Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 26

Trước Tiếp

Chỉ là sẽ làm ma tính trỗi dậy.

 

Oanh Nhiên vẫn nhìn chằm chằm hắn.

 

Từ Ly Lăng: “Đã lâu ta chưa tiếp xúc với linh khí, làm quen một lát là ổn.”

 

Oanh Nhiên “ừm” một tiếng rồi nắm lấy tay hắn như trấn an.

 

Bọn họ dùng bữa đơn giản rồi tắm rửa qua loa.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ôm nhau ngủ trên bàn thờ.

 

Trong bóng tối, nàng nhìn khuôn mặt hắn một lúc rồi nhắm mắt ngưng thần.

 

...

 

Bên tai tĩnh lặng chỉ nghe tiếng mưa rơi khe khẽ.

 

Nhưng từ phía xa, mùi máu tươi quen thuộc tràn ngập khoang mũi nàng.

 

Oanh Nhiên mở mắt.

 

Quả nhiên, đập vào mắt nàng chính là chiến trường mà nàng từng mơ thấy rất nhiều lần.

 

Chỉ là trận chiến đã kết thúc.

 

Mặt đất dưới chân gần như thấm đẫm máu, mỗi một bước đi đều dính nhớp vô cùng.

 

Oanh Nhiên nói với Đại Hoa: “Mi nói đúng, giấc mơ lần trước của ta quả thật không phải mơ.”

 

Đại Hoa không thể đi theo, chỉ có thể liên lạc với nàng ở trong đầu: “Xem ra thế giới này có nhiệm vụ song song thật. Lần trước có thể là do thần nữ giao nhiệm vụ cho cô, nhưng cô chưa liên kết với tôi nên tôi không tiếp nhận được, mà cô cũng không biết.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy rốt cuộc nơi này là...”

 

Trước mắt nàng xuất hiện thông tin nhiệm vụ do Đại Hoa chia sẻ:

 

Mốc thời gian hiện tại: Năm Đằng Vũ thứ mười chín triều Ý Vương.

 

Nhiệm vụ: Giúp đỡ nhân sĩ chính đạo cứu người ra khỏi địa lao thành Từ Ly.

 

Năm Đằng Vũ thứ mười chín triều Ý Vương...

 

Là nghìn năm trước!

 

Oanh Nhiên ngơ ngác nhìn quanh, tìm kiếm những nhân sĩ huyền đạo.

 

Dưới màn mưa mơ hồ, nàng chỉ thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên tảng đả, đưa mắt nhìn ngắm đất trời xa xăm.

 

Chiếc áo bào nho sinh màu chàm trên người hắn ướt sũng máu, mái tóc dài đen nhánh xõa tung.

 

Thiếu niên thân hình như hạc, đơn bạc trông như du hồn phiêu lãng nơi chiến trường.

 

Oanh Nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.

 

Từ Ly Lăng.

 

Trông càng giống Tiểu Tiên Quân Từ Ly Lăng trong bức họa kia hơn.

 

Cũng là Từ Ly Lăng cầm trường thương đã suýt giết nàng trong giấc mơ lần trước.

 

Oanh Nhiên đứng tại chỗ chẳng biết phải làm gì, lát sau xoay người định chạy trốn.

 

Bỗng một giọng nói trong trẻo, lười nhác vang lên: “Đứng lại.”

 

Oanh Nhiên tăng tốc độ bỏ trốn.

 

“Đứng lại, nữ quỷ.”

 

Oanh Nhiên không muốn đứng lại, nhưng nàng cảm thấy hình như có thứ gì đó chống vào sau lưng mình.

 

Nếu nàng bước thêm một bước thì có thể sẽ bị đâm xuyên.

 

Oanh Nhiên dừng chân, quay đầu lại.

 

Thứ chống vào sau lưng nàng chính là cây trường thương lơ lửng giữa không trung như rồng bay.

 

Từ Ly Lăng vẫn ngồi trên tảng đá, chỉ có gương mặt nghiêng sang cười lạnh nhìn nàng, trên tay mân mê chuỗi đạo châu trắng ngà.

 

Vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng Oanh Nhiên lại cảm thấy xa lạ vô cùng.

 

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm ngông cuồng, bất kham ấy trên mặt Từ Ly Lăng.

 

“Lần trước còn gọi ta là Hoài Chân rồi chạy về phía ta, sao bây giờ thấy ta lại muốn trốn?”

 

Oanh Nhiên lặng lẽ lùi về sau một bước hòng kéo dài khoảng cách với trường thương. Nhưng nàng lùi một bước, trường thương lại tiến thêm một bước.

 

Nàng hỏi Đại Hoa trong đầu: “Bây giờ phải làm sao đây?”

 

Đại Hoa: “Cái gì? Tôi không thấy tình hình bên cô.”

 

Oanh Nhiên: Thôi được rồi, tự mình xử lý vậy.

 

Oanh Nhiên thành thật: “Ngươi muốn giết ta.”

 

Hắn cong môi cười: “Nếu ta muốn giết ngươi thì ngươi đã không đứng ở đây nói chuyện với ta. Hơn nữa... Chẳng phải ngươi đã chết rồi à?”

 

Oanh Nhiên nhìn lại bản thân.

 

Quả thật cũng là trạng thái linh hồn như lần trước.

 

Oanh Nhiên ngước mắt nhìn về phía Từ Ly Lăng, không tranh cãi chuyện mình đã chết hay chưa với hắn: “Vậy lần trước ngươi muốn giết kẻ sau lưng ta à?”

 

Từ Ly Lăng im lặng cụp mắt.

 

Oanh Nhiên hiểu là vậy, nàng thử thăm dò đẩy cây thương trước mặt ra.

 

Trường thương ngoan ngoãn lùi lại làm nàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bất thình lình nó lại chĩa vào nàng, tựa như trước đó chỉ đang lừa nàng chơi.

 

Oanh Nhiên buồn bực, vô thức nhíu mày trừng mắt với Từ Ly Lăng: “Ngươi...”

 

Sao lại vậy chứ!

 

Nhớ lại hắn không phải Từ Ly Lăng của tương lai, Oanh Nhiên lập tức kiểm soát cơn giận.

 

Nhưng dù sao nàng cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, Từ Ly Lăng vẫn có thể nhận ra sự thân thiết trong biểu cảm giận dỗi của nàng.

 

Lần trước cũng vậy...

 

Cái cách nàng gọi hắn là Hoài Chân tựa như một thói quen thân mật.

 

Nhưng trên đời này có rất nhiều người biết tên chữ của hắn là Hoài Chân, song những người từng gọi hắn là Hoài Chân đều chết sạch rồi.

 

Vậy vì sao vẫn có người gọi hắn là Hoài Chân và chạy về phía hắn chứ?

 

Đó là lý do mà hắn tha cho nàng một mạng.

 

Từ Ly Lăng: “Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu sao? Khi còn sống ngươi là người ở đâu?”

 

Oanh Nhiên: “Huyện Vân Thủy.”

 

Từ Ly Lăng giương mắt như thể nhớ ra điều gì đó, nụ cười bớt đi vài phần ác ý, nhiều thêm một chút dịu dàng: “Huyện Vân Thủy... Đó là một nơi có phong cảnh khá đẹp.”

 

Là nơi cuối cùng mà hắn đến trước khi hóa thành ma.

 

“Nhưng sao ta không có ấn tượng gì về ngươi vậy? Ngươi sinh năm nào? Là con nhà ai?”

 

Oanh Nhiên nhìn thấy vẻ dịu dàng của hắn thì không khỏi nhớ tới Tiểu Tiên Quân trong bức tranh từng say rượu ngâm thơ “Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm áng mây bay”.

 

Ánh mắt nàng lướt qua cơ thể đẫm máu và mái tóc dài rối tung của hắn, trong lòng vô thức dâng lên cảm giác đau xót.

 

Nàng thử tiến lên một bước, trường thương lập tức lui về sau một bước.

 

Thấy thế nàng to gan hơn, thử đến gần hắn, “Ta sinh năm Hồng Huy thứ chín mươi chín triều Ý Vương. Phụ thân là tiên sinh dạy học ở huyện Vân Thủy, có mở một thư viện tên Xuân Thiềm.”

 

“Xuân Thiềm...”

 

Từ Ly Lăng lục lọi ký ức, nghiêng đầu, “Không có ấn tượng. Năm Hồng Huy thứ chín mươi chín triều Ý Vương là niên đại thời xưa à? Chưa từng nghe qua. Ngươi là hồn ma từ quá khứ hả? Đã từng gặp ta ở huyện Vân Thủy sao?”

 

Khi Oanh Nhiên đi đến trước mắt hắn, trường thương đã hóa thành một viên cốt châu quay về cổ tay hắn.

 

Nàng nhìn chằm chằm hắn, trong lòng thầm hỏi Đại Hoa: “Ta có thể liên lạc với thần nữ không?”

 

Đại Hoa: “Có thể.”

 

Oanh Nhiên đợi một lát, trong đầu vang lên một giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm: “Có chuyện gì?”

 

Oanh Nhiên sửng sốt, thầm nghĩ hèn gì người này có thể làm thần nữ. Chỉ mới nghe giọng nói mà Oanh Nhiên đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh thần nữ rồi.

 

Nàng hỏi: “Nơi này là mốc thời gian quá khứ, chuyện xảy ra tại đây có ảnh hưởng tới tương lai không?”

 

Thần nữ suy nghĩ một lúc lâu: “... Có, nhưng không phải ngay lập tức. Phải đợi đến khi toàn bộ nhiệm vụ được hoàn thành và tới thời điểm định sẵn thì không gian, thời gian mới hợp nhất.”

 

Từ Ly Lăng vẫn đang đợi nàng trả lời, nghi hoặc “Hửm?” một tiếng.

 

Có là tốt rồi.

 

Oanh Nhiên lại hỏi: “Ta muốn cứu một người có được không?”

 

Thần nữ: “Ai?”

 

Oanh Nhiên: “Một người vốn là tiên nhưng đọa ma.”

 

Thần nữ dứt khoát đồng ý: “Có thể. Nếu ngươi có thể cứu cả sáu vị tiên ma thì càng tốt.”

 

Tuy nhiên hiện tại vẫn chưa phải mốc thời gian mà sáu vị tiên đọa ma.

 

Người duy nhất miễn cưỡng có thể gọi là tiên đọa ma cũng chỉ có kẻ đồ sát thành Từ Ly, con trai của thành chủ thành Từ Ly năm xưa, Thánh Ma hiện tại – Từ Ly Lăng.

 

Nhưng người thực thi nhiệm vụ đã chủ động muốn cứu người, đương nhiên nàng ta sẽ ủng hộ.

 

Oanh Nhiên mỉm cười nói cảm ơn với thần nữ.

 

Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Từ Ly Lăng, khi mở miệng giọng nói lại dịu dàng như gió: “Ta là người... Đến từ nghìn năm sau.”

 

“Vào mùa xuân năm Hồng Huy thứ một trăm mười lăm, chúng ta sẽ gặp gỡ ở núi Thanh Hành huyện Vân THủy.”

 

“Chúng ta sẽ thành thân, có một căn nhà nhỏ của riêng hai ta trong núi. Sẽ nuôi một con chó, sau đó mua một con ngựa bay, rồi có thêm một chú mèo.”

 

Từ Ly Lăng nhìn nàng một lúc lâu rồi bỗng dưng bật cười lớn, trông như thể vừa nghe chuyện cười.

 

Oanh Nhiên bình tĩnh gỡ chiếc trâm gỗ trên đầu xuống.

 

May mắn là sau khi liên kết với hệ thống, nàng mặc đồ gì thì linh hồn cũng mang hình dạng ấy.

 

Mái tóc dài của nàng xõa xuống.

 

Gió lướt qua nhẹ cuốn theo một sợi tóc m*n tr*n gương mặt hắn.

 

Tỏa ra hương thơm hòa cùng mùi máu tươi.

 

Nàng giơ cây trâm có khắc họa tiết hoa đào trước mặt Từ Ly Lăng, “Đây là cây trâm ngươi tự tay khắc cho ta.”

 

Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn cây trâm, nét điêu khắc quen thuộc làm hắn sửng sốt.

 

Oanh Nhiên nhìn trời, đưa tay hứng mưa, giọng nói chậm rãi nỉ non.

 

“Ngày chúng ta gặp nhau vốn là một ngày nắng. Mà ta cũng chỉ đến núi Thanh Hành vào ngày nắng thôi. Nhưng hôm đó sau khi ta đến nơi thì trời mưa, ta đã gặp được ngươi dưới mưa.”

 

“Câu đầu tiên mà ta nghe ngươi nói là tiếng thì thầm rất khẽ rằng...”

 

“Cơn mưa thật trong lành.”

 

Lúc đó nàng không hiểu ý hắn.

 

Nước mưa còn có loại không trong lành sao?

 

Thời cổ đại cũng đâu bị ô nhiễm.

 

Mãi đến giờ phút này nàng mới hiểu.

 

Ban đầu, nước mưa rơi vào lòng bàn tay nàng trông không có gì khác lạ. Nhưng đợi đến khi nó đọng lại thành vũng nhỏ, nàng mới thấy rõ nước mưa có màu nhàn nhạt như bị pha loãng với máu. Dường như toàn bộ mưa nơi đây đều đã nhuốm máu tươi.

 

Ngay khi ý thức được điều này, nàng bất giác nghĩ...

 

Hắn đã ở đây tắm dưới làn mưa như thế này suốt nghìn năm sao?

 

Nếu được, nàng mong hắn có thể thoát khỏi Thánh Ma ngay từ lúc bắt đầu.

 

Không làm ma, đi chu du thế giới bên ngoài và ngắm những cơn mưa trong lành.

 

Từ Ly Lăng im lặng, cụp mắt nhìn bàn tay trắng như tuyết của nàng đang dần dính màu máu đục ngầu. Trong hơi thở hắn tràn ngập mùi hương của nàng.

 

Hắn bỗng cười khẽ: “Xuân Thiềm à...”

 

“Đêm khuya chẳng thấy trăng xuân, lòng ai xao xuyến muôn phần vấn vương*...”

 

*Trích “Bồ Tát man hồi ba” (菩萨蛮·其三) của Trương Tiên. Chữ “Thiềm” ở đây có nghĩa là trăng.

 

Giở chiêu mỹ nhân kế đến mà trắng trợn.

 

Từ Ly Lăng hỏi: “Ngươi tên gì?”

 

“Oanh Nhiên.”

Trước Tiếp