
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Edit + Beta: Chan + Yan
Có một người đàn ông rảo bước như gió bước vào sảnh chờ, mày rậm mắt nhỏ, dáng người không cao, tóc cạo rất ngắn. Bước chân hắn khựng lại một chút, hơi cau mày nhìn dòng người đông đúc xung quanh.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trương Tiệp vừa đi vừa gọi, “Tiểu Chu, Tiểu Chu đâu rồi?”
Cậu thanh niên trẻ gọi là Tiểu Chu lên tiếng, chạy từ trong ra ngoài: “Sao vậy đạo diễn Trương?”
Mọi người nghe tiếng dồn dập nhìn sang người đàn ông mặt mày khó ở bên kia.
“Đang làm gì đây?” Trương Tiệp vừa mở miệng đã là giọng chất vấn, “Sao nhiều người thế này?”
Tiểu Chu chậm rì rì đáp: “Thử vai ạ…”
“Thử vai?” Trương Tiệp quét một vòng người xung quanh, “Cậu tuyển chọn tài năng đấy à? Thông báo thử vai là ai đưa ra? Không viết rõ ràng yêu cầu à?”
“Là đạo diễn Dương.” Giọng Tiểu Chu ngày càng nhỏ, “…Chắc là yêu cầu mở rộng ra một chút.”
Trương Tiệp không nhịn được bảo: “Nhanh bỏ đi, đuổi hết những người này đi, làm như chọn cải trắng không bằng.”
Thời Dẫn ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ người này độc mồm độc miệng thật. Cậu thấy anh đạo diễn này đi ngang qua mình, bỗng dừng bước, quay lại nhìn cậu.
Đạo diễn lùi về sau một bước, hỏi Thời Dẫn: “Cậu thử vai nào?”
Tầm mắt Thời Dẫn thoáng qua vai hắn, thấy dáng vẻ ủ rũ ra về của các diễn viên tới thử vai. Cậu hơi sửng sốt, ngẩng lên: “Em không tới thử vai.”
“Không phải à?” Trương Tiệp ngờ vực, sau đó lại hỏi: “Thế cậu có hứng thú đóng phim không?”
“Dạ?”
Trương Tiệp đưa cho cậu một tấm danh thiếp, giới thiệu gọn ghẽ: “Trương Tiệp. Bộ phim thử vai hôm nay có một nhân vật tôi chưa tìm được diễn viên phù hợp.”
Thời Dẫn không nhận, bảo: “Em thật sự không phải tới thử vai đâu, em cũng không biết diễn xuất.”
“Có nhiều diễn viên không biết diễn lắm, còn không đẹp bằng cậu mà vẫn kiếm được đầy tiền.” Trương Tiệp nhét danh thiếp vào tay cậu, “Tôi cần một bình hoa, giống cậu vậy.”
“…” Câu này sao nghe cứ như mắng người thế nhỉ.
“Cậu là con lai?” Trương Tiệp hỏi.
Thời Dẫn hơi bất ngờ: “… Đúng vậy.”
“Tôi nói này.” Trương Tiệp ngắm nhìn gương mặt cậu, “Lai nước nào?”
“Bà ngoại là người Đức.”
Mắt nhìn của Trương Tiệp rất tốt vì ngũ quan Thời Dẫn không rõ cảm giác ngoại quốc lắm, chỉ có màu mắt và màu tóc là nhạt hơn so với người Trung Quốc thuần.
“Cậu đừng từ chối vội thế, cứ nghĩ kĩ đi.” Trương Tiệp nhìn đồng hồ đeo tay, “Nghĩ kĩ rồi thì gọi số trên danh thiếp cho tôi.”
“Đạo diễn Trương…” Tiểu Chu phía sau lí nhí khuyên nhủ: “Qua loa quá đạo diễn ơi, có cần phải thương lượng lại với đạo diễn Dương một chút không, bên đấy nhắm được hai sinh viên Hý kịch Trung Ương rồi.”
“Nhắm rồi thì thế nào.” Trương Tiệp quay lại nhìn cậu ta, “Cậu bảo đạo diễn Dương gọi Chu Đình Ngộ – tác giả nguyên tác tới đây gặp cậu ta xem có phù hợp không, tôi không hề chọn qua loa.”
Trương Tiệp vội tới cho diễn viên thử vai nên lại rảo bước như bay đi mất.
Dụ Duy Giang vừa vào phòng thử vai, Trương Tiệp đã vào ngay phía sau. Ngoài một máy quay, trong phòng có một cái bàn, sau bàn có ba cái ghế. Đạo diễn và phó đạo diễn đều đã đến, còn một vị trí trống dành cho tác giả “Gió ngầm”.
Thừa Nam cũng ở đây, cậu chàng và Dụ Duy Giang cùng thử vai cho một bộ phim. Lúc mới thấy Dụ Duy Giang cậu kích động lắm.
Trương Tiệp bắt tay Dụ Duy Giang và Thừa Nam rồi ngồi về chỗ.
“Đình Ngộ chưa tới.” Phó đạo diễn Dương Kính nói.
“Không đợi cậu ta.” Trương Tiệp khoát tay, “Cậu ta lúc nào cũng lề mề, thích làm theo ý mình, khéo hôm nay còn không tới đâu. Chúng ta cứ bắt đầu đi.”
Kịch bản của “Gió ngầm” không dài, bên sáng tạo nội dung đề ra dự định ghi hình ban đầu là ba tháng. Cốt truyện xoay quanh một vụ án giết người. Nhân vật chính là Lương Việt – đội phó đội phòng chống m* t** Cục công an Khánh Thị, cũng là nghi phạm lớn nhất trong vụ án này. Anh ta dính líu tới một loạt các âm mưu chính trị. Là nội gián được các băng đảng buôn lậu thuốc phiện cài c*m v** Cục công an, chính Lương Việt là người đã lên kế hoạch và tham gia vào những âm mưu này.
Vai diễn Dụ Duy Giang thử vai hôm nay chính là Lương Việt, nam chính. Danh tính và lai lịch của nhân vật này rất phức tạp. Anh ta vừa là công an phòng chống m* t**, vừa là người truyền tin cho các băng đảng buôn thuốc phiện. Thân phận thật sự của anh ta là điệp viên nhị trùng, là phe công lý.
Vai Thừa Nam thử vai là một anh công an hình sự trong Đội cảnh sát hình sự – Đoạn Phi Vũ.
Bối cảnh của buổi thử vai hôm nay là cuộc đối đầu giữa Lương Việt và Đoạn Phi Vũ.
Kết quả cuối cùng là tay Lương Việt bóp cổ Đoạn Phi Vũ, tay kia giữ chặt tay cầm súng của cậu, đầu gối đè lên ngực cậu, áp chặt cậu xuống đất.
“Anh là người giết ba mẹ tôi đúng không?” Trán Đoạn Phi Vũ nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu, âm thanh của cậu nghẹn trong cổ họng khô khốc như tiếng gió cào trên vỏ cây khô, “Trận hỏa hoạn mười năm trước là anh phóng hỏa?”
Mặt Lương Việt không tỏ bất cứ biểu cảm gì, ánh mắt đục ngầu, hơi run rẩy, nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Đúng vậy thì sao?”
“Anh…” Hai mắt Đoạn Phi Vũ như muốn nổ tung.
“Tốt, cắt.” Trương Tiệp kêu dừng lại, đoạn cúi đầu ghi chép một chút trên cuốn sổ bìa mềm mang theo bên người. Hắn không nhận xét, cũng không tỏ biểu cảm gì rõ ràng khiến người ta không nhìn ra hắn có vừa ý phần trình diễn của mình không.
Dụ Duy Giang kéo Thừa Nam lên. Thừa Nam vỗ ngực ho khan mấy tiếng, vuốt vuốt cái cổ, bảo: “Anh Dụ, sức anh ghê thật đấy.”
“Xin lỗi nhé.” Dụ Duy Giang xin lỗi.
“Lúc nãy em tưởng tắt thở đến nơi.” Thừa Nam vừa thiếu oxy nên bây giờ mặt mũi hơi đỏ lên. Diễn cùng Dụ Duy Giang rất thoải mái, Thừa Nam chân thành bảo: “Anh Dụ, rất mong chờ lần hợp tác thứ hai với anh.”
Trương Tiệp nghe vậy cười bảo: “Nhỡ tôi không cho hai cậu qua thì sao.”
“Không cho qua thì còn bộ sau, bộ sau nữa.” Thừa Nam cười đáp, “Ngày tháng còn dài kiểu gì cũng còn cơ hội.”
“Hôm nay vất vả rồi.” Trương Tiệp bảo: “Hai hôm nữa sẽ báo kết quả cho các cậu.”
Hai người quay người chuẩn bị rời đi. Trương Tiệp gọi Dụ Duy Giang lại, nhìn chiếc áo cũ mèm của anh, hỏi: “Duy Giang, bình thường cậu vẫn mặc thế này à?”
Dụ Duy Giang đáp: “Không, chủ động đổi.”
Trương Tiệp nở nụ cười không rõ ý: “Ừ, biết rồi.”
Thời Dẫn ở ngoài chờ một lát, cuối cùng cũng thấy người ra. Đúng lúc này, ngoài hội trường có bóng người lười nhác đi vào.
Thừa Nam đang cười nói với Dụ Duy Giang. Khoảnh khắc thấy người kia thì khựng lại với Dụ Duy Giang luôn.
“Thử xong rồi à?” Ánh mắt người đó nhìn sang Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn ở ngoài xem.
Cậu nhìn kỹ người đó. Dáng người này và Dụ Duy Giang khá tương đồng, đều rất cao. Y mặc đồ thoải mái, một chiếc quần túi hộp phối với áo phông cotton. Tóc y được cắt rất ngắn, đeo một chiếc kính gọng bạc hình bầu dục, cằm lún phún râu, trông lôi tha lôi thôi, khí chất toát ra có phần lười nhác.
“Lâu rồi không gặp.” Người đó tới trước mặt Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn sửng sốt, Thừa Nam cũng sửng sốt.
Thừa Nam không hiểu gì nhìn sang Dụ Duy Giang, Dụ Duy Giang trả lời: “Cậu ta là tác giả “Gió ngầm”.”
Thừa Nam giật mình, kinh ngạc nhìn sang đối phương. Nhìn từ góc độ của Thời Dẫn có thể thấy vành tai thanh niên chậm rãi đỏ lên.
“Thầy Chu.” Thừa Nam bất ngờ, nhanh nhẹn gọi một tiếng.
Chu Đình Ngộ nhìn sang cậu: “Cậu biết tôi à?”
“Em là fan sách của anh.” Thừa Nam đã đọc bản gốc “Gió ngầm”, còn rất thích các tác phẩm của Chu Đình Ngộ. Trước khi “Gió ngầm” được chuyển thể thành phim, cậu chỉ biết bút danh của Chu Đình Ngộ là “Đình Vũ”, còn chưa từng thấy Chu Đình Ngộ người thật.
Hôm nay được gặp mặt, đầy cõi lòng đều đang nói: Nhan sắc đẹp lại thêm mấy điểm cộng nữa.
Chu Đình Ngộ đáp lại, nói câu “Cảm ơn”, rồi lại nhìn sang Dụ Duy Giang, “Tôi tới không đúng lúc, các ông thử vai xong hết rồi.”
“Ông căn giờ rồi mới đến đúng không.” Dụ Duy Giang rất hiểu y.
Thừa Nam thấy Dụ Duy Giang và Chu Đình Ngộ nói chuyện thân quen như vậy nên không nén nổi tò mò: “Anh Dụ, anh quen thầy Chu à?”
“Bạn đại học mấy năm.” Dụ Duy Giang trả lời.
Thật ra Dụ Duy Giang nói quan hệ của anh và Chu Đình Ngộ như vậy hơi nông. Hai người đúng là bạn đại học, đều du học nước ngoài, thực tế cũng chỉ học chung chưa tới ba năm. Nhưng gia đình hai bên có quan hệ nhiều đời, có giao tình làm ăn và cả các mối quan hệ thân thiết. Anh và Chu Đình Ngộ là giao sâu ngôn cạn*.
*Giao sâu ngôn cạn 交深言浅, tác giả chơi chữ, ngược của “Giao cạn ngôn sâu”. “Giao cạn ngôn sâu” là mối quan hệ giữa người này với người kia không thân thiết nhưng lại nói chuyện kiểu bộc bạch hết nỗi lòng.
Chu Đình Ngộ học hết năm ba đại học thì thôi học, chuyển theo nghề văn, sau bị ba đuổi ra khỏi nhà, hiện tại đang lưu lạc chốn giàu sang, sống rất tự tại.
Đôi khi Dụ Duy Giang cũng khá ghen tị với y.
Trương Tiệp tới đây hôm nay chỉ để xem Dụ Duy Giang thử vai, các diễn viên thử vai khác đều cho phó đạo diễn Dương phụ trách. Hắn cầm theo sổ đi tới, thấy Chu Đình Ngộ ung dung tới trễ đâm ra cười lạnh một tiếng: “Cậu biết chọn thời gian gớm nhỉ, xong hết rồi.”
Người trong sảnh đã không còn lại mấy người.
Bình thường Chu Đình Ngộ chỉ ru rú trong nhà, Dụ Duy Giang lại bộn bề bôn ba các đoàn phim nên hai người đã một năm không gặp.
Dụ Duy Giang vô tình nhìn qua phía Thời Dẫn.
Tầm mắt thoáng thấy Thời Dẫn ngốc ngốc nhìn bọn anh, trong tay đang cầm một tấm thẻ.
Thời Dẫn yên lặng ngồi một bên, không chủ động tới chào hỏi Dụ Duy Giang. Đang có rất nhiều người, cậu phải chú ý thân phận của mình không thể mang phiền phức tới cho Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn rất biết ý nhưng Dụ Duy Giang không hề ghi nhận. Khóe miệng không cong, ánh mắt lạnh nhạt, tầm mắt dừng hướng Thời Dẫn giây lát rồi bỗng chốc rời đi ngay.
Sao tự nhiên lại không vui?
Thời Dẫn thầm nghĩ, phải thêm một biệt danh, gọi là “Không vui.”
Thời Dẫn nghe Chu Đình Ngộ muốn đi ăn cùng Dụ Duy Giang, còn ngỏ lời mời cả Trương Tiệp.
Trương Tiệp từ chối: “Tôi không đi, bận chết người.”
“Thế tùy anh.” Chu Đình Ngộ xoay chìa khóa xe trên tay, quay sang nhìn Thừa Nam. Y không biết cậu người nổi tiếng này, nhưng theo phép lịch sự, vẫn hỏi một câu: “Có người tới đón cậu đi ăn không?”
Thừa Nam gật đầu. Mặt mũi cậu chàng khôi ngô, dáng người cũng rắn rỏi, phong cách không giống mấy cậu minh tinh trẻ hiện nay. Tuy không mang khí chất ngoan ngoãn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại rất ngoan.
Ánh mắt Chu Đình Ngộ thoáng qua vành tai đỏ bừng của cậu, không nói gì, sau khi chào Trương Tiệp thì cùng Dụ Duy Giang ra ngoài.
“Là đạo diễn Trương chủ động gọi cho tôi.” Dụ Duy Giang bảo Chu Đình Ngộ, “Lúc thấy kịch bản tôi còn tưởng ông cho tôi đi cửa sau.”
Chu Đình Ngộ cười: “Nghĩ nhiều rồi, tôi không hay giúp đỡ người nghèo đâu.”
Quản lý của Thừa Nam cũng mau tới đón cậu đi.
Bấy giờ Thời Dẫn mới mở điện thoại gọi cho Hình Kiêu, nhỏ giọng bảo: “Anh Hình, em có rất nhiều quà do fans thầy Dụ gửi. Anh ở đâu lát em mang cho anh, chúng ta gặp nhau chút.”
Hình Kiêu báo địa chỉ, Thời Dẫn chuẩn bị đi. Trước khi đi cậu bị Trương Tiệp gọi lại.
“Hôm nay tôi không có thời gian, cậu có tiện gọi cho tôi không?” Trương Tiệp khá cố chấp với chiếc bình hoa mang tên Thời Dẫn này.
“Đạo diễn, em thật sự không biết diễn.”
“Không biết diễn có thể học.” Trương Tiệp đưa điện thoại cho Thời Dẫn để cậu gõ số vào, “Sao không thử một chút xem, khéo còn được diễn chung với Dụ Duy Giang đấy.”
Thời Dẫn ngơ ra.
“Cậu là fan của Dụ Duy Giang đúng không?” Trương Tiệp hỏi cậu.
“… Sao anh biết?”
“Cậu nhìn cậu ta nãy giờ mà.”
Thời Dẫn mím môi, cầm điện thoại Trương Tiệp đắn đo giây lát.
Lát sau, tính ham chơi của cậu thắng thế.