho nàng, cảm giác tê nóng trong lòng bàn tay nàng cũng bớt đi, nàng không giận dỗi nữa.

 

Từ Ly Lăng đặt bình nước linh ở đầu giường, lên giường tắt đèn nghỉ ngơi.

 

Oanh Nhiên nằm bên cạnh, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

 

Trong lúc mơ màng, nàng bỗng cảm thấy dưới thân mình lạnh lẽo. Nhưng cơn buồn ngủ đè nặng khiến nàng không mở mắt được.

 

Nàng chỉ có thể r*n r* hai tiếng đầy khó chịu, rồi nghe thấy Từ Ly Lăng dỗ dành: “Ngoan, ngủ đi nào.”

 

Mãi đến khi cảm giác trống trải dưới thân được thay bằng hơi ấm của chăn mỏng, nàng mới mơ màng ngủ tiếp.

 

Hôm sau khi nàng tỉnh dậy, Từ Ly Lăng đã rời giường mặc quần.

 

Oanh Nhiên lờ mờ nhớ lại chuyện lúc ngủ nên hỏi Từ Ly Lăng: “Tối hôm qua chàng đã làm gì?”

 

Từ Ly Lăng buộc đai áo ngoài, thản nhiên như thường: “Bôi nước linh cho nàng, còn khó chịu không?”

 

Thắt đai áo xong, hắn quay đầu liếc xuống vùng bụng dưới của nàng.

 

Oanh Nhiên khép chặt chân trừng hắn. Nhưng quả thật nàng đã không còn thấy khó chịu nữa, chỉ là thấy lúng túng vì hắn dùng nước linh bôi lên chỗ nào đó thôi.

 

Từ Ly Lăng biết nàng nghĩ gì nên cảm thấy buồn cười: “Ta đã chưng nước lên rồi, rất sạch sẽ.”

 

Lúc này sắc mặt Oanh Nhiên mới dịu lại, nàng vươn tay về phía hắn, “Lấy xiêm y cho ta, ta muốn mặc bộ màu xanh lá sen ấy.”

 

Giọng điệu nàng mềm mại, thoáng như thân mật làm nũng giống thường ngày.

 

Từ Ly Lăng lấy váy áo ra khỏi tủ, mang bên mép giường cho nàng.

 

Oanh Nhiên ngồi dậy, c** đ* ngủ định thay quần áo. Nhưng mới vừa cầm lên, còn chưa mặc đồ thì Từ Ly Lăng đã bất ngờ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng và kéo về phía mình.

 

Oanh Nhiên khẽ kêu lên một tiếng rồi ngã vào lòng hắn. Nàng chống tay đẩy vai hắn ra nhưng không đủ sức, hai người cứ thế giằng co ầm ĩ.

 

Vốn dĩ dậy vào cuối giờ thìn mà đùa nghịch đến tận giờ tỵ, Từ Ly Lăng mới rời khỏi phòng giặt quần áo và vào bếp nấu bữa sáng.

 

Oanh Nhiên đi ra muộn hơn, khuôn mặt vẫn chưa thôi ửng đỏ, sau vạt áo thấp thoáng vết đỏ thoắt ẩn thoắt hiện.

 

Nàng định ra ngoài phơi quần áo, nhưng thấy Từ Ly Lăng đã làm đâu vào đấy thì đành ngồi trong sân chơi cùng Đại Hoa và Tiểu Hoàng.

 

Nàng vừa cầm ngọn cỏ ven đường đùa nghịch với Đại Hoa và Tiểu Hoàng, vừa ngoái nhìn vào phòng bếp.

 

Khi nhìn thấy bóng người trong phòng bếp, cả khóe miệng lẫn ánh mắt nàng đều ngập tràn ý cười.

 

Đại Hoa chơi được một lát thì không chịu nổi: “Không muốn chơi với tôi thì có thể không chơi mà.”

 

Nghe vậy Oanh Nhiên mới hoàn hồn, phát hiện chẳng biết từ lúc nào ngọn cỏ trong tay mình đã rơi xuống đầu Đại Hoa. Tiểu Hoàng nhân cơ hội trả thù, vươn móng vuốt đập lên đầu Đại Hoa, làm Đại Hoa tức giận đến mức run râu mèo.

 

Oanh Nhiên vội vàng xoa đầu Đại Hoa xin lỗi.

 

Đại Hoa ngẩng đầu hừ lạnh: “Xin lỗi cũng vô ích, tôi muốn ăn cá.”

 

Hèn gì hôm nay nó không đánh nhau với Tiểu Hoàng, hóa ra là muốn tính kế nàng.

 

Oanh Nhiên: “Không biết trong thôn có sông hay không nữa...”

 

Đại Hoa lập tức nói: “Có! Có! Lần trước ta ra ngoài chơi cùng chó ngốc có nhìn thấy.”

 

Oanh Nhiên híp mắt: “Mi đã muốn ăn cá trong sông từ lâu rồi có phải không? Chỉ chờ cơ hội ngày hôm nay thôi chứ gì?”

 

Đại Hoa chột dạ giơ móng gãi mặt.

 

Oanh Nhiên bật cười xoa bóp cái đầu mèo của nó: “Muốn ăn thì nói thôi. Lát nữa ta sẽ hỏi ý Hoài Chân xem sao, rồi chúng ta đi câu cá.”

 

Tiểu Hoàng phấn khích vẫy đuôi.

 

Cái đuôi của Đại Hoa cũng dựng lên lắc qua lắc lại.

 

Từ Ly Lăng nấu cháo xong thì mang cho Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên ngồi trong sân ăn cháo cùng hắn, sau đó nhắc đến chuyện đi câu cá. Hắn uống cháo xong thì đi vào rừng chặt hai cây trúc mang về làm cần câu.

 

Oanh Nhiên ngồi bên cạnh hắn, đầu dựa vào vai nhìn hắn làm.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng nằm một bên ngước đôi mắt trông mong chờ đợi.

 

Vì ăn cá mà hai đứa này chẳng chịu ăn bữa sáng.

 

Trời trong vắng bóng mây, gió rừng đưa thơm ngát.

 

Từ Ly Lăng làm hai chiếc cần cầu đơn giản, một tay vác cần, một tay dắt Oanh Nhiên, đi men theo con đường nhỏ trong rừng để đến bờ sông.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng mỗi đứa mang theo một cái thùng nhỏ để đựng cả, mừng rỡ chạy theo sau bọn họ.

Trước Tiếp