Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 25

Trước Tiếp

Đối với việc Oanh Nhiên thức tỉnh linh căn, Từ Ly Lăng không hỏi nhiều.

 

Trên đời có rất nhiều người đột nhiên thức tỉnh, chính Quan Dập cũng mười bảy tuổi mới thức tỉnh linh căn.

 

Đi châu Vân khác với đi Lăng Dương, phải vượt qua kết giới.

 

Vì vậy phải mang hành lý gọn nhẹ, không tiện mang quá nhiều đồ đạc.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng sắp xếp tay nải lại một lần nữa.

 

Cuối cùng họ chỉ để lại quần áo và linh thạch. Oanh Nhiên không nỡ vứt bỏ túi đồ dùng cũ của mình và Từ Ly Lăng, thế là Từ Ly Lăng mang theo luôn.

 

Oanh Nhiên thử đeo tay nải nhỏ của mình lên lưng, tuy hơi năng nhưng nàng vẫn chịu được.

 

Từ Ly Lăng trải màn mỏng lên chiếc bàn thấp, bảo nàng đi ngủ, “Có ngựa bay chở rồi, nàng còn đeo làm gì.”

 

Oanh Nhiên nằm xuống bàn: “Chúng ta có chưa tới một trăm viên linh thạch, lúc đến châu Vân chắc chắn không đủ dùng. Ta định sẽ bán ngựa bay sau khi tới châu Vân.

 

Từ Ly Lăng đắp chăn cho nàng: “Ở châu Vân, ngựa bay không đắt.”

 

Oanh Nhiên vòng tay qua eo hắn, suy nghĩ một hồi lâu: “Lần trước ta thấy chàng lấy túi tiền của đám tu sĩ kia. Linh thạch của bọn họ có đủ cho chúng ta dùng không?”

 

Từ Ly Lăng: “Đó là túi trữ vật.”

 

Oanh Nhiên “ồ” một tiếng.

 

Từ Ly Lăng: “Đủ.”

 

Oanh Nhiên yên tâm ôm hắn đi ngủ.

 

Trong bóng tối, hai đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm bọn họ.

 

Một đôi là của Đại Hoa, còn một đôi là của Tiểu Hoàng.

 

Từ Ly Lăng vỗ lưng Oanh Nhiên, sau đó liếc mắt sang.

 

Đằng sau ngoại trừ hai con súc sinh nhỏ thì còn có cả Quan Dập.

 

Hắn lại thu tầm mắt về, cùng nàng nhắm mắt đi ngủ.

 

Trong ngôi mộ yên tĩnh chỉ còn tiếng đốm lửa tí tách kêu.

 

Một lát sau, Oanh Nhiên lại lên tiếng: “Vậy lúc nào chúng ta đi châu Vân?”

 

Từ Ly Lăng: “Lúc nào cũng được.”

 

“Muốn vượt kết giới từ châu Ý Vương đến châu Vân theo cách bình thường thì phải có giấy thông hành để đi qua cổng thành trấn Kim Thủy. Chàng có cách lấy không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không có. Đợi trời tối rồi đi thôi.”

 

Oanh Nhiên cười: “Chàng vẫn còn sức phá vỡ kết giới à?”

 

Từ Ly Lăng mở mắt nhìn nàng đăm đăm: “Vẫn còn một chút sức lực.”

 

Mặc dù nhắm mắt nhưng Oanh Nhiên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn.

 

Nàng bị nhìn đến đỏ mặt, bèn vươn tay che mắt hắn lại.

 

Hàng lông mi vừa mềm vừa dài của Từ Ly Lăng nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay nàng.

 

Rồi sau đó hắn nhắm mắt lại, kéo tay nàng nắm trong lòng bàn tay.

 

Đại Hoa chẳng hiểu hành động kỳ quặc của hai người, thầm “hừ” một tiếng trong lòng rồi xoay người đưa lưng về phía họ.

 

Tiểu Hoàng bình tĩnh dùng móng chó gãi đầu, nó đã thấy cảnh này nhiều rồi nên chán chẳng buồn nói.

 

Khi ở bên nữ chủ nhân, Từ Ly Lăng trông chẳng phù hợp với thân phận lão ác ma của hắn chút nào, nói ra chắc không ai tin.

 

Nhưng nó đã chứng kiến hơn hai năm rồi.

 

Kể từ khi bọn họ gặp gỡ ngay bên cạnh tảng đá lớn phía trên hầm mộ này.

 

Nàng ngồi trên tảng đá này, hắn ngồi trên tảng đá kia.

 

Trời đổ mưa liu riu không ngớt.

 

Nàng hỏi: “Ngươi có mang dù không?”

 

Hắn đáp: “Không.”

 

Nó đã cảm thấy quái lạ.

 

Sau này bọn họ thường xuyên gặp lại nhau.

 

Rõ ràng trước đó Từ Ly Lăng chỉ đến vào ngày mưa, Oanh Nhiên chỉ tới vào ngày nắng. Hai người họ vẫn luôn bỏ lỡ nhau.

 

Nhưng sau ngày hôm ấy, bọn họ luôn chạm mặt nhau.

 

Nó càng cảm thấy quái lạ hơn.

 

Chắc chắn trong bọn họ đã có một người thay đổi thời gian đến đây.

 

Mãi cho tới hôm đó, Oanh Nhiên mang nhiều thêm một chiếc dù trúc.

 

Trời lại đổ mưa.

 

Nàng đi tới trước mặt hắn, bung du che trên đầu hắn: “Trời mưa lớn quá, ngươi che dù đi về nhà đi.”

 

Hắn nhìn nàng, nhận lấy chiếc dù trong tay nàng.

 

Sau này chiếc dù không bao giờ được trả lại nữa.

 

Nó mới nghĩ: Chết rồi, trời sắp đổ mưa máu.

 

Quả nhiên sau đó bọn họ thành thân.

 

Còn nó trở thành chú chó bọn họ nuôi.

 

Nói đúng hơn thì là do nàng muốn nuôi nó.

 

Từ Ly Lăng mới vì nàng mà đích thân đến ngôi mộ một chuyến, giải trừ khế ước đã trói buộc nó ở đây suốt nghìn năm.

 

*

 

Quan Dập đã tỉnh dậy từ lâu.

 

Thời gian cụ thể thì đại khái là khi Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng nói chuyện.

 

Oanh Oanh đã lớn lên cùng y từ nhỏ, nay đang đùa giỡn với một tên ác ma có khả năng thoát thân khỏi hơn ba trăm tu sĩ mà chẳng bị thương gì.

 

Nàng biết hắn là ma.

 

Nhưng nàng không quan tâm.

 

Nàng muốn rời đi cùng hắn.

 

Quan Dập giả vờ ngủ trong bóng đêm, không muốn đối mặt với hiện thực.

 

Nhưng tên ác ma đột nhiên ngoái đầu liếc qua y một cái, dường như biết y đã tỉnh.

 

Y cũng không giả vờ được nữa, đang định lên tiếng.

 

Nhưng không ngờ ác ma lại ôm Oanh Oanh đi ngủ.

 

Lời nói bị nuốt ngược xuống.

 

Quan Dập ngồi trong bóng tối, trong lòng đấu tranh tư tưởng trắng đêm.

 

*

 

Kết giới nơi biên giới giữa châu Vân và châu Ý Vương như một tấm màn lồng lộng nối liền đất với trời, nguy nga mà hùng vĩ.

 

Buổi trưa mặt trời treo cao khiến người ta đổ mồ hôi.

 

“Đa tạ huynh.”

 

Oanh Nhiên vượt qua kết giới, chân thành cảm ơn Quan Dập.

 

Sáng sớm sau khi tỉnh dậy, nàng đã nói với Quan Dập chuyện mình muốn rời khỏi châu Ý Vương cùng Từ Ly Lăng.

 

Quan Dập nghe nàng nói lý do xong thì đồng ý vô cùng dứt khoát. Thậm chí y còn dùng thân phận Huyền sai sắp xếp giấy thông hành cho nàng, đồng thời tự mình tiễn nàng ra biên giới cho chắc chắn.

 

Quan Dập đưa tay định xoa đầu nàng, nhưng kết giới đã đóng lại.

 

Y vẫn thế, vẫn nở nụ cười tươi roi rói: “Giữa chúng ta cần gì nói cảm ơn.”

 

Oanh Nhiên mỉm cười, lại lo lắng hỏi: “Vết thương của huynh không sao thật chứ?”

 

Ban đầu nàng muốn đợi vết thương của Quan Dập lành hẳn rồi mới đi, nhưng sau khi Quan Dập nói chuyện với Từ Ly Lăng một lúc thì bảo: “Từ Ly Lăng đã g**t ch*t đám tu sĩ châu Vân. Nếu bọn muội còn không chịu đi thì sẽ trở thành tội phạm truy nã, không đi đâu được nữa thật đấy.”

 

Thế là Oanh Nhiên vội vàng thu dọn đồ đạc, nhờ Quan Dập sắp xếp mà có được giấy thông hành của Huyền Nha, đi thẳng tới biên giới.

 

Quan Dập: “Không sao. Ta là tu sĩ, vết thương nhỏ thế này mau lành lắm.”

 

Oanh Nhiên thấy mặt mũi y hồng hào, tinh thần phấn chấn nên cũng yên tâm hơn: “Huynh nhớ bảo trọng, mau đến Túc Kinh đi nhé.”

 

Quan Dập gật đầu: “Ta sẽ chăm sóc tiên sinh và sư nương cho thật tốt.”

 

Oanh Nhiên: “Lo chăm sóc cho bản thân đi đã.”

 

Rồi lại nghiêm mặt nói: “Cảm ơn huynh.”

 

Gương mặt nàng thanh tú, thần thái lúc nào cũng mang một vẻ thân thiện và dịu dàng kỳ lạ.

 

Quan Dập nhìn chằm chằm nàng một lát, “Đã bảo không cần cảm ơn mà... Mau đi đi. Ở biên giới có ma đóng quân nên đường đi do triều đình xây dựng đã bị phá hủy. Nếu muội còn không chịu đi thì trời tối sẽ càng nguy hiểm.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, xoay người ngồi lên ngựa bay.

 

Từ Ly Lăng ôm nàng, Đại Hoa và Tiểu Hoàng bám vào mông ngựa.

 

Ngựa bay dang hai cánh bay lên.

 

Quan Dập nhìn theo bóng dáng nàng càng ngày càng xa, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi.

 

Thật ra y rất muốn nói mình không đồng ý.

 

Y không đồng ý cho nàng và ma ở bên nhau.

 

Không đồng ý cho nàng đi châu Vân cùng ma.

 

Nhưng y có tư cách gì mà phản đối?

 

Dù nàng ở lại châu Ý Vương thì y cũng chẳng đủ khả năng bảo vệ nàng.

 

Nếu Từ Ly Lăng rời đi, mà châu Vân lại lấy cái chết của đám người Hồng Nhai Công ra để gây khó dễ triều đình Ý Vương, thì chắc chắn Oanh Oanh và tiên sinh, sư nương đều sẽ bị giao ra.

 

Nàng đi châu Vân rồi, tiên sinh và sư nương sẽ có thể được an toàn. Mà phu quân nàng, với bản lĩnh của hắn, chỉ cần hắn tình nguyện bảo vệ nàng thì chắc chắn nàng sẽ an toàn hơn khi ở châu Ý Vương.

 

Chỉ cần ma không thay lòng đổi dạ.

 

Nhưng liệu ma có lòng dạ hay chăng?

 

*

 

Buổi tối trên núi chẳng có lấy một vì sao, mưa rơi như trút nước.

 

Oanh Nhiên đứng trước cửa miếu hoang ngắm màn mưa, trong đầu vang lên giọng nói của Đại Hoa: “Ký chủ, nhiệm vụ sẽ bắt đầu vào giờ Tuất đêm nay. Người thực thi nhiệm vụ là thần nữ yêu cầu cô phải ngưng thần trước giờ Tuất, tốt nhất là có thể đi vào giấc ngủ.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt: “Vì sao phải ngủ?”

 

Nàng nhớ tới cơn ác mộng mà mình đã mơ thấy ba ngày liên tiếp, trong mơ Từ Ly Lăng muốn giết nàng.

 

Đại Hoa: “Tôi không biết. Tuy nhiên nếu bỏ lỡ thời gian thì nhiệm vụ sẽ thất bại. Chúng ta và người thực thi nhiệm vụ thần nữ đều bình đẳng như những đồng nghiệp thông thường, vì thế sẽ không bị cô ấy trừng phạt nếu nhiệm vụ thất bại, nhưng chúng ta sẽ không nhận được năng lượng bổ sung của lần này.”

 

Oanh Nhiên suy nghĩ rồi đồng ý: “Ừm.”

 

Nàng khẽ thở dài.

 

Mới vừa vào châu Vân, nàng còn chưa kịp cảm nhận linh khí nơi đây thì cơn mưa tầm tã đã vội vàng trút xuống.

 

Mãi đến bây giờ mưa mới ngớt đi một chút.

 

Ấy vậy mà nhiệm vụ cũng đến đúng lúc này.

 

Nước mưa cuốn trôi đi cái nóng của mùa hè và điểm xuyết thêm hơi lạnh.

 

Nếu Từ Ly Lăng không kịp thời tìm thấy ngôi miếu hoang này thì có lẽ ngày mai nàng đã mắc phong hàn rồi, và cũng không tìm thấy chỗ để ngưng thần trước giờ Tuất.

 

Từ Ly Lăng đứng phía sau nàng quét dọn bàn thờ, chừa ra một sạch sẽ để nhóm lửa rồi gọi nàng qua sưởi ấm.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng đã nằm dưới bàn sưởi ấm.

 

Oanh Nhiên ngồi xuống bên cạnh đống lửa, lấy lương khô và ấm nước nóng ra, bảo Từ Ly Lăng cũng ngồi xuống nghỉ một lát.

 

Từ Ly Lăng trải một tấm chăn mỏng lên bàn, rồi ngồi xuống ôm nàng vào lòng.

 

Cơ thể hắn rất ấm áp.

 

Oanh Nhiên dựa vào lòng hắn. Nàng nghĩ Từ Ly Lăng là ma e rằng sẽ bài xích linh khí, thế là không khỏi lo lắng ngước mắt nhìn lên.

 

Nàng nhìn thấy trong mắt hắn hằn lên tơ máu, đưa tay chạm vào mặt hắn.

 

Từ Ly Lăng cúi đầu nhìn nàng: “Sao vậy?”

 

Oanh Nhiên: “Linh khí châu Vân có làm chàng khó chịu lắm không?”

 

Từ Ly Lăng: “Cũng bình thường.”

Trước Tiếp