Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 11

Trước Tiếp

Hệ thống: “Thật không?”

 

Nó không nói gì thêm, trốn vào một góc tự tìm sâu chơi.

 

Mưa bắt đầu nặng hạt.

 

Khi Từ Ly Lăng nấu cơm xong thì trời đã tối hẳn, bóng đêm bao trùm.

 

Oanh Nhiên vào bếp phụ hắn bưng thức ăn.

 

Trong lúc ăn cơm, hệ thống ngồi bên cạnh Oanh Nhiên, tròn mắt mèo nhìn xương sườn trên bàn, ý muốn bảo Oanh Nhiên cho nó ăn thịt.

 

Oanh Nhiên gắp một khúc xương sườn đặt bên cạnh bàn.

 

Chú mèo nhỏ vươn móng vồ lấy, nằm rạp xuống mép bàn gặm nhấp.

 

Oanh Nhiên mỉm cười nhìn nó, cảm thấy con mèo nhỏ ngậm miếng thịt nhóp nhép trông thật đáng yêu.

 

Nó ăn thịt xong lại kêu một tiếng.

 

Oanh Nhiên gắp thêm một miếng sườn định đặt lên bàn, nhưng bị Từ Ly Lăng cản lại.

 

Nàng nhìn Từ Ly Lăng: “Sao thế?”

 

Từ Ly Lăng gắp miếng sườn vào chén nàng, “Con mèo này tên là gì?”

 

“Ừm...” Oanh Nhiên ngẫm nghĩ rồi cười bảo: “Gọi là Đại Hoa đi?”

 

Đại Hoa thì Đại Hoa.

 

Hệ thống, giờ đây có tên là Đại Hoa, không ý kiến gì. Nó ngậm xương trốn vào một góc để ăn. Chẳng hiểu sao nó thấy sợ phu quân nàng lắm.

 

Ngoài nhà mưa rơi tí tách, trong phòng lại yên tĩnh đến lạ.

 

Con mèo đi rồi, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng tiếp tục ăn cơm, nói chuyện như thường ngày.

 

Từ Ly Lăng: “Nàng định nuôi nó ở đâu?”

 

Oanh Nhiên: “Chàng tính sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Để nó ở với Tiểu Hoàng đi.”

 

Tiểu Hoàng được nuôi thả, ổ của nó ở phía sau nhà.

 

Oanh Nhiên liếc nhìn Đại Hoa một cái: “Có được không vậy? Tiểu Hoàng là chó, còn Đại Hoa là mèo mà.”

 

Không phải nàng sợ Tiểu Hoàng sẽ bắt nạt Đại Hoa, mà sợ Đại Hoa chích điện Tiểu Hoàng mãi, Tiểu Hoàng không chịu nổi.

 

Đại Hoa trừng mắt mèo, liên tục lắc đầu bày tỏ sự không tình nguyện với Oanh Nhiên.

 

Từ Ly Lăng: “Rồi nó sẽ quen.”

 

Oanh Nhiên: “Hay chúng ta làm ổ trong nhà cho nó nhé?”

 

Từ Ly Lăng im lặng.

 

Oanh Nhiên hiểu hắn không muốn thương lượng thêm về chuyện này.

 

Có thể nuôi thú cưng, nhưng không được nuôi trong nhà.

 

Đây là cam kết của nàng với Từ Ly Lăng sau khi thành thân và quyết định nhận nuôi Tiểu Hoàng.

 

Oanh Nhiên bất lực nhún vai với Đại Hoa.

 

Thật ra nàng cũng không muốn để Đại Hoa sống trong nhà cho lắm.

 

Dạo gần đây nàng hơi nhạy cảm với mùi hương, không chịu được mùi mèo chó. Hơn nữa...

 

Nàng và Từ Ly Lăng là vợ chồng, đương nhiên sẽ có sinh hoạt vợ chồng. Từ Ly Lăng không biết nhẹ nhàng trong chuyện phòng the, nếu Đại Hoa ở trong nhà mà nghe thấy gì đó thì nàng sẽ xấu hổ chết mất.

 

Đại Hoa há miệng như muốn kêu “meo”, sau đó đau đớn ngã xuống đất giãy dụa.

 

Nó không muốn sống cùng con chó xấu xí kia đâu! Không muốn đâu!

 

Oanh Nhiên giả vờ không nhìn thấy.

 

Nàng nhanh chóng ăn cơm xong, vào phòng lấy quần áo cũ không dùng nữa trong tủ ra, ngồi xổm bên cạnh Đại Hoa làm ổ cho nó.

 

Đại Hoa thấy hiện tại chưa thể nói chuyện, chỉ biết ai oán kêu “meo meo”.

 

Oanh Nhiên: “Tiểu Hoàng ngoan lắm, còn nghe hiểu tiếng người. Đêm nay mi ngủ tạm với Tiểu Hoảng đi. Ngày mai trời sáng, ta sẽ làm một cái ổ riêng cho mi.”

 

Đại Hoa xụ mặt mèo, miễn cưỡng đồng ý.

 

Oanh Nhiên bật cười, xoa đầu nó.

 

Nó ngẩng mặt cọ vào tay Oanh Nhiên, sau đó nằm xuống phơi bụng cho Oanh Nhiên xoa bóp, vỗ mông.

 

Oanh Nhiên chơi với mèo đến mà vui vẻ.

 

Từ Ly Lăng đã ăn xong, ngồi phía sau nhìn nàng hồi lâu mà nàng không phát hiện.

 

Chỉ có Đại Hoa nhạy bén cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng kia, nó cảnh giác trốn ra sau cửa.

 

Từ Ly Lăng: “Là mèo đực à.”

 

Oanh Nhiên: “Hình như vậy.”

 

“Mèo đực đ*ng d*c rất phiền phức, hôm nào đến thú y triệt sản đi.”

 

Nói rồi Từ Ly Lăng thu dọn chén đũa, đi vào phòng bếp rửa chén.

 

Đại Hoa phía sau cửa kêu gào: “Tôi đã bảo chồng cô đáng sợ lắm mà!”

 

Oanh Nhiên cười xấu xa, sờ nó: “Chàng nói cũng đâu có sai. Ở thời chúng ta, ai nuôi mèo cũng mang đi triệt sản.”

 

Đại Hoa trừng mắt nhìn Oanh Nhiên: “Cho nên tôi mới tự nguyện đi lạc đấy!”

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Vậy hóa ra mi là mèo thật à? Mèo cũng có thể làm hệ thống hả?”

 

Nàng đã từng đọc truyện xuyên sách, hầu hết hệ thống đều là những dãy số liệu lạnh băng.

 

Đại Hoa kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ, vểnh đuôi lên, “Đương nhiên. Mà tôi cũng không phải mèo bình thường đâu, tôi là chúa tể loài mèo đấy.”

 

“Hổ à?”

 

“Là vua mèo!”

 

Oanh Nhiên bị nó chọc cười, vừa làm ổ vừa trò chuyện cùng nó, thỉnh thoảng lại vuốt mèo hai cái.

 

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi.

 

Từ Ly Lăng đã rửa chén, nấu nước xong và quay lại gian phòng chính, thấy Oanh Nhiên vẫn đang chơi với mèo.

 

Nếu là hồi trước thì giờ này nàng đã đi tắm từ lâu rồi.

 

Từ Ly Lăng vỗ vai nhắc nhở nàng: “Đi tắm nào.”

 

Oanh Nhiên vẫn không nỡ rời đi: “Ta vẫn chưa làm ổ mèo xong.”

 

Từ Ly Lăng: “Để ta làm. Lát nữa ta sẽ mang nó ra sau nhà.”

 

Oanh Nhiên đưa ổ mèo cho hắn rồi đáp: “Được.”

 

Nếu còn không chịu đi, nàng cảm giác hắn sẽ tức giận thật.

 

Nàng về phòng lấy đồ ngủ rồi đi tắm.

 

Từ Ly Lăng đã chuẩn bị nước ấm cho nàng. Nàng cởi y phục ngồi vào thùng tắm, thoải mái hưởng thụ.

 

Trong gian nhà chính, Đại Hoa dựa lưng vào tường, ngước nhìn nam nhân trước mặt.

 

Ánh mắt của hắn khiến nó cảm thấy nguy hiểm, như thể hắn sắp bẻ gãy cổ nó đến nơi vậy.

 

Hắn cúi người xuống.

 

Nó gầm gừ, bật dậy định bỏ chạy.

 

Nó tự nhận tốc độ của mình đã nhanh đến kinh người rồi.

 

Nhưng tốc độ của hắn mới càng khiến nó mở mang thêm về giới hạn của hai chữ “kinh người” ấy.

 

Hắn chỉ tiện tay vươn ra là đã bắt được cái gáy định mệnh của nó.

 

Đại Hoa tội nghiệp kêu “meo” với hắn.

 

Song hắn không dao động, dùng một tay xách nó cùng cái ổ mèo tạm bợ mà hắn vừa làm qua loa, tay kia che dù, đi thẳng ra ổ chó sau nhà.

 

Ngày hôm nay Tiểu Hoàng không được ăn xương, nhưng nó không dám đòi Từ Ly Lăng nên đành chịu đói.

 

Thấy Từ Ly Lăng đi tới, nó không ngừng quẩy đuôi.

 

Nhưng đến khi thấy con mèo trong tay hắn, nó hơi thất vọng... Thịt mèo à, thôi thì miễn cưỡng ăn vậy.

 

Tiểu Hoàng đợi Từ Ly Lăng thả thức ăn của nó xuống.

 

Nhưng Từ Ly Lăng lại ném ổ mèo vào ổ của nó, rồi quẳng con mèo vào trong ổ mèo.

 

Sau đó hắn bung dù quay về, lúc đi ngang qua nó còn bỏ lại một câu: “Thú cưng mới của chủ nhân ngươi đấy.”

 

Cái gì cơ?!

 

Nữ chủ nhân của nó có thú cưng mới?!

 

Tiểu Hoàng nhìn con thú nhỏ nằm trong ổ.

 

Từ đầu tới chân con thú nhỏ đều toát ra vẻ ghét bỏ cái ổ chó của nó, dường như đang định ném văng hết đồ của nó ra.

 

Có Từ Ly Lăng ở đây nên Tiểu Hoàng không dám làm gì.

 

Nhưng ngay khi bóng dáng Từ Ly Lăng biến mất, nó lập tức gầm gừ tới gần Đại Hoa.

 

Nó không dám ăn thú cưng mới của nữ chủ nhân.

 

Nhưng nó vẫn dám dạy dỗ con thú nhỏ này một chút!

 

Đại Hoa bật dậy đạp một cú vào mặt nó.

 

Chỉ là một cú đá của con mèo mà thôi, Tiểu Hoàng chẳng đau chút nào.

 

Nhưng đột nhiên trong ổ chó lóe lên tia điện sáng lóa.

 

Tiểu Hoàng ngã thẳng xuống đất.

 

Đại Hoa ném hết đồ của Tiểu Hoàng ra khỏi ổ, thoải mái chiếm lấy cái ổ chó rồi khinh khỉnh.

 

“Con chó ngốc.”

 

*

 

Khi Oanh Nhiên tắm xong quay trở lại thì Từ Ly Lăng đã ngồi trong nhà rồi.

 

Thấy nàng đi tới, hắn hỏi: “Tắm xong rồi à?”

 

Oanh Nhiên: “Ừm. Chàng cũng đi tắm đi.”

 

Từ Ly Lăng cùng nàng quay về phòng để lấy đồ ngủ rồi mới sang gian phòng bên cạnh. Oanh Nhiên ngồi trước bàn trang điểm lau tóc.

 

Nàng đang lau tóc giữa chừng thì Từ Ly Lăng tắm xong quay lại.

 

Mái tóc dài của hắn ướt đẫm, xõa tung, nước nhỏ giọt thấm ướt một mảng lớn y phục. Áo ngủ phong phanh, lờ mờ để lộ đường eo và phần lưng dưới lớp vải.

 

Oanh Nhiên đứng dậy nhường chỗ cho hắn lau tóc.

 

Từ Ly Lăng ngồi xuống, cánh tay dài duỗi ra giữ chặt nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình.

 

Oanh Nhiên đẩy hắn ra: “Tóc chàng còn ướt kìa.”

 

Nhưng chút sức lực con cỏn của nàng sao có thể lay động được hắn.

 

Từ Ly Lăng vùi mặt vào hõm cổ nàng, xoa mái tóc dài của nàng, “Làm đi.”

 

Mái tóc dài còn nhiễm hơi lạnh dính vào người khiến nàng rùng mình.

 

Oanh Nhiên im lặng nhìn hắn bằng ánh mắt giận dỗi.

 

Từ Ly Lăng cởi áo đặt sang một bên, nửa ôm nửa nâng nàng lên, để nàng ngồi trên đùi mình.

 

Chàng thư sinh này hư hỏng quá.

 

Oanh Nhiên thầm mắng hắn trong lòng. Nàng yếu ớt đẩy hắn, muốn ngăn bàn tay hắn lại. Nhưng rồi nàng bị hắn bắt được, cánh tay bất lực giơ lên, cơ thể ngã vào trước người hắn.

 

Mái tóc ướt đẫm của hắn dính sát vào làn da trắng như tuyết của nàng. Những lọn tóc đen nhánh, uốn lượn, man mát như rắn, bơi lội trên người nàng theo từng nhịp.

 

Đuôi tóc làm nàng ngứa ngáy r*n r*, tay phá tung mái tóc rối bù của hắn. Thế là hắn thuận thế cúi đầu, nhân lúc không bị mấy lọn tóc cản trở mà hôn lên mặt, lên mũi, lên môi nàng và nhẹ nhàng cọ xát.

 

Khi hắn mặc áo màu lam của nho sĩ trông có vẻ yếu đuối, mỏng manh.

 

Đã nhiều lần Hứa Thu Quế từng bảo nàng nên nấu nhiều thịt cho hắn ăn bồi bổ thêm, lần nào Oanh Nhiên cũng vâng dạ cho qua chuyện.

 

Bởi Oanh Nhiên đâu thể nói với người khác rằng thật ra sau khi c** q**n áo, cơ thể hắn có cơ bắp cân đối và vạm vỡ, sức lực khỏe đến mức làm nàng phải kinh hãi.

 

Oanh Nhiên vòng tay ôm lấy cổ hắn, vừa đắm chìm mà vừa sợ hãi.

 

Đúng vậy, nàng thấy hơi sợ khi làm chuyện phòng the cùng hắn.

 

Cho nên so với những cặp vợ chồng mới cưới khác, bọn họ làm chuyện phòng the không quá thường xuyên.

 

Không phải vì làm cùng hắn không thoải mái, mà là vì sự buông thả và “ác ý” của hắn sẽ khiến nàng thấy lạ lẫm.

 

Khi cảm giác ấy ập tới, trước mắt nàng bỗng trắng xóa, cả người vô thức run rẩy mất kiểm soát, tưởng như linh hồn bị hút ra khỏi cơ thể, chẳng còn biết bản thân đang ở đâu. Nó khác hẳn chuyện phòng the bình thường trong tưởng tượng của nàng.

 

Nàng sợ cảm giác mất kiểm soát ấy, ngỡ như bản thân vừa giao dịch linh hồn với ác ma để đổi lấy trải nghiệm tuyệt vời nhất trên đời.

 

Ngay cả sau khi làm xong, đầu óc nàng vẫn sẽ tiếp tục tê dại trong một thời gian dài.

 

Nhưng chỉ cần lên giường cùng hắn, nàng sẽ không thể trốn thoát được cảm giác ấy.

 

Oanh Nhiên mơ màng nghĩ, bình thường tính tình hắn tốt bụng, dịu dàng như vậy, nhưng vì sao cứ lên giường là khác hẳn?

 

Nghĩ mãi, Từ Ly Lăng đã ôm nàng từ trên ghế lên trên giường.

 

Nàng lẩm bẩm cắn nhẹ vào cổ hắn một cái.

 

Hắn nói: “Cắn mạnh lên.”

 

Nàng không trốn thoát được vòng vây của hắn, bèn thầm mắng có bị thương cũng đừng trách nàng, sau đó nhe răng cắn thật mạnh.

 

...

 

Cơn mưa xối xả trong đêm dần vơi đi, để lại làn mưa nhỏ li ti không ngớt.

 

Mãi đến khi trời sắp sáng thì mây mưa mới chịu dừng.

 

Oanh Nhiên vừa được nghỉ, vùi mình trong lòng Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng trắng nõn của nàng, giọng nói trầm khàn thì thào bên tai nàng: “Có thể nuôi mèo, nhưng phải đối xử bình đẳng.”

 

Oanh Nhiên khó hiểu, mơ màng “Hả?” một tiếng.

 

Từ Ly Lăng: “Nàng đối xử với Tiểu Hoàng như thế nào thì phải đối xử với Đại Hoa như thế. Nếu không Tiểu Hoàng nhìn thấy sẽ không vui đâu.”

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ hắn nói rất có lý, thế là gật đầu nũng nịu “ừm” một tiếng rồi dần thiếp đi.

 

Từ Ly Lăng không nói gì thêm, chỉ nằm với nàng thêm một lát rồi rời giường để ra trấn Kim Thủy.

 

Oanh Nhiên mệt mỏi quá đỗi.

 

Cho nên lúc Từ Ly Lăng đi, nàng vẫn chưa tỉnh. Khi hắn lại gần nhẹ nói “đi đây”, nàng vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhẹ ngẩng mặt hôn lên môi hắn.

 

*

 

Oanh Nhiên ngủ đến trưa mới dậy. Nàng hâm nóng thức ăn Từ Ly Lăng đã chuẩn bị cho mình, rồi đi ra sau nhà dẫn Đại Hoa lên ăn cùng.

 

Nhưng bỗng nhớ đến lời Từ Ly Lăng nói phải đối xử bình đẳng.

 

Nàng thầm nghĩ nhà có hai đứa con đúng là nên đối xử công bằng, thế là định dắt cả Tiểu Hoàng lên ăn cùng.

 

Nhưng khi ra sau nhà, nàng lại thấy ổ rơm của Tiểu Hoàng ngấm nước bùn, cả người nó lấm lem nhào về phía nàng. Tiểu Hoàng vừa chạy quanh nàng vừa k** r*n rỉ trông đến mà tội.

 

Nhìn sang Đại Hoa kiêu ngạo nằm trong ổ chó. Thấy Oanh Nhiên đến, nó giẫm lên chỗ sạch sẽ, bước về phía nàng: “Đến giờ ăn trưa rồi hả?”

 

Thế giới này có yêu ma quỷ quái, ai mà biết được liệu chó có thành tinh hay không.

 

Vì vậy khi có những sinh vật khác ở đây, Đại Hoa sẽ kêu tiếng mèo và dùng kỹ năng của hệ thống để truyền đạt ý nghĩa cho Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên tức giận lườm nó một cái rồi dắt Tiểu Hoàng ra sân trước.

 

Đại Hoa đuổi theo.

 

Oanh Nhiên cho cả hai ăn cơm. Nàng vừa rửa sạch người cho Tiểu Hoàng vừa nghiêm túc nói với Đại Hoa: “Mi đừng bắt nạt Tiểu Hoàng nữa, nó chỉ là một con chó, không chịu nổi mấy cú đánh của mi đâu.”

 

Đại Hoa ngẩng cao đầu mèo: “Vậy thì đừng cho nó ở chung với tôi nữa.”

 

Oanh Nhiên: “Nếu ta chỉ quan tâm một mình mi thì Tiểu Hoàng sẽ buồn lắm.”

 

Đại Hoa khinh thường: “Nó chỉ là một con chó ngốc thôi mà.”

 

Ban đầu là do Đại Hoa ăn vạ nên mới được ở lại. Bây giờ nó còn bắt nạt con chó mà nàng đã nuôi hai năm, từng xua đuổi yêu quái giúp nàng. Trong lòng Oanh Nhiên không khỏi buồn bực.

 

Nàng không nói chuyện với Đại Hoa nữa, ra sau nhà đem ổ chó của Tiểu Hoàng đi rửa.

 

Nàng vừa bỏ đi, Đại Hoa đã lại ngứa mắt Tiểu Hoàng, nó vung móng lên.

 

Tiểu Hoàng ăn đau một lần nên đã khôn hơn trước, biết móng vuốt của nó không đơn giản nên né nhanh như chớp.

 

Chẳng còn dáng vẻ đáng thương lúc trước, nó nhe răng gầm gừ trông như thú dữ.

 

Đại Hoa có thể nghe hiểu ý nó: Có giỏi thì đừng dùng mấy cái pháp thuật kỳ quái đó, đánh một trận đàng hoàng đi.

 

Đại Hoa ngạc nhiên, chẳng lẽ con chó này thành tinh thật rồi? Đôi mắt nó run lên, “meo” một tiếng rồi nhào tới.

 

Oanh Nhiên mang ổ chó ra trước sân thì thấy một mèo, một chó đang đánh nhau loạn xạ, lông mèo, lông chó bay đầy trời.

 

Khoảng sân mà mỗi ngày Từ Ly Lăng đều quét dọn tươm tất, nay đã hỗn loạn thành một mớ.

 

Tối qua trời mưa nên sân vẫn chưa khô hẳn. Ga giường Từ Ly Lăng vừa giặt lúc sáng bị bọn nó làm rơi xuống đất, dây phơi đồ cũng đứt.

 

“Thôi!”

 

Oanh Nhiên tức giận quát lớn.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng giật mình nhưng vẫn ngoạm lấy nhau, chẳng ai chịu buông ra trước. Cả hai đều phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.

 

Oanh Nhiên bước tới xách cổ tách bọn chúng ra, sau đó chỉ ra cổng: “Đi! Đều đi hết đi!”

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng nhìn nàng bằng ánh mắt long lanh.

 

Oanh Nhiên hít vào một hơi, không nỡ trách mắng quá nặng nề: “Đi ra ngoài chơi, đừng có đánh nhau nữa. Nếu còn đánh nhau thì ta không cần bọn mi nữa!”

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng trừng mắt nhìn nhau, sau đó cùng chui tọt vào rừng.

 

Oanh Nhiên cũng chẳng rõ bọn chúng có đánh nhau tiếp hay không nữa.

 

Nàng nhìn đống hỗn loạn trong sân mà bất lực thở dài, im lặng đi dọn dẹp.

 

Hôm nay Từ Ly Lăng về nhà sớm.

 

Lúc hắn về, Oanh Nhiên vừa dọn dẹp đồ đạc ngoài sân xong, nhưng vẫn còn một đống đồ bị bẩn chưa kịp giặt.

 

Vừa nhìn thấy Từ Ly Lăng, nàng lập tức hóa thành đứa bé làm sai căng thẳng: “Sao hôm nay chàng về sớm vậy?”

 

Từ Ly Lăng nhìn quanh sân, “Mệt quá nên ta xin nghỉ với chưởng quầy.”

 

Chẳng phải do hắn tự làm tự chịu đấy à.

 

Trong lòng Oanh Nhiên thầm mỉa hắn, nhưng ngoài miệng thì quan tâm: “Vậy chàng về phòng nghỉ ngơi đi.”

 

Từ Ly Lăng nghiêng đầu nhìn đống bừa bộn như muốn nói gì đó: “Một mình nàng dọn à?”

 

Là nàng nói muốn nuôi mèo với chó, không phải nàng dọn thì còn có thể là ai?

 

Không chỉ phải dọn, nàng còn phải lo lắng Từ Ly Lăng sẽ khó chịu đám chó mèo, “Ừm. Hai bọn nó mới bắt đầu chơi với nhau nên chưa quen, vài ngày nữa là hết.”

 

Từ Ly Lăng hừ cười nhẹ làm nàng chột dạ.

 

Song hắn cũng không nói gì thêm, chỉ cầm sọt lên định ra bờ sông để giặt, rồi còn dặn Oanh Nhiên: “Cứ để chăn nệm, y phục ở đó, ta về sẽ đun nước giặt. Nàng về phòng nghỉ ngơi đi.”

 

Oanh Nhiên mềm lòng ôm lấy eo hắn làm nũng.

 

Nàng biết hắn không thích rất nhiều thứ, thậm chí còn không thích Tiểu Hoàng đã kết nối duyên phận giữa hai người.

 

Nàng vẫn luôn nghĩ, có lẽ người đọc sách đều như vậy.

 

Bởi lẽ cha nàng cũng thế, có hàng đống quy tắc kỳ quái, không muốn người khác làm thế này, không thích người khác làm thế kia.

 

Nhưng Từ Ly Lăng không giống cha nàng. Bởi vì cho dù không thích thì hắn vẫn sẽ đồng ý cho nàng thử, cho nàng làm.

 

Sau khi nàng thử mà nhận ra không ổn, mệt mỏi bật khóc quay về, thì hắn cũng sẽ bao dung giải quyết hậu quả giúp nàng.

 

Oanh Nhiên nhón chân, hắn cúi đầu.

 

Nàng cọ chóp mũi vào cằm hắn, sau đó ngẩng mặt hôn lên cằm hắn.

 

Hắn không để râu, mỗi ngày đều cạo sạch sẽ, đến cả chút râu con cũng chẳng có.

 

Từ Ly Lăng để mặc nàng làm nũng một lát, “Ta đi giặt đồ, lát nữa còn nhiều việc, đợi ta về rồi nói.”

 

“Ừm.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, buông hắn ra, nhìn theo hắn rời đi.

 

Mặc dù hắn đã bảo nàng nghỉ ngơi, nhưng đương nhiên Oanh Nhiên không thể không làm gì thật. Nếu không một mình Từ Ly Lăng phải làm đến khi nào?

 

Nàng vào bếp định rửa sạch nguyên liệu nấu ăn tối nay trước.

 

*

 

Tiểu Hoàng lén lút bám theo Từ Ly Lăng cả quãng đường.

 

Trong lòng nó hoảng hốt lắm, sợ Từ Ly Lăng sẽ g**t ch*t nó vì nó đã khiến nữ chủ nhân tức giận.

 

Từ tối qua đến giờ nó chưa được ăn khúc xương nào nhưng nó cũng không dám đòi.

 

Thấy Từ Ly Lăng mang sọt ra bờ sông giặt, nó phân vân hồi lâu rồi đi tới, nức nở mách tội.

 

“Con mèo đáng chết kia dám vênh mặt, hất cằm sai khiến nữ chủ nhân, còn không cho nàng đưa ta ra sân trước. Vì vậy ta mới đánh nhau với nó.”

 

“Con mèo đáng chết kia đáng ghét lắm.”

 

Từ Ly Lăng liếc nó một cái.

 

Nó hoảng sợ.

 

Hắn chậm rãi nâng bàn tay lạnh lẽo do dính nước sông lên, xoa đầu nó.

 

“Chó ngoan.”

 

Tiểu Hoàng khó hiểu rùng mình.

 

Nhưng nghĩ lại, mặc dù vẫn thông suốt hết nhưng nó vẫn hiểu:

 

Màn kịch nó và con mèo đáng chết đánh nhau khiến nữ chủ nhân bực bội ngày hôm nay là do hắn bày mưu tính kế.

 

Hắn không thích con mèo đáng chết kia.

 

Mà thật ra... Hắn không thích con mèo đang chết đó cũng là chuyện thường tình.

 

Bởi Tiểu Hoàng vẫn luôn cảm thấy, ngoài nữ chủ nhân ra thì hắn chẳng thích gì cả.

 

*

 

Lời tác giả:

 

Tiểu Hoàng: Ta không phải người, nhưng cái loại tính kế cả chó như hắn đúng là chó [Mặt hề]

Trước Tiếp