
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Khóe môi Từ Ly Lăng cong lên nở nụ cười trêu chọc khó nhận ra. Vì phải sang phòng bên tắm rửa nên hắn lại khép vạt áo lại.
Oanh Nhiên lấy y phục từ túi quần áo ra cho hắn đi tắm: “Ăn cơm không?”
Từ Ly Lăng: “Không.”
Oanh Nhiên: “Vậy chàng ăn chút gì đó đã rồi đi tắm.”
Nàng mở lớp giấy dầu trên bàn ra và lấy bánh hoa hòe bên trong cho hắn.
Nàng đưa thì Từ Ly Lăng ăn, cũng không hỏi nhiều.
Hắn cắn một miếng bánh, sắc mặt bình thường như không nhận ra có gì đặc biệt.
Vốn dĩ Oanh Nhiên rất mong chờ, nhưng thấy hắn điềm nhiên như thế thì thấp thỏm: Chẳng lẽ nàng bỏ nhiều đường như vậy mà hắn vẫn không nếm ra được?
Nàng hỏi: “Ngon không?”
Từ Ly Lăng liếc nàng, thấy sự chờ mong cất giấu trong đôi mắt nàng, thế là hắn “ừm” một tiếng.
Oanh Nhiên: “Chàng có nếm được vị gì không?”
Từ Ly Lăng trầm ngâm một lúc: “Có vị ngọt.”
Có thể nếm được vị là tốt rồi.
Oanh Nhiên cong khóe miệng, giọng nói vang lên trong đêm lảnh lót như chim: “Ta cố tình làm cho chàng đó, bỏ rất nhiều đường luôn. Vì làm cái bánh này mà sau đó Hoan bà không cho ta nấu cơm nữa.”
Từ Ly Lăng vươn cánh tay dài ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình.
Oanh Nhiên ngồi dựa vào lồng ngực hắn, im lặng một lát lại bắt đầu ủ rũ, “Nhưng không thể ăn nhiều. Ăn quá nhiều muối và đường sẽ không tốt cho sức khỏe, thỉnh thoảng ăn một miếng nếm thử vị thì được.”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên đau lòng chạm vào mặt hắn.
Từ Ly Lăng vòng tay qua eo nàng, nhẹ nhàng vỗ về như đang dỗ em bé đi ngủ, “Sao lại mất ngủ?”
Oanh Nhiên ôm eo hắn, mặt vùi vào ngực hắn, giọng nói lười nhác nũng nịu: “Lúc mới thành thân với chàng, ta ngủ cùng chàng cũng bị mất ngủ, sau này quen rồi thì mới ngủ ngon. Bây giờ chàng không nằm cạnh ta, chắc ta lại bắt đầu không quen rồi...”
“Với cả... Có năm tu sĩ vào thôn.”
Từ Ly Lăng: “Bọn họ làm nàng sợ à?”
“Cũng không phải, chỉ là không hiểu rõ bọn họ thế nào nên không yên tâm thôi.”
Oanh Nhiên nói ra điều mình thấy kỳ lạ trong lai lịch của bọn họ.
Từ Ly Lăng: “Ngày mai ta sẽ đi xem.”
Oanh Nhiên gật đầu, cơn buồn ngủ ùa tới làm nàng lười nói chuyện.
Từ Ly Lăng ăn bánh, rửa tay bằng nước trà, lau khô tay rồi bế nàng lên giường. Khi hắn khom lưng đặt nàng xuống còn thì thầm với nàng: “Ta ra ngoài tắm rửa, tắm xong sẽ quay lại...”
“Ừm...”
Oanh Nhiên nửa tỉnh nửa mơ trả lời.
Từ Ly Lăng vén lại lọn tóc lòa xòa của nàng, dém chăn ngay ngắn rồi gói bánh hoa hòe trên bàn lại, cầm quần áo nàng chuẩn bị cho hắn để đi tắm lên rồi ra ngoài tắm rửa.
Tắm xong quay lại thì Oanh Nhiên đã vào giấc rất sâu rồi.
Từ Ly Lăng nằm xuống bên cạnh nàng, nhắm mắt thiếp đi cùng nàng.
*
“Ngươi về sớm vậy, không yên tâm để Tần cô nương ở lại một mình à?”
Sáng sớm khi ăn cơm, Hỉ bá thấy Từ Ly Lăng và Oanh Nhiên cùng đi ra khỏi phòng thì cười hớn hở trêu ghẹo.
Oanh Nhiên phát hiện trong lời ông lão nói thoáng qua chút ghen tỵ, giống như một đứa nhỏ đang lên án phụ thân chỉ quan tâm mẫu thân mà mặc kệ mình.
Từ Ly Lăng khách sáo “ừm” một tiếng.
Hỉ bá thở dài, cúi đầu ăn bánh.
Hoan bà giả vờ nhổ tóc bạc cho Hỉ bá đã xoa đầu ông lão.
Oanh Nhiên hơi siết bàn tay Từ Ly Lăng, ra hiệu cho hắn bằng mắt: Đừng lạnh lùng thế chứ, người ta đã cưu mang chúng ta đó.
Từ Ly Lăng vờ như không thấy, nhắc đến chuyện bí tịch Âm Dương đạo với nàng: “Ta quay về tìm nhưng không tìm được, có lẽ tất cả đều đã bị hủy hoại rồi.”
Oanh Nhiên: “Tất cả?”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên gục đầu xuống, rất đau lòng.
Nàng không đau lòng vì bản thân không có bí tịch Âm Dương đạo để tu luyện, mà đau lòng vì tất cả bí tịch huyền đạo vô cùng quý giá do Từ Ly Lăng cất giữ đều đã bị hủy hoại hết.
Đoán chừng là do Thánh Ma phá hủy sau khi bá chiếm được thành Từ Ly.
Oanh Nhiên cầm tay Từ Ly Lăng, an ủi hắn: “Không sao, sau này chúng ta đi tìm bí tịch khác để tu luyện.”
Từ Ly Lăng: “Ta đã phái người đi sưu tầm bí tịch ở nơi khác rồi, vài ngày nữa sẽ mang tới.”
Oanh Nhiên ngạc nhiên: Hiện giờ hắn vẫn còn thủ hạ để sử dụng ư?
Nàng có chuyện muốn hỏi, nhưng vì ngại Hỉ bá và Hoan bà nên không tiện.
Sau khi dùng bữa xong, Hỉ bá nhờ Từ Ly Lăng đi cùng mình kiểm tra đám tu sĩ vừa vào thôn.
Từ Ly Lăng không từ chối.
Tối hôm qua hắn đã nói sẽ đi xem.
Oanh Nhiên quay về phòng nghỉ ngơi, còn Từ Ly Lăng ra ngoài cùng Hỉ bá.
Ngủ đến lúc tỉnh thì Từ Ly Lăng đã trở về, đang nằm bên cạnh nàng ngủ trưa.
Oanh Nhiên không làm phiền hắn, di chuyển nhẹ nhàng xuống giường. Nàng trèo qua người hắn, đang ngồi trên mép giường đeo giày thì chợt phát hiện hắn đã mở mắt.
Ánh mắt hắn tỉnh táo, trông không hề buồn ngủ.
Oanh Nhiên: “Chàng vừa về, chưa ngủ hả?”
Từ Ly Lăng: “Ta đã về vào cuối giờ ngọ rồi.”
Bây giờ đã là cuối giờ mùi.
Oanh Nhiên mặc áo ngoài: “Đám tu sĩ đó có vấn đề gì không?”
Từ Ly Lăng: “Bọn họ che giấu thân phận, không phải tán tu chạy nạn từ thành Minh. Còn cụ thể thế nào thì chưa biết.”
Oanh Nhiên hơi ngạc nhiên.
Từ Ly Lăng giơ tay vén lọn tóc dính ướt mồ hôi trên trán nàng vì ngủ, “Đừng lo.”
Oanh Nhiên tin vào phán đoán của hắn nên không mấy phiền muộn, nàng chỉ lo lắng khi nghĩ đến chuyện lúc trưa: “Buổi trưa chàng bảo đã sai người đi tìm bí tịch. Bây giờ chàng vẫn có thủ hạ hả? Là người ma đạo à?”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên thất thần đeo thắt lưng: “Chàng sử dụng ma tu như vậy, liệu có chọc giận Thánh Ma không?”
Từ Ly Lăng: “Không.”
Oanh Nhiên nghiêm mặt: “Thật chứ?”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên im lặng một lát, song vẫn cảm thấy quá nguy hiểm: “Lần sau chàng cố gắng đừng sử dụng người trong ma đạo nhé. Chúng ta có thể tự đi tìm bí tịch mà.”
Trong mơ, Từ Ly Lăng của ngàn năm trước vì thả người mà bị roi sát ma trừng phạt. Nàng không hy vọng hắn của ngàn năm sau lại gặp nguy hiểm vì giúp nàng tìm bí tịch.
Từ Ly Lăng: “Tu luyện Âm Dương đạo rất chậm, trước khi nàng đạt tầng thứ hai thì tốt nhất đừng rời khỏi thôn Vô Ẩn.”
Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Sau này chúng ta ở lại thôn Vô Ẩn hả?”
Nàng còn tưởng họ chỉ ở vài ngày.
“Tạm thời thôi. Tu luyện ở thôn Vô Ẩn sẽ nhanh hơn thế giới bên ngoài rất nhiều.”
Từ Ly Lăng buồn chán cầm lấy tay nàng đùa nghịch, “Ở châu Vân có nhiều tu sĩ hơn người phàm. Nếu cả ta và nàng đều lấy thân phận phàm nhân để hành tẩu giang hồ thì chắc chắn sẽ bị người khác theo dõi.”
Thật ra Từ Ly Lăng có thể giải quyết hết những phiền phức đó.
Nhưng hắn càng giết nhiều người thì càng dễ bại lộ thân phận, ma tính cũng sẽ trưởng thành nhanh hơn.
Nếu Oanh Nhiên đã muốn tu đạo thì hiển nhiên không thể ở lại một chỗ mãi mãi.
Oanh Nhiên hiểu rõ: Hiện tại nàng ở lại thôn Vô Ẩn là an toàn nhất. Song dẫu vậy, Hoài Chân vẫn không yên tâm để nàng lại một mình, nên chỉ có thể hạ lệnh cho những người khác đi sưu tầm bí tịch.
Oanh Nhiên thở dài bất lực, dựa vào ngực hắn thì thầm: “Đều tại Thánh Ma cả.”
Từ Ly Lăng: “Hửm?”
Sao lại trách hắn.
Oanh Nhiên: “Nếu không tại hắn phá hủy bí tịch của chàng thì chàng đã không phải mạo hiểm sử dụng thủ hạ ma đạo.”
Ngón tay Từ Ly Lăng quấn lấy lọn tóc dài của nàng, “Là ta phá hủy bí tịch.”
Oanh Nhiên sửng sốt, nhưng nghĩ lại thì hiểu: “Chàng sợ Thánh Ma có được những bí tịch đó đúng không?”
Từ Ly Lăng: “Ta đốt để nướng rắn tiên Quỳnh Vũ ăn.”
Oanh Nhiên: ?
Nàng chống lên ngực hắn, ngửa người lên, tiếp tục viện lý do chính đáng cho hắn: “Là do tình thế lúc ấy bức ép chàng đúng không?”
Từ Ly Lăng hiểu nàng nghĩ gì, nhưng vẫn không để tâm: “Ta là ma, không cần những bí tịch đó nữa nên mới đốt. Lúc đốt thì nghĩ vừa hay mới bắt một con rắn tiên Quỳnh Vũ nên nướng ăn luôn.”
“Ban đầu ta không định đốt cả bí tịch Âm Dương đạo, nhưng rắn tiên quá lớn, số thư tịch huyền đạo đã chuẩn bị không đủ nên bèn có cái gì đốt cái đó. Hôm trước ta không nhớ rõ đã đốt những gì, lần này trở về mới nhớ ra đã đốt sạch tất cả.”
Oanh Nhiên: ?
Oanh Nhiên: ...
Nàng chống người ngồi dậy, lặng lẽ rời đi.
Từ Ly Lăng cũng đứng dậy, khoác áo ngoài rồi chậm chạp đi theo nàng: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên lẩm bẩm: “Không có gì.”
Chỉ là mất công nàng đau lòng cả buổi, kết quả phát hiện mình đau lòng lầm người, cho nên xấu hổ quá thôi.
Tuy nhiên nàng cũng không xấu hổ lâu lắm.
Từ Ly Lăng chân dài, bước hai ba bước đã đến bên cạnh nàng, ôm vai cùng nàng ra cửa và giúp Hoan bà lặt rau.
Lặt rau được một lát, nàng lại tán gẫu với Từ Ly Lăng như ngày xưa, khi nhắc đến kế hoạch tương lai thì báo cho Hỉ bá biết chuyện bọn họ muốn ở lại lâu dài.
Hỉ bá vui vẻ ra mặt, liên tục nói được.
Oanh Nhiên nói cảm ơn.
Từ Ly Lăng: “Trong thôn có nhà trống không?”
Hỉ bá buồn bã: “Các ngươi muốn dọn ra ngoài sống hả?”
Từ Ly Lăng: “Ở chung sẽ làm phiền mọi người, không tiện.”
Hắn trả lời một cách khách sáo, nghe có vẻ xa cách hẳn so với sự nhiệt tình của Hỉ bá.
Oanh Nhiên lén lút kéo vạt áo hắn, ra hiệu cho hắn đừng lạnh nhạt như vậy.
Nhưng đôi mắt Từ Ly Lăng vẫn tối tăm mờ mịt.
Oanh Nhiên không hiểu ý hắn.
Đợi Hỉ bá đồng ý và ra ngoài đi chuẩn bị nhà trống rồi, nàng mới hạ giọng hỏi hắn: “Vì sao cứ nhất định phải dọn ra ngoài chứ?”
Mặc dù nàng cũng cảm thấy dọn ra ngoài sống một mình sẽ thuận tiện hơn. Nhưng Hỉ bá đã đợi hắn cả ngàn năm, bây giờ chỉ gặp lại ngắn ngủi, rồi nàng sẽ đưa bọn họ vào Cửu U và rời đi.
Từ Ly Lăng đưa mắt nhìn xuống.
Oanh Nhiên khó hiểu, cúi đầu nhìn xuống làn váy của mình. Ban đầu nàng chưa hiểu, nhưng một lát sau thì đột nhiên hiểu ra và đỏ mặt.
Chẳng mấy chốc Hỉ bá đã tìm được nhà trống, đó là gian nhà cách sơn động gần nhất ở cuối thôn, có ba phòng và một sân.
Trong nhà đã có sẵn nội thất, Hỉ bá còn nhờ người quét tước qua nên rất sạch sẽ.
Trước khi ăn cơm chiều, Từ Ly Lăng dọn hành lý sang nhà mới.
Hỉ bá lưu luyến đi theo cả đường. Nhưng lại nghĩ bọn họ sẽ sống lâu dài tại đây, trong lòng ông lão lại thấy được an ủi.
Oanh Nhiên không đành lòng, dọn nhà xong thì kéo Từ Ly Lăng sang nhà Hỉ bá ăn cơm. Sau đó nàng nói chuyện cùng Hỉ bá và Hoan bà một lúc, còn học được vài câu tiếng địa phương của thôn Vô Ẩn.