Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 22

Trước Tiếp

Oanh Nhiên theo bản năng lùi về sau rồi dừng lại.

 

Nếu đã biết bản thân không thể trốn thoát được thì hà cớ gì còn phải vất vả bỏ chạy.

 

Nàng đẩy Quan Dập ra, tự mình đón nhận.

 

Bỗng nàng nghe một tiếng gầm to rung chuyển núi rừng, làm chim bay tán loạn.

 

Một bóng đen như tảng đá khổng lồ cuốn theo bụi đất rơi xuống trước mặt nàng, dùng thân thể ngăn chặn những mũi kim.

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên nhìn con mãnh thú trước mắt.

 

Cả người nó đen tuyền, tuy cơ thể đã biến lớn cùng răng nanh sắc nhọn và dáng vẻ hoang dã dữ tợn, nhưng màu vàng nơi chóp đuôi vẫn khiến nàng nhận ra thân phận của nó.

 

“Tiểu... Tiểu Hoàng...”

 

Oanh Nhiên ngơ ngác.

 

Nữ tu lạnh lùng nhíu mày: “Tiên thú thời kỳ Đại Hoang? Sao lại xuất hiện ở đây...”

 

Đôi mắt Quan Dập tràn ngập vẻ choáng váng và kinh sợ, nhưng rồi y nhanh chóng bò dậy, kéo Oanh Nhiên định bỏ chạy.

 

Tuy nhiên làm sao nữ tu lạnh lùng có thể để bọn họ chạy thoát. Nàng ta tung một chưởng dâng tuyết lên bao vây bọn họ lại.

 

Những mũi kim băng tuy không thể đâm xuyên cơ thể Tiểu Hoàng, nhưng đã đông cứng da lông của nó.

 

Nó phẫn nộ gầm lên với nữ tu, rồi quay người bảo vệ bên cạnh Oanh Nhiên như một bức tường.

 

Nữ tu hừ lạnh: “Hoang thú thời thượng cổ, đây đã không còn là thời đại ngươi nên tồn tại nữa!”

 

Bàn tay trắng nõn của nàng ta kết ấn triệu hồi thanh kiếm bản mệnh, thân mình lướt lên không tấn công Tiểu Hoàng.

 

Tiểu Hoàng cũng lao lên nghênh chiến nàng ta.

 

Nhân cơ hội này, Đại Hoa nhảy ra từ một góc không ai để ý, kéo làn váy Oanh Nhiên muốn nàng đi với nó.

 

Oanh Nhiên lập tức kéo Quan Dập chạy trốn cùng Đại Hoa.

 

Đại Hoa chạy dọc lên núi sau, lẩn vào trong rừng.

 

Oanh Nhiên: “Mi định đưa bọn ta đi đâu?”

 

Đại Hoa: “Chó ngốc đã nói tôi biết một chỗ có thể trốn, nữ tu kia chắc chắn không vào được. Ngay ở trên núi thôi, nhanh lên. Chó ngốc không thật sự mạnh như nó thể hiện đâu, nó khuyết thiếu linh lực nên không trụ được lâu.”

 

Oanh Nhiên lo lắng: “Vậy Tiểu Hoàng phải làm sao?”

 

Đại Hoa: “Chó ngốc nói nó là thú hộ vệ của nơi đó nên sẽ tự chạy tới.”

 

Oanh Nhiên không rảnh hỏi vì sao Tiểu Hoàng có thể nói với Đại Hoa nhiều như vậy, có phải nó đã nhận ra Đại Hoa cũng không bình thường rồi hay không. Nàng mải miết đỡ Quan Dập bỏ chạy.

 

Băng giá đang lan ra vai Quan Dập, cơ thể y càng ngày càng lạnh, mí mắt cũng dần trở nên nặng trĩu.

 

Oanh Nhiên không ngừng gọi tên y, mong y có thể kiên trì thêm chút nữa. Nàng hoảng loạn hỏi Đại Hoa: “Có cách nào cứu huynh ấy không?”

 

Đại Hoa: “Tôi chỉ có quyền hạn đảm bảo an toàn cho ký chủ thôi.”

 

Oanh Nhiên vội la lên: “Vậy nếu ta và mi liên kết thì sao?”

 

Đại Hoa: “Dù vậy cũng không cứu được, tôi không có năng lượng cứu người khác. Lần trước tôi bảo cô liên kết để cứu chó ngốc, cuối cùng cô vẫn phải ra mạo hiểm thôi. Chỉ khi cô gặp nguy hiểm đến tính mạng thì năng lượng trên người cô mới được kích hoạt để bảo vệ mạng sống của cô.”

 

Giọng nói Đại Hoa dần nhỏ đi, nó liếc nhìn Quan Dập, “Đợi lát nữa đến nơi rồi nhóm lửa sưởi ấm cho anh ta xem sao. Anh ta là tu sĩ, chắc là sẽ cầm cự được. May mà nữ tu kia khinh thường các cô nên không ra tay quá nặng...”

 

Oanh Nhiên nghe vậy thì yên tâm hơn. Quá trình chạy sâu vào núi sau đó, nàng gần như kéo lê Quan Dập chạy trốn.

 

Tiếng đánh nhau từ hướng nhà nàng càng lúc càng xa, cuối cùng là tắt hẳn.

 

Mà cảnh tượng trước mắt lại càng ngày càng quen thuộc.

 

Rừng thông, phong lan, đại thụ, dây leo, đá rêu...

 

Đây là núi Thanh Hành nơi mà trước đây nàng đã gặp Từ Ly Lăng, cũng là nơi mà nàng thường xuyên đến cho Tiểu Hoàng ăn trước khi thành thân.

 

Cuối cùng Đại Hoa cũng dừng lại. Nó nhảy lên tảng đá lớn, đi vòng quanh vài vòng như đang tìm gì đó nhưng không thấy.

 

Nó sốt ruột đập móng vuốt lên tảng đá, quanh thân bỗng tỏa ra ánh sáng vàng.

 

Oanh Nhiên chỉ cảm thấy dưới chân đột nhiên nhẹ hẫng, rồi đột ngột mất trọng lực rơi xuống.

 

Vào khoảnh khắc sắp sửa rơi xuống đất, trận pháp trên mặt đất đột ngột tỏa ra ánh sáng đưa nàng và Quan Dập nhẹ nhàng đáp xuống.

 

Mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, cô đọng rất nhiều nước. Oanh Nhiên lập tức bò dậy, đỡ Quan Dập lại thềm đá phủ đầy cỏ và dây leo.

 

Đang định ngồi xuống, ánh mắt nàng vô tình nhìn thoáng qua thì thấy dòng chữ ẩn trong đám dây leo sau lưng Quan Dập – Mộ tiên nhân.

 

Phía trên cũng đột ngột truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

 

*

 

Những tầng mây dày đặc tích tụ lại thành mây đen, tỉ tách nhỏ xuống từng hạt mưa rơi.

 

Giọt mưa rơi xuống những phiến lá nhuốm màu, rồi hòa với máu chảy thành chuỗi hồng châu.

 

“Ngươi... Rốt cuộc là ai? Ma như ngươi không thể nào vô danh được!”

 

Hồng Nhai Công thở hổn hển nhìn quanh.

 

Ba trăm đệ tử Toàn Hành Tông liều chết xông lên, giờ phút này đã thương vong quá nửa, máu thịt nhuộm đỏ hoa cỏ và cây cối trong sân, vấy bẩn tường trắng và mái ngói xanh.

 

Ba trong bốn vị phong chủ Toàn Hành Tông nay đã cạn kiệt linh lực, chẳng còn phong thái tiên nhân, chật vật cố chống chọi để không ngã xuống.

 

Trong khi đó, tuy chàng thư sinh áo xanh trong trận pháp không phải không bị thương chút nào, nhưng so với bọn họ thì vẫn ung dung chán.

 

Thậm chí hắn còn chưa lộ ma thân.

 

Từ Ly Lăng không trả lời, hàng lông mày cũng hơi nhíu lại.

 

Hắn dùng thân thể người phàm mà có thể chiến đấu đến lúc này, cũng đã gần chạm tới ngưỡng cực hạn.

 

Bộ đồ màu xanh nhuốm đỏ, bàn tay hắn lấm lem máu bất chợt giơ lên, đưa sang một bên.

 

Bên cạnh hắn chẳng có gì cả.

 

Nhưng Hồng Nhai Công lại thấy dường như có thứ gì đó trong tay hắn đang bóp méo không gian.

 

Bất chợt không gian bị xé rách, một chuỗi đạo châu rơi vào trong tay hắn.

 

Một chuỗi đạo châu có thể xé rách không gian...

 

Lông mày Hồng Nhai Công nhíu chặt, ông ta lập tức nghĩ đến một người.

 

Nhưng, không thể nào!

 

Cho dù người kia có xuất hiện ở đây thì cũng không thể nào cưới vợ!

 

Cơ thể Hồng Nhai Công căng ra đến cực hạn, trong tay vận chuyển linh lực, vừa suy nghĩ xem trên đời còn có đại ma nào sử dụng đạo châu, vừa phóng ra tuyệt chiêu Huyền Đạo.

 

Tất cả đệ tử đều hoảng hốt, không ngờ Hồng Nhai Công phải dùng đến chiêu này để đối phó ma tộc!

 

Đồng thời bọn họ cũng run sợ, thực lực của tên ma này phải mạnh mẽ đến nhường nào mà tới giờ phút này vẫn chưa lộ ma thân!

 

Các phong chủ nhìn về hướng Hồng Nhai Công, lập tức phối hợp bày trận.

 

Chúng đệ tử cũng khởi động lại Diệt Ma Đại Trận.

 

Chuỗi đạo châu màu trắng xoay vòng quanh những ngón tay của hắn.

 

Hắn im lặng lật cổ tay, chuỗi đạo châu lắc lư bất ngờ hóa thành trường đao.

 

Hắn cầm đao, vung tay chém một cú rung trời!

 

Trong đầu Hồng Nhai Công như nổ ầm một tiếng, ánh mắt ông ta kinh ngạc: “Đạo châu tiên cốt... Ngươi...”

 

Không, không thể nào!

 

Hồng Nhai Công không dám nghĩ tiếp. Dường như vì đã cận kề cái chết nên ông ta chẳng màng bản thân đã tới giới hạn hay chưa, lập tức ném túi linh thú ra triệu hồi tất cả dị thú mình có trong tay.

 

Dị thú xông ra dẫn theo thiên lôi diệt ma, tất cả cùng tấn công Từ Ly Lăng.

 

*

 

Oanh Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, cảnh giác bảo vệ Quan Dập đang hôn mê.

 

Một cái bóng đen đột nhiên vọt xuống, nó đứng trên mặt thở hổn hển một lát rồi mới mở to đôi mắt ướt đẫm nhìn nàng.

 

Trong mắt nó thoáng qua vẻ xấu hổ.

 

Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Hoàng.”

 

Nàng bước tới kiểm tra Tiểu Hoàng, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

 

Tiểu Hoàng vẫn bất động.

 

Nó không biết phải giải thích với nữ chủ nhân việc nó không phải là chó như thế nào, tròng mắt cứ đảo vòng quanh.

 

Nhưng rồi đột nhiên nó nhận ra, vì sao nữ chủ chân không ngạc nhiên chút nào vậy?

 

Nó nhìn chằm chằm Oanh Nhiên.

 

Song trong mắt Oanh Nhiên chỉ có sự quan tâm và lo lắng. Thấy cơ thể nó bị thương lòi cả xương bê bết máu, nàng xoa đầu nó, dịu dàng đau xót: “Cảm ơn ngươi, Tiểu Hoàng.”

 

Là một con thú, nó khó mà giải thích được những chuyện phức tạp.

 

Hơn nữa nó vừa đánh nhau một trận nên cạn kiệt linh lực, bị thương nghiêm trọng.

 

Tiểu Hoàng ngoe nguẩy đuôi, dùng móng vuốt gãi đầu, thầm nghĩ đợi tên ác ma Từ Ly Lăng đến giải thích với nàng sau.

 

Nó lảo đảo đi về phía bia đá có khắc ba chữ “mộ tiên nhân”, móng vuốt đập lên trên.

 

Ánh sáng trận pháp lóe lên dưới chân Oanh Nhiên. Ngay lập tức, trước mắt nàng đã biến thành một đại điện sáng sủa được thắp vô số đèn trường minh.

 

Khắp đại điện treo những tấm bình phong được thêu tinh xảo như thật, bên cạnh là giá sách và kệ trưng bày cổ vật, trên đó bày rất nhiều sách và tranh.

 

Tuy nói là mộ tiên nhân, nhưng... Nơi này càng giống mộ của người phàm hơn. Không hề có dấu vết huyền thuật hay tiên pháp, lại còn bám đầy bụi.

 

Oanh Nhiên đỡ Quan Dập đi vào trong, để y dựa vào vách tường nghỉ ngơi, rồi nhóm lửa sưởi ấm cho y. Tiểu Hoàng nhắm mắt nằm nghỉ sát bên cạnh Quan Dập để hưởng ké hơi ấm từ đống lửa.

 

Để vào được hang động, Đại Hoa đã cưỡng chế điều động một ít năng lượng hệ thống nên cũng rất mệt mỏi. Nó nằm ở một bên khác của Quan Dập sưởi ấm.

 

Oanh Nhiên nhìn ba người bọn họ mà thấy mềm lòng. Nàng đi tìm khắp đại diện, muốn tìm một tấm chăn để đắp lên người bọn họ.

 

Khi tìm thấy một tấm màn che tranh treo trên kệ cổ vật, Oanh Nhiên khẽ nói: “Tiên nhân xin đừng trách tội.”

Trước Tiếp