Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng

Chương 19

Trước Tiếp

25.

Trận tuyết rơi vô cùng lớn. Dưới một chiếc ô nghiêng, tình nhân quấn quýt hôn nhau, chan chứa bi thương.

Ngựa kinh hoảng. Tân nương bật khóc thút thít, xô cửa xe, nhào vào trong lòng nam nhân mang mặt nạ.

“Ta không muốn gả cho hắn, ngươi đưa ta đi đi, chúng ta bỏ trốn đi!”

Dưới tảng đá lớn, nữ nhân run rẩy cầu xin tha mạng, cả hai tay nắm chặt dao găm.

“Xin… xin người… tha cho ta…”

Ta chợt bừng tỉnh, bật dậy.

“Đừng giết ta… ”

Trước mắt là một cây kim mảnh dài. Ông lão tóc bạc cầm nó trong tay, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ nhìn ta:

“Ngài tỉnh rồi!”

Ta lùi lại, mắt đầy cảnh giác: “Ông là ai?”

Ông lão thất kinh biến sắc.

“Ngài không nhận ra ta sao? Ta là huyết mạch của Vu nữ nước Sở. Lúc ta còn nhỏ, ngài từng bế ta đó.”

Ông lôi ra một bức họa từ gầm giường, chậm rãi mở ra trước mặt ta. Trong tranh là một nữ nhân, người ấy chính là ta.

“Nghìn năm trước, trăm vị Vu nữ nước Sở phục chế thoi, phân tán khắp các triều đại, bị truy sát bao vây. Giữa cõi sống chết, chính ngài đã đến cứu họ, được tôn xưng là ‘Chấp thoi’. Ngài để lại bức họa này, nói rằng đây là kiếp nạn định mệnh của mình, dặn Vu tộc đời đời truyền lại, nếu gặp người trong tranh, ắt phải cứu.”

Ta nhận lấy bức họa, ngắm nghía thật kỹ. Hồi lâu sau, ta nhìn ông lão rồi thản nhiên quăng bức họa sang bên cạnh.

“Đáng tiếc làm ông thất vọng rồi, ta không phải người mà ông tìm.”

Ông lão lại nhấc bức tranh lên, so với ta:

“Kỳ lạ… rõ ràng giống hệt…”

Ta đặt tay lên ngực, vết thương đã lành. Dời tay xuống chạm vào bụng.

“Yên tâm, đứa nhỏ của ngài vẫn còn.” Ông lão nói.

Ta buông một hơi thở dài nhẹ nhõm.

“Chỉ là mũi tên nơi chân trái đã ăn sâu vào xương, sau này e sẽ khập khiễng.”

Ta ấn lên chân trái, gượng đứng dậy.

“Không sao.”

Mở cửa gỗ, đập vào mắt là một màu trắng xóa. Tuyết rơi dày đặc, gió lạnh rít gào, tóc dài tung bay.

“Bây giờ là năm nào?”

Phóng tầm mắt nhìn về phía xa, núi cao phủ một màu trắng tuyết dài đến vô tận, nối liền với chân trời mịt mùng, chẳng thấy lấy một cánh chim.

“Năm Vĩnh Ninh thứ ba.”

So với lần trước… lại sớm hơn bảy năm. Ta bất lực cúi đầu bật cười.

“Hỏng rồi, hiện giờ cha con mới hơn con có năm tuổi.”

Rõ ràng ta không thể ôm con đi tìm Tiểu Dực năm tuổi để nhận cha. Đành ở lại nơi này dưỡng thai vậy. Ông lão họ Nguyên, là hậu duệ của Vu nữ nước Sở, mê mải chế luyện thuốc thoi, sống nơi thung lũng hẻo lánh gọi là “Nguyên Gia Bảo”. Ở đây còn lác đác vài hộ dân đều mang họ Nguyên, cũng là hậu duệ của Vu nữ. Ta đã ở lại thì sẽ cùng họ, cũng đổi thành họ Nguyên. Ta tên Nguyên Y.

Ông lão Nguyên không vợ không con, chẳng những cưu mang ta mà còn truyền y thuật cho ta. Năm Vĩnh Ninh thứ tư, ta ba mươi tuổi, sinh ra một bé gái con của ta và Tiêu Dực. Mọi người trong tộc Nguyên thị quây lấy đứa bé nhỏ xíu.

“Chấp Thoa đại nhân, mau đặt tên cho tiểu chủ tử…”

Ta đã nói đi nói lại, ta không phải Chấp thoi. Cùng lắm ta cũng chỉ là một thoi mà thôi. Nhưng người Nguyên thị đều chẳng phải tầm thường, cho rằng thời cơ chưa đến. Biết đâu một ngày ta lại vượt thời không mà tới cứu họ. Vì thế, họ vẫn kiên quyết gọi ta là Chấp thoi đại nhân. Lúc ấy, ta khổ sở trầm tư, nghĩ nên đặt tên gì cho con gái của ta và Tiểu Dực. Chẳng biết là ai bất chợt thốt lên:

“Lòng bàn chân tiểu chủ tử có một vết bớt nhỏ.”

Ta vội ôm con vào lòng, nâng bàn chân bé xíu, thấy mấy vệt đỏ nhạt ghép lại…

“Nhìn như một đóa sen.”

Ông lão Nguyên gãi đầu: “Thế thì gọi là Tiểu Liên nhé?”

Ta nhìn chằm chằm vào dấu bớt ấy, trái tim chợt run lên, rùng mình đến tận cốt tủy, hồi lâu sau vẫn không sao bình tĩnh được. Thì ra là nàng.

“Hay gọi là Tiểu Hà đi.”

Tiểu Hà lớn dần. Bề ngoài ngoan ngoãn nhưng ngấm ngầm nghịch ngợm. Hễ ta nghiêm mặt dạy dỗ là nó lập tức rưng rưng nước mắt. Điểm này quả thật giống cha nó y đúc, trước mặt thì hiền lành, sau lưng lại nghịch ngầm.

Năm Vĩnh Ninh thứ bảy, Tiểu Hà ba tuổi. Buổi sáng hôm ấy vẫn bình thường, ta nấu dưa muối và cháo trắng cho ông lão cùng Tiểu Hà. Đến trưa, ta đi gọi ông ăn cơm. Không biết ông đã đi đâu, ta tìm quanh trước sau nhà, sắp định ra ngoài thì gặp ông ngay trước cửa. Ông chống gậy, râu tóc bạc trắng, thân hình còng xuống, có gia nhân dìu, nước mắt rưng rưng nhìn ta như khách lữ hành lâu năm mới trở về.

“Nguyên nha đầu, hôm nay ta đã thành công rồi.”

Ta nhìn ông, mắt ướt nhòa.

“…Sao người bỗng già đi thế này?”

Ông quay đầu, nhìn lại con đường cũ.

“Con đường trở về này, ta đã đi rất nhiều năm.”

Cuối cùng ông lão Nguyên đã luyện thành loại thuốc mà cả đời ông theo đuổi. Nhưng chỉ trong một ngày lại già đi hai mươi tuổi. Ông sắp không trụ được bao lâu nữa rồi. Lúc này ông mới hiểu vì sao thoi lại thất truyền.

“Thời gian trôi nhanh như tên bắn, năm tháng tựa thoi đưa. Dù mũi tên có thể quay đầu, con thoi cũng chẳng chạy được bao lần. Lấy người làm thoi, ngược về quá khứ, nhưng cũng khiến con người mắc kẹt, cứ thế già đi. Tuổi thọ có hạn, không thể kéo dài.”

Ta lặng lẽ nhìn vào thau đồng, bóng nước phản chiếu gương mặt ta. Ta đã ba mươi ba tuổi rồi. Phải, cứ lặp đi lặp lại quay về quá khứ, ta cũng ngày càng già nua. Ông lão Nguyên nằm trên giường, nhìn ta đang lau tay cho ông, mắt đẫm lệ, đau đớn hỏi:

“Chấp thoi đại nhân, ta sắp đi rồi… Ngài vẫn chưa nhớ ra ta sao?”

Tim ta đau nhói:

“Ta thật sự không phải người mà các người chờ đợi.”

Ông quay mặt, nằm ngửa nhìn mái nhà, ánh mắt dần đục mờ. Đúng lúc ấy, phía sau vang lên tiếng lộn xộn. Ta ngoảnh lại, thấy Tiểu Hà đang lén lấy thuốc của ông, hũ lọ rơi đầy đất, vỡ tung tóe. Nàng đang định nhét thứ gì vào trong miệng. Ta kinh hãi, vội lao đến giật lấy thứ thuốc trong tay nàng.

“Con ăn thứ gì thế?”

Sắc mặt ông lão Nguyên căng thẳng, ho sặc sụa:

“Không… không ổn… là… thoi…”

Thoi, mỗi lần luyện thuốc, chỉ có được ba viên. Ta hốt hoảng, ôm Tiểu Hà vào lòng, lệ như mưa xuân tuôn rơi.

“Đừng! Đừng mang con bé đi! Con bé còn quá nhỏ…”

Mỗi ngày của nó còn phải sống an vui, bình yên.

“Đừng…”

Ta khóc đến mức dường như mất trí. Chỉ thấy trong lòng bỗng dưng trống rỗng rồi lại hiện ra, cứ thế lặp đi lặp lại… Chẳng biết bao lâu, ta ngẩng đầu nhìn con gái. Gương mặt nó vẫn nguyên vẹn, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn ta. Ta ngừng khóc, không thể tin:

“Tiểu Hà, con… con có sao không?”

Nàng cười, gọi:

“Mẫu thân.”

Hóa ra, thuốc đã xảy ra vấn đề. Ta như người vừa thoát tai ương, ôm con bé vào lòng.

“Từ nay không được tùy tiện uống thuốc nữa, kẻo một ngày con đột nhiên già đi, mẫu thân sẽ chẳng nhận ra con được nữa!”

Tiểu Hà đẩy ta ra, liếc nhìn bên giường. Ta kéo con bé đến gần, cho nó nhìn ông lão lần cuối. Tiểu Hà ngồi bên giường nhìn ông, đột nhiên hỏi:

“Ông đang đợi ta sao? Nguyên Cảnh Minh.”

Ta sững người. Làm sao nó biết được tên thật của ông lão? Ông lão ngẩn người nhìn nàng, sau một hồi, nước mắt tuôn rơi.

“Hóa ra… hóa ra thai nhi mới là ngài… quả nhiên Cảnh Minh ngốc nghếch, rõ ràng Chấp thoi đại nhân ở ngay bên cạnh mà vẫn nhầm lẫn…”

Tiểu Hà nắm lấy bàn tay khô cằn của ông.

“Ông không ngốc nghếch, ông rất tốt. Ông cứu mẫu thân ta, cũng cứu ta.”

Đôi mắt ông lão dâng đầy buồn bã.

“Nhưng ta sẽ rời xa khỏi ngài. Cả đời chờ đợi, không ngờ đến ngày gặp được ngài lại phải lìa đời…”

Tiểu Hà bình thản nói: “Đi đi, ta sẽ gặp lại ông.”

Ông lão nhắm mắt, dòng lệ lặng lẽ rơi xuống. Hoàng hôn buông xuống, sau khi chôn cất ông, ta nắm tay Tiểu Hà về nhà. Con bé kể đã đi nhiều nơi, trải qua nhiều năm, lúc tiến, lúc lui rồi lại trở về nơi này.

“Vậy sao dung mạo của con chẳng thay đổi?”

Con bé tìm khoảng đất trống, bảo ta nhìn cho thật kỹ. Nhìn kỹ, Tiểu Hà lúc là bé gái ba tuổi, lúc là thiếu nữ, lúc là phụ nhân trung niên, lúc lại là lão bà tóc bạc trắng…

“Thực ra, con không có tuổi.”

Trước Tiếp