Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 10

Trước Tiếp

Nó bỗng nhiên dừng lại, lao thẳng về phía cổng sân.

 

Oanh Nhiên ngoái đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng động, thấy Tiều Hoàng đang lén lút trốn phía sau cổng.

 

Hệ thống nhảy dựng lên, dùng móng vuốt mèo đập vào đầu Tiểu Hoàng.

 

Tiểu Hoàng gầm nhẹ một tiếng, né đòn.

 

Thế nhưng không ngờ móng vuốt mèo lại phóng ra điện. Tiểu Hoàng bị dòng điện đánh trúng, cả người cứng đờ ngã thẳng xuống.

 

Mặc dù Oanh Nhiên biết Tiểu Hoàng không bị gì, nhưng vẫn không chịu được khung cảnh chích điện này, “Mi đừng đánh Tiểu Hoàng nhà ta chứ.”

 

“Tôi ghét chó, hơn nữa con chó ngốc này đang nghe lén.”

 

Hệ thống đứng trên đầu Tiểu Hoàng, tiếp tục câu chuyện còn dang dở lúc nãy, “Tôi nghĩ kỹ rồi, cô là ký chủ của tôi, mặc dù bây giờ chúng ta không liên kết nhưng tôi vẫn phải bảo vệ an toàn cho cô. Vì thế tôi muốn ở lại đây.”

 

Oanh Nhiên: “Cái gì?”

 

Hệ thống giẫm móng mèo lên mặt Tiểu Hoàng, khiến Tiểu Hoàng đang bất tỉnh bị đè cho méo miệng, lệch mắt. Vẻ mặt nó đầy tự tin.

 

“Đuổi con chó ngốc này rồi nuôi tôi đi.”

 

Oanh Nhiên cạn lời thở dài: “Mi đừng làm loạn nữa. Nếu không còn chuyện gì khác thì mau đi đi. Phu quân ta sắp tan làm về nhà rồi.”

 

*

 

Chạng vạng tối, trong một căn nhà tranh hẻo lánh giữa núi.

 

Có một nam nhân trẻ tuổi c** tr*n đang cố khoác lên mình một lớp da người. Khuôn mặt vốn khỏe mạnh và tuấn tú, chớp mắt đã trở nên già nua.

 

Đây chính là lão già kể chuyện ở Duyệt Hồng Lâu.

 

Gã ta mặc áo bào của người kể chuyện, đang định đến Duyệt Hồng Lâu làm việc thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

Sắc mặt gã ta thoáng nghi ngờ, song vẫn mở cửa ra.

 

Người đứng ngoài cửa là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo xanh lam.

 

Chính là Từ Ly Lăng.

 

Gã ta ngạc nhiên: “Là ngươi. Sao ngươi tìm được nơi này?”

 

Gã ta vô cùng ấn tượng với Từ Ly Lăng.

 

Đó là nam nhân gã ta gặp được khi kể chuyện ở Duyệt Hồng Lâu vào hôm qua, cũng là người phàm có ma tính nhất mà gã ta từng gặp được từ trước đến nay.

 

Nếu thê tử hắn không ngăn cản, thì hôm qua người này đã nghe gã ta giảng đạo rồi.

 

Giọng điệu Từ Ly Lăng chậm rãi: “Ta tới nghe ngươi kể chuyện.”

 

Thương Thừa kể chuyện là để truyền đạo, truyền ma đạo.

 

Nhưng mấy người bên ngoài đều nhát gan nên không dám nghe. Bây giờ có người cố tình tới nghe, đương nhiên gã ta rất sẵn lòng kể.

 

Thương Thừa mỉm cười mời Từ Ly Lăng vào nhà: “Nhà cửa đơn sơ, ngươi thông cảm.”

 

Từ Ly Lăng đi vào trong nhà, “Trên đường tới đây ta đã làm dơ quần áo, có thể phiền ngươi chuẩn bị một bộ đồ mới cho ta không? Xin lỗi, làm trễ ngươi ra ngoài rồi.”

 

Thương Thừa: “Làm gì có. Có người tình nguyện nghe ta kể chuyện, ta vui còn không kịp nữa là. Ngươi đợi một lát.”

 

Mặc dù cảm thấy Từ Ly Lăng rất lạ, nhưng gã ta vẫn đi lấy quần áo.

 

Từ Ly Lăng cảm ơn rồi khoác áo lên người. Thấy hơi ngắn, hắn lại nhờ Thương Thừa lấy thêm một bộ cho mình.

 

Thương Thừa lấy thêm bộ khác, hắn liền buộc quanh eo thành váy, che chắn kín mít quần áo bên trong.

 

Thương Thừa thấy khó hiểu nhưng vẫn không nói gì.

 

Người bẩm sinh có ma tính đều lập dị như thế mà.

 

Thương Thừa ngồi xuống đối diện Từ Ly Lăng, “Ta kể chuyện xưa đây...”

 

Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm gã ta.

 

Đôi con ngươi đen láy sâu hun hút làm gã ta không khỏi sửng sốt, “Sao thế?”

 

Từ Ly Lăng lấy hai viên thạch anh tím mà Thương Thừa đã tặng hôm qua ra, cầm trong tay ngắm nghía, “Ai phái ngươi tới? Già Lam Điện hay hay Bạt Ngục Cốc?”

 

Đôi con ngươi Thương Thừa co lại, gã ta cảnh giác: “Ngươi là người cùng giới hay là tu sĩ Huyền Đạo?”

 

Già Lam Điện và Bạt Ngục Cốc là hai cứ điểm lớn của ma đạo tại châu Vân. Người phàm sống ở châu Ý Vương không thể nào biết được.

 

“Ta đang hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta.”

 

Viên đá thạch anh tím đã hóa thành bột phấn trong tay Từ Ly Lăng, một sợi ma khí tuôn ra từ đá quấn quanh ngón tay trắng nõn, thon dài của hắn.

 

Thấy ma khí không xung khắc với hắn, nét mặt Thương Thừa trở nên vui mừng: “Hóa ra là đạo hữu ma đạo.”

 

Từ Ly Lăng im lặng.

 

Ma đạo ở châu Ý Vương hèn nhát quá làm Thương Thừa không tiện hành động. Gã ta còn đang muốn lôi kéo người cùng hoàn thành nhiệm vụ với mình đây.

 

Thương Thừa: “Không giấu gì ngươi, ta là ma tới từ châu Vân. Bọn ta phát hiện Thánh Ma đã thức tỉnh, nhưng không biết vì sao không có ở trong thành Thánh Ma, cũng không triệu kiến bọn ta. Thậm chí hình như ngài đã rời khỏi thành Thánh Ma rồi, chẳng biết đi đâu.”

 

“Bọn ta đã tìm Thánh Ma được một khoảng thời gian rồi. Nhờ Ma Lão bói toán mới tính ra được ngài đang ở địa phận châu Vân, nên ta phụng mệnh đến châu Vân tìm Thánh Ma. Sau khi đến châu Vân, ta gặp lão già kể chuyện này, đột nhiên phát hiện kể chuyện là một cách hay để truyền ma đạo, thế là chiếm lấy thân phận của lão.”

 

Gã ta có hai cách truyền ma đạo:

 

Một là lén lút đi khắp nơi kể chuyện lậu.

 

Hai là tặng thạch anh tím có chứa ma khí cho mọi người để lây nhiễm ma khí cho phàm nhân.

 

Từ Ly Lăng “ồ” một tiếng, vẫn hỏi: “Vậy thì, ai phái ngươi tới?”

 

Phản ứng của hắn chẳng giống những gì Thương Thừa mong đợi.

 

Thương Thừa híp mắt lại: “Ngươi hỏi chuyện đó làm gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Ta tới chỉ để nghe kể chuyện thôi. Cũng trễ rồi, ngươi mau nói đi. Ta còn phải ra chợ mua thức ăn, muộn nữa chợ sẽ đóng cửa.”

 

Thương Thừa nhíu mày.

 

Phản ứng của Từ Ly Lăng không phải phản ứng mà một ma tu nên có.

 

Mặc dù có ma coi trọng gia đình, nhưng tất cả ma khi nghe đến Thánh Ma thì đều sẽ không bình tĩnh như vậy.

 

Bởi lẽ Thánh Ma là tín ngưỡng.

 

Là thứ bọn họ kính yêu! Bọn họ trung thành! Bọn họ sùng bái!

 

Ánh mắt Thương Thừa lạnh như dao: “Ngươi là phản đồ phản bội ma đạo à?”

 

Tuy nhiên gã ta lại không cách nào nảy sinh sát ý đối với Từ Ly Lăng được, thậm chí trong lòng còn cảm thấy thân thiết lạ lùng.

 

Thương Thừa nhíu mày, bỗng một suy nghĩ khó tin hiện lên.

 

Từ Ly Lăng đứng dậy chỉnh ống tay áo: “Ta cho ngươi ba giây, là ai phái ngươi tới?”

 

Thương Thừa là đại ma ở châu Vân.

 

Lòng tín ngưỡng Thánh Ma của đại ma không thể ít hơn tiểu ma, nhưng đại ma có thể chống cự đôi chút trước sức mạnh mê hoặc trong lời nói của Thánh Ma.

 

Gã ta nghiền ngẫm, nhìn kỹ lại Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa, sắc mặt hững hờ, trong mắt chẳng giấu được sự ghét bỏ thoáng hiện.

 

Chẳng lẽ...

 

Thương Thừa: “Ngươi... Ngài... Chẳng lẽ ngài là...”

 

“Một.”

 

Thương Thừa: “Đại nhân? Đại nhân! Vì sao ngài lại giả vờ làm người phàm ở châu Ý Vương? Vì sao ngài lại cưới vợ?”

 

“Hai.”

 

Sự khinh bỉ của Từ Ly Lăng càng khiến Thương Thừa thêm chắc chắn về thân phận của hắn. Gã ta cẩn thận cảm nhận, dường như có thể cảm thụ được sức hút tỏa ra từ người Từ Ly Lăng.

 

Thương Thừa lập tức quỳ xuống, sốt sắng nói: “Đại nhân, Thánh Ma đại nhân, tìm được ngài thật tốt quá. 500 năm qua, bọn ta vẫn luôn đợi ngài thức tỉnh, vẫn luôn đợi ngài chỉ huy bọn ta truyền bá ma đạo khắp tam giới.”

 

Từ Ly Lăng lấy bọc hai miếng vải thô lên tay, dùng một tay túm tóc gã ta, tay còn lại đè vai gã ta lại.

 

“Ma đạo bất diệt, Thánh Ma tối cao!”

 

“Ba.”

 

Giọng nói ấy bỗng nhiên im bặt.

 

Da thịt bị xé toạc, xương cổ bị bẻ gãy, máu bắn tung tóe dưới ánh chiều tà.

 

Đầu Thương Thừa bị bẻ gãy dễ như mọi ngày Từ Ly Lăng thường giết gà.

 

Hắn có rất nhiều kinh nghiệm giết gà, sẽ không để máu văng lên người.

 

Nhưng máu người nhiều hơn máu gà nên vẫn có vài giọt bắn lên.

 

Từ Ly Lăng ném cái đầu trong tay đi, cởi hai chiếc áo của Thương Thừa bị dính máu trên người và vứt miếng vải thô trên tay, vô tình nó rơi trúng cái xác không đầu vẫn đang duy trì tư thế quỳ.

 

Thương Thừa đã chết.

 

Nhưng nhịp sống vốn dĩ sẽ không bao giờ dừng lại.

 

Từ Ly Lăng rời khỏi gian nhà tranh giữa núi, đi thẳng về phía chợ.

 

Phiên chợ đã sắp đóng cửa, ông chủ bán thịt thấy hắn đến thì cười bảo: “Lang quân, hôm nay ngươi tới trễ quá. Nếu hồi sáng ngươi không ghé bảo ta giữ hai khúc xương sườn để hôm nay ngươi nấu canh xương sườn, thì ta đã đóng cửa từ lâu rồi.”

 

Ông chủ lấy hai khúc xương sườn, hai ngó sen và hai cọng hành đưa cho Từ Ly Lăng.

 

“Đây. Lần trước thấy ngươi hay mua xương sườn với ngó sen nên hôm nay thê tử nhà ta cũng nấu thử, quả thật ngon lắm. Lúc nãy người bán ngó sen về rồi nhưng ngươi vẫn chưa đến, ta mới bảo thê tử nhà ta đi mua hai ngó.”

 

Từ Ly Lăng nhận lấy rồi trả tiền cho ông chủ: “Cảm ơn.”

 

“Người quen cả, khách sáo làm gì.”

 

Từ Ly Lăng cười nhạt gật đầu, xách đồ ăn, cưỡi ngựa bay về nhà.

 

Phía cuối chân trời có mây đen cuồn cuộn kéo tới, trông có vẻ sắp sửa mưa giông.

 

Song sắc mặt hắn vẫn thản nhiên như trước.

 

Khi ngựa bay hạ cánh trong sân, những hạt mưa lác đác bắt đầu rơi.

 

Mây đen nặng trĩu, sấm chớp đùng đùng.

 

“Hoài Chân.”

 

Oanh Nhiên ngồi trước cửa nhà, vừa thấy hắn trở về liền che dù ra đón: “Sao hôm nay về muộn thế?”

 

“Cửa hàng bận nên tan làm hơi trễ.”

 

Vì vóc dáng nàng lùn nên Từ Ly Lăng phải cúi đầu, khom lưng để nàng che dù giúp. Hắn dắt ngựa bay ra phía sau nhà buộc lại.

 

Buộc xong, một tay hắn xách thức ăn, một tay cầm dù, cùng Oanh Nhiên che chung một chiếc dù đi về nhà.

 

Nhưng sau khi vào nhà, hắn nhìn thấy một con mèo li hoa nhỏ đang chớp mắt kêu meo meo làm nũng với mình.

 

Từ Ly Lăng nhìn sang Oanh Nhiên bên cạnh.

 

Oanh Nhiên ngại ngùng cười: “Ta muốn nuôi con mèo này được không?”

 

Hệ thống cứ khóc lóc om sòm, lăn ra ăn vạ không chịu đi, còn khăng khăng bảo đảm mình sẽ không bị lộ, nên nàng đành tạm thời cho nó ở lại.

 

Từ Ly Lăng: “Nàng đã nuôi rồi còn.”

 

Hắn xách đồ ăn đi từ hiên nhà vào bếp, Oanh Nhiên đuổi theo, ôm eo hắn nhắm mắt theo đuôi, “Chàng không vui à?”

 

Dù sao đây cũng là nhà của cả hai người họ, nàng không thương lượng với hắn mà đã mang một sinh mệnh về nhà.

 

Đổi lại là nàng thì nàng cũng tức giận thôi.

 

Từ Ly Lăng: “Đến tối lại nói sau. Bây giờ trễ rồi, ta phải nấu cơm. Ngươi ra ngoài trước đi, trong bếp nhiều khói dầu.”

 

Nghe hắn bảo buổi tối lại nói sau, Oanh Nhiên lập tức hiểu ý hắn là gì.

 

Nàng đỏ bừng mặt, chạy ra đằng trước hắn rồi nhón chân, vòng tay ôm cổ hắn. Từ Ly Lăng phối hợp cúi đầu xuống.

 

Oanh Nhiên nhẹ nhàng mổ hai cái lên môi hắn rồi lí nhí nói chẳng rõ lời: “Vậy đến tối rồi nói.”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên buông hắn ra, rời khỏi phòng bếp, quay lại gian nhà chính nhìn chú mèo li hoa nhỏ với vẻ mặt bất lực.

 

Hệ thống mèo nhỏ méo miệng: “Tôi không tin là có người không thích mèo!”

 

Nó cong đuôi, nghênh ngang đi vào bếp, sau đó mềm giọng kêu “meo” với Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng nhìn nó.

 

Tốt quá, hắn không phớt lờ nó.

 

Nó lăn vài vòng để làm nũng với hắn: “Meo.”

 

Song lại nghe Từ Ly Lăng nói: “Lại thêm một con súc sinh.”

 

Hệ thống: ...

 

Nó xoay người, thử làm nũng với Từ Ly Lăng thêm lần nữa: “Meo.”

 

Nhưng đôi mắt Từ Ly Lăng vẫn không hề dao động, dần dà làm nó cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Nó hoảng sợ dựng lông, lùi về sau, kêu lên thảm thiết rồi quay lại gian nhà chính.

 

Oanh Nhiên đang thêu thắt lưng trong gian phòng chính, thấy nó quay về thì hỏi: “Sao rồi?”

 

Hệ thống nghiêm túc nói: “Chồng của cô đáng sợ quá.”

 

“Làm gì có.”

 

“Tôi nói thật đấy!”

 

Oanh Nhiên đặt kim chỉ trong tay xuống, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc là do tròng mắt của Hoài Chân đen quá, nên đôi khi trông hơi đáng sợ một chút.”

 

Thỉnh thoảng nàng cũng bị Từ Ly Lăng dọa sợ.

 

Nhưng trong lòng nàng biết rõ tính tình hắn rất tốt.

 

*

 

Lời tác giả:

 

Oanh Nhiên: Chỉ cần mi hiểu rõ Hoài Chân thì mi sẽ biết tính tình chàng tốt vô cùng [Mắt lấp lánh]

 

Tiểu Hoàng: Chỉ cần ngươi hiểu rõ Thánh Ma thì ngươi sẽ biết kỹ thuật bẻ đầu bằng tay không của hắn tốt vô cùng [Mặt hề]

 

Đại Hoa: Mình đi lạc vào đâu thế này, đây có còn là thế giới truyện ngọt sủng không vậy [Khóc lớn]

Trước Tiếp