Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 23

Trước Tiếp
Chương 23: Cũng đáng yêu như thế đấy.

Edit + Beta: Chan + Yan

Hình Kiêu ngó Dụ Duy Giang qua gương chiếu hậu. Dụ Duy Giang đang nhìn ngoài cửa xe. Gương mặt anh tuấn lấm những men say.

“Nhà đầu tư… là nam hay nữ?” Hình Kiêu cất tiếng hỏi.

“Nữ.”

Hình Kiêu chậc một tiếng, khó chịu nhíu mày.

Thời buổi này lưu manh đúng là chẳng phân biệt nam nữ. Một kịch bản có giá trị quan đúng xu hướng như thế mà lại để người xấu đảm nhiệm sản xuất thế này, cái giới này đúng là mục từ gốc.

“Thôi không sao.” Hình Kiêu vì đã quen với nhịp điệu và nguyên tắc của Dụ Duy Giang mà thay đổi theo anh lúc nào không hay, cậu cũng bắt đầu hơi không thích đi đường tắt, “Em bảo này, vừa rồi có một đạo diễn gọi điện cho em.”

Dụ Duy Giang quay sang nhìn cậu, ánh mắt vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Mặt Hình Kiêu mang ý cười: “Một bộ phim chiếu mạng chuyển thể từ tiểu thuyết, tình hình cụ thể em cũng chưa rõ hết nhưng nghe bảo là tiểu thuyết gốc hot lắm, tên là “Gió ngầm”, chủ đề phòng chống ma tuý.”

Biểu cảm Dụ Duy Giang thay đổi.

“Nhưng mà cát-xê chắc không nhiều đâu, phim kinh phí thấp mà. Nhưng thành viên cốt cán ổn lắm, đều là diễn viên gọi là thực lực,” Hình Kiêu tiếp, “Cả chủ đề lẫn cốt truyện đều rất nghiêm túc. Thể loại phim này không dễ ăn tiền nên không có mấy người đầu tư.”

“Mai đoàn phim sẽ gửi kịch bản tới, lúc đấy anh xem thử xem, ok thì tuần sau đi thử vai.”

Ngón tay Hình Kiêu nhịp nhịp trên vô lăng, bảo: “Thật ra em còn một bộ, thể loại phim thần tượng, chất lượng rất tốt. Có điều sợ là thời gian sẽ va nhau, nhận cái này rồi không nhận được cái kia…” Cậu nhìn người trong gương chiếu hậu, “Anh thấy thế nào?”

Hình Kiêu có một điểm vô cùng tốt đó là chuyện gì cũng lấy Dụ Duy Giang làm trung tâm. Sở dĩ cậu nhắc đến “Gió ngầm” trước là vì cậu đã đoán được lựa chọn của Dụ Duy Giang từ sớm, mặc dù như vậy cậu vẫn muốn thử đẩy Dụ Duy Giang đi đường tắt một chút xem sao.

Dù sao phim thần tượng ngốc nghếch dễ ăn tiền hơn, xác suất tăng độ nhận diện cũng cao hơn.

“Thử vai “Gió ngầm” trước.”

Hình Kiêu trầm mặc hai giây, gật đầu: “Ok.”

Dụ Duy Giang chợt nhớ đến chuyện gì nên móc điện thoại khỏi túi, mở wechat.

Dàn âm thanh trong xe phát một bài ca nhẹ nhàng đang thịnh hành, Hình Kiêu ngân nga theo giai điệu, cười bảo: “Cái cậu Thời Dẫn này tốt ghê, em chưa thấy fan nào tận chức tận trách như thế đâu, sắp thành trợ lý của anh đến nơi rồi.”

“Cậu nên đổi ảnh đại diện wechat đi.” Dụ Duy Giang thình lình lên tiếng. Vì cồn mà giọng anh khàn hơn bình thường.

“Hả?” Hình Kiêu không hiểu ra sao, “Đang yên đang lành bảo em đổi ảnh đại diện làm gì.”

Dụ Duy Giang gửi tin nhắn đã soạn xong đi.

Ảnh đại diện của Hình Kiêu và Thời Dẫn đều là mèo con. Nếu không phải do hai ảnh na ná nhau thì chắc chắn Dụ Duy Giang sẽ không gọi nhầm.

Dụ Duy Giang bỏ điện thoại xuống, cảm thấy mỏi mắt nên nhắm lại.

Thời Dẫn đang đi về phía ga tàu, băng đô tai gấu đang cầm trên tay, tay còn lại cầm điện thoại. Điện thoại chợt rung lên một cái, cậu mở ra xem.

Tin nhắn suốt từ nửa tiếng trước, giờ Y mới trả lời cậu.

Y: Không sao, chỉ là vừa nãy thấy một con gấu nhỏ rất đáng yêu, định nói cho cậu mà trượt tay.

Thời Dẫn nghĩ bụng Y huynh trẻ con thật đấy, thế là cậu hỏi chuyện như đang dỗ dành trẻ con: Đáng yêu đến đâu nào? Có ảnh chụp hông nè?”

Hỏi xong đến chính cậu còn phải bật cười.

Dụ Duy Giang nhìn điện thoại, lòng bảo: Cũng đáng yêu như thế đấy.

Nhưng anh trả lời: Không có ảnh.

_

Thời Dẫn là một fan lớn của Dụ Duy Giang, có ảnh hưởng kha khá trong nhóm người hâm mộ. Trong mắt đa phần người hâm mộ, cậu là Đại Đại trong nhóm, là đại thần với kỹ thuật chụp ảnh cao siêu.

Thời Dẫn thường tiết lộ một vài hoạt động của Dụ Duy Giang trong nhóm, những fans có tay trong đều biết cậu có thể kết nối trực tiếp với ê-kíp của Dụ Duy Giang, là kiểu fan có thể biết được tin nội bộ.

Kết nối trực tiếp thì đúng nhưng “fan chuyên trách” thì không dám nhận. Đầu tiên là bình thường cậu phải đi học, đu idol là vì sở thích; thứ hai là tính cậu tùy hứng, không làm nổi việc đứng ra tổ chức người hâm mộ, cũng không thích lẫn lộn.

Trong nhóm người hâm mộ có người muốn gửi quà cho Dụ Duy Giang nhưng không có cách nào gửi được. Không phải chưa đủ tuổi ba mẹ không cho chạy lung tung thì cũng là người ngoài thành phố không tiện qua lại. Mọi người nhờ Thời Dẫn giúp đỡ, Thời Dẫn đành bất đắc dĩ đồng ý rồi gửi địa chỉ vào nhóm để những người muốn gửi thư gửi quà cho Dụ Duy Giang gửi đến đó, cậu sẽ chuyển giúp.

Nhưng chỉ duy nhất một lần này thôi.

Chẳng mấy mà đã tới ngày Dụ Duy Giang thử vai. Thời tiết tốt. Đó là một cuối tuần nắng đẹp.

Thư và quà của người hâm mộ đều gửi đến một căn biệt thự khác của nhà Thời Dẫn. Nhà đó là nhà trống, bình thường cũng chẳng ai đến ở, lúc trước là ba Thời mua dưới tên Thời Dẫn, dân dã mà nói thì là nhà mua cưới vợ.

Thời Dẫn mượn xe đẩy ở ban quản lý khu nhà, bỏ hết thư và quà gửi đến căn biệt thự kia vào trong xe, đẩy thẳng về nhà.

Mẹ Thời thấy Thời Dẫn đẩy một xe đồ vào sân, bị cậu dọa luôn: “Sao mua nhiều đồ thế?”

“Không phải con.” Thời Dẫn đẩy xe vào gara, “Hôm nay con đi xem thầy Dụ, đây đều là quà người hâm mộ gửi cho anh ấy.”

“Thành nhân viên giao hàng rồi đấy.”

Thời Dẫn biết mẹ đang trêu nên cười đáp: “Thế thì cũng là nhân viên giao hàng độc quyền.”

“Đi sớm về sớm, đừng trễ quá.” Mẹ Thời dặn dò, “Mãi mới có bữa về nhà.”

“Dạ.”

Thời Dẫn mở hộp hàng, xếp hết quà bên cạnh nhau, sau đó chụp ảnh đăng vào nhóm để nhóm người hâm mộ gửi quà xác nhận.

Sau đó, cậu mở cốp Cayenne, xếp quà ngay ngắn vào trong.

Hiện trường thử vai náo nhiệt hơn Thời Dẫn nghĩ. Địa điểm thử vai nằm trong một khách sạn. Khách sạn này chắc là địa điểm quen thuộc chuyên dành cho đoàn phim. Thời Dẫn đi theo bảng hướng dẫn, tới hội trường. Trong sảnh lớn có đặt sô pha để các diễn viên thử vai có chỗ nghỉ ngơi. Các diễn viên chờ thử vai rất nhiều, ngoại hình của họ khác biệt quá nhiều khiến người ngoài không nhìn ra ai là người tốt nghiệp nghệ thuật chân chính, ai chỉ là người tới góp vui.

Có cảm giác như đang tham gia vòng sơ tuyển tài năng ấy.

Nghe Hình Kiêu bảo kịch bản này nói về phòng chống m* t**, các vai chính cơ bản đã chọn xong, khả năng vẫn còn đang cần rất nhiều vai diễn quần chúng.

Cảm giác tồn tại của Thời Dẫn rất mãnh liệt. Cậu đứng bên cạnh ngó xem một hồi khiến mọi người đều ngẩng lên nhìn cậu.

Thời Dẫn không thấy Dụ Duy Giang, không biết là anh chưa tới hay là đang thử vai. Trong phòng có ghế trống, Thời Dẫn đi vào ngồi xuống, cậu thầm nghĩ tự tiện xông vào khu vực thử vai thế này có ổn không nhỉ. Nhưng cuối cùng cậu vẫn ngồi đây đợi một lúc.

Chỉ là cậu hơi tiếc, cậu muốn xem Dụ Duy Giang lúc thử vai sẽ trông như thế nào.

“Người anh em.” Có người vỗ vai Thời Dẫn, “Cậu thử vai nào đấy?”

Thời Dẫn đáp: “Tôi không tới thử vai đâu.”

Người kia ngạc nhiên, sau đó thở phào: “Tuyệt, bớt một đối thủ mạnh.”

Thời Dẫn cười cười, không trả lời lại nữa.

Lát sau, người trong sảnh vơi dần, họ lần lượt vào phòng rồi lại tuần tự mà ra, có vui mừng, cũng có sầu não.

Trong dòng người vào vào ra ra, Thời Dẫn trông thấy bóng dáng Dụ Duy Giang.

Anh đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo phông màu xám khói rộng rãi, dáng người cao lớn nổi bật trong đám đông. Chiếc áo rất cũ, cảm tưởng như đã giặt đi giặt lại rất nhiều lần khiến anh trông có một chút cảm giác đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời.

Dụ Duy Giang hơi đánh mắt, vô tình chạm mắt với Thời Dẫn.

Anh có một đôi mắt có tình, cộng thêm hàng mi dày, có lẽ ánh mắt của anh quá sâu, dù xuyên qua dòng người, dù là vô tình cũng như mang theo cảm xúc mãnh liệt khó diễn tả thành lời.

Không hiểu sao, Thời Dẫn lảng tránh ánh mắt anh.

Trước Tiếp