
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Edit + Beta: Chan + Yan
Tại sao cậu thích Dụ Duy Giang.
Câu hỏi này Thời Dẫn cũng từng hỏi Dụ Duy Giang, tuy là cậu không biết đối tượng mình hỏi chính là Dụ Duy Giang hàng thật giá thật.
Thời Dẫn nghiêng đầu nhìn Dụ Duy Giang, chóp mũi gần chạm cằm anh. Dụ Duy Giang rất cao khiến Thời Dẫn phải ngước lên nhìn.
Là fan, khoảng cách giữa cậu và Dụ Duy Giang lại khá gần, tựa như bạn bè thi thoảng gặp gỡ, ở khoảng cách chẳng gần chẳng xa tán gẫu dăm câu. Nhưng phần lớn thời điểm là cậu cầm máy ảnh đuổi theo anh.
Chỉ là lần này có phần gần gũi quá mức.
Thời Dẫn ngửi được mùi gỗ thoang thoảng trên người Dụ Duy Giang, chắc là anh đổi nước hoa rồi.
Mùi gỗ thật hợp với những ngày cuối đông đầu xuân. Nó khiến đôi mắt Dụ Duy Giang trở nên sâu hơn.
Lần đầu tiên Thời Dẫn chú ý tới sụn tai phải của Dụ Duy Giang có mấy cái lỗ xỏ, khuất sau vành tai nên không thấy rõ.
Thời Dẫn quay đầu lại, hơi thở đã dần ổn định. Cậu còn đang suy nghĩ về câu hỏi của Dụ Duy Giang, chẳng biết tại sao anh lại hỏi câu này.
Vấn đề này cậu mới hỏi Người dùng 0115930613 xong.
Lý do của cậu rất chính đáng, cũng đầy đủ hơn Người dùng 0115930613.
Thời Dẫn lặng im giây lát, trong mấy giây này, Dụ Duy Giang hạ mắt xuống, tầm mắt dừng nơi khuôn mặt Thời Dẫn.
Màu mi Thời Dẫn hơi nhạt, cong cong, lúc không lên tiếng thỉnh thoảng sẽ chớp một cái khiến người ta cảm giác lanh lợi như nai con. Tuy rằng cậu từng nhuộm tóc vàng rồi lại tẩy đi nhưng màu tóc ban đầu của cậu không hề đậm mà là màu nâu nhạt, như màu mi của cậu vậy.
Dụ Duy Giang còn thấy mặt dây chuyền ngọc treo trên cổ Thời Dẫn, trơn bóng trong trẻo, gần như màu da của Thời Dẫn.
“Em thấy kỹ thuật diễn của anh tốt, còn đẹp trai, khí chất cũng rất đỉnh.” Thời Dẫn đơn giản tổng kết lại.
“Tôi chưa đóng một bộ phim nào hay cả.”
“Ai bảo?” Thời Dẫn quay phắt lại, lần này chóp mũi cọ tới cằm Dụ Duy Giang thật. Cậu khựng lại giây lát song quay đầu lại ngay.
Hai người cứ giữ tư thế như vậy thêm một hồi. Một chân Thời Dẫn rơi xuống nước, lòng bàn chân có phần lạnh lẽo. Thời Dẫn hơi hãi khoảng cách giữa cậu và Dụ Duy Giang lúc này. May thay giây tiếp theo Dụ Duy Giang đã buông cậu ra, lùi về sau một bước.
Thời Dẫn quay người lại, nói tiếp: “”Về cùng én” hay mà, em thích lắm.”
Khách quan mà nói, Dụ Duy Giang đồng ý với quan điểm của Thời Dẫn. “Về cùng én” là một tác phẩm được đầu tư có tâm. Nhưng trong sự nghiệp diễn xuất mới chớm của anh cũng chỉ có duy nhất một bộ đó.
“Em cũng vì bộ phim này mới thích anh.”
Thích hai năm, mà hai năm qua tôi gần như lặn mất tăm mất tích, Dụ Duy Giang thầm nghĩ.
“Thích” trong miệng fan mang theo sự u mê quá đỗi. Khi đã mang trong mình thân phận người hâm mộ thì dù cho có thốt ra câu gì cũng có thể tự tin, chẳng chút nao núng mà bật ra khỏi miệng, bất kể trong đó có xen lẫn cảm xúc khác hay không.
Câu trả lời và ánh mắt Thời Dẫn đàng hoàng đến nỗi như đã đập tan nhận định “Hành vi ngớ ngẩn vừa rồi của cậu có phải cố ý hay không” của Dụ Duy Giang.
“Thích” của cậu vẻ như chỉ là “thích” của người hâm mộ.
“Thầy Dụ,” Thời Dẫn hỏi dò, “Dạo này anh có phim mới nào không?”
Dụ Duy Giang chẳng biết mình bị sao mà lừa cậu: “Không.” Thật ra anh có nhận mấy bộ, một số còn có chất lượng rất ổn.
Dụ Duy Giang thấy Thời Dẫn nhíu mày, lầu bầu gì đó anh không nghe rõ.
Thời Dẫn cởi giày giũ nước, còn đang định xắn quần lên. Lúc sau chắc có lẽ thấy làm vậy trước mặt thần tượng không ổn lắm nên lập tức đi lại giày.
”Sợ rắn lắm à?”
”Dạ, sợ lắm. Hồi nhỏ em từng bị rắn cắn.”
Đó là khoảng thời gian khi cậu còn ở Đức. Nhà hàng xóm có một thằng nhóc rất đáng ghét. Hồi ấy cậu bảy tuổi, thằng bé kia hơn cậu hai tuổi, người còn to con, phải cao hơn Thời Dẫn hai cái đầu không chừng.
Nó rất thích bắt nạt Thời Dẫn, nhất là cậy Thời Dẫn lúc ấy còn chưa hiểu tiếng Đức mắng cậu là “Đồ thỏ con.”
Có lẽ c* cậu nghĩ rắn là thiên địch của thỏ nên ngày nào cũng canh đúng giờ Thời Dẫn ra vườn giúp bà ngoại tưới nước cho luống hoa Diên Vĩ mà ném một con rắn con sang.
Thời Dẫn không thích khoảng thời gian ở Đức, cũng rất ghét rắn.
Trợ lý của Dụ Duy Giang tới tìm anh.
“Anh Dụ ơi, anh Hình đang tìm anh, đến lúc thay trang phục rồi.”
Trợ lý là một cô gái trẻ có đôi mắt nhỏ, đeo chiếc kính gọng tròn, hơi đậm người, mặt mũi hiền lành. Không biết có phải Hình Kiêu tự tuyển người hay không nhưng Thời Dẫn cảm giác thanh niên này cố ý chọn một cô gái không quá xinh.
Trợ lý nhìn Thời Dẫn, thấy ống quần cậu bị ướt một mảng, hơi bất ngờ.
“Anh quay lại đây.” Dụ Duy Giang nói với cô.
“Ok anh! À ừm…” Trợ lý nhìn Thời Dẫn, “Cậu có cần khăn không?”
Dụ Duy Giang nhìn sang cô một cái. Trợ lý lập tức im luôn, thầm nghĩ phải chăng mình lo chuyện bao đồng quá rồi.
Ngoại hình Thời Dẫn rất dễ khiến người khác có cảm tình, không phải Dụ Duy Giang không thấy ánh mắt hơi toả sáng lại còn đầy vẻ rung rinh của trợ lý nhà mình.
Thời Dẫn cười lên lại càng dễ được người yêu mến: “Không cần đâu ạ, em cảm ơn.”
Trợ lý hơi đỏ mặt, đáp lại “không có gì, không có gì” rồi quay người chạy mất.
Thời Dẫn và Dụ Duy Giang cùng quay lại khu vực chụp ảnh.
“Hôm nay là thứ hai.” Dụ Duy Giang nói.
Thời Dẫn chưa nhận ra điều gì, vẫn ừm đáp lại.
“Bây giờ là hai giờ chiều.” Dụ Duy Giang lại tiếp.
Thời Dẫn quay sang nhìn anh, Dụ Duy Giang cũng quay qua: “Cậu trốn học cả ngày rồi đấy.”
Thời Dẫn ngại ngùng quay đi. Hai tai nóng lên, giống hệt học sinh cá biệt trốn học bị bắt quả tang tại trận.
Trong mắt giảng viên môn viết tiếng Đức – thầy Vương, Thời Dẫn đúng là một cậu học sinh hư coi trời bằng vung thật.
Bị Dụ Duy Giang chất vấn lương tâm xong, Thời Dẫn quýnh quáng lái Cayenne phi như bay về trường nhưng vẫn mất gần tiếng rưỡi, nửa bên ống quần ướt nhẹp khiến cả đường về đều không thoải mái.
Hôm nay là một ngày xui xẻo. Thời Dẫn là đối tượng trọng điểm bị chú ý của thầy Vương, chiêu nhờ bạn cùng phòng điểm danh hộ không dùng được với thầy.
Vì vậy mà sau khi Thời Dẫn quay về, chưa kịp thay quần đã bị thầy Vương gọi tới văn phòng.
Thầy Vương tận tâm với sinh viên như vậy không chỉ bởi thầy là giảng viên môn học mà thầy còn là chủ nhiệm lớp nữa.
“Khai giảng mới được hai tuần đã trốn học rồi.” Thầy Vương cố ý đánh dấu vào tên Thời Dẫn trên danh sách sinh viên trước mặt Thời Dẫn, “Để tôi xem đến cuối kỳ điểm chuyên cần của anh còn bao nhiêu.”
Thời Dẫn ngoan ngoãn đứng trước bàn làm việc, thái độ rất nghiêm chỉnh.
Thầy Vương đối với nhãi con lêu lổng này vừa thương vừa giận, “Càng ngày càng không ra gì. Anh đã năm hai rồi, đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa? Đã nghĩ gì về cuộc sống sau khi ra trường chưa? Thời gian không chờ ai đâu, chớp mắt đã trôi qua rồi.”
Thời Dẫn chưa từng nghĩ tới nên thành thật trả lời: “Chưa ạ.”
Thầy Vương biết nhà Thời Dẫn khá giả. Tự do và vô tư lự của cậu đều đã có ba mẹ cho, có điều kiện thì cứ hưởng thụ, sớm nay có rượu sớm nay say. Thầy không định dài dòng dạy dỗ cậu làm gì, chỉ là mong muốn tương lai sau này của sinh viên mình, của cậu sinh viên mình rất mến – Thời Dẫn có thể rõ ràng hơn một chút.
“Cậu diễn viên mà anh thích tên là gì ấy nhỉ, Dụ…”
”Dụ Duy Giang.”
Thầy Vương mở bình giữ nhiệt nhấp một ngụm, “Tương lai sau này của anh không nhất định sẽ có Dụ Duy Giang nhưng nhất định là sẽ có chính mình. Đừng cứ mãi sống cuộc đời không lý tưởng như vậy nữa, không được đâu.”
Câu này nghe cứ kì kì sao đó.
Thời Dẫn chưa từng liên hệ tương lai của mình với Dụ Duy Giang, thầy Vương cứ nghĩ đâu đâu ấy.
Nhưng thầy nói đúng, Thời Dẫn chưa từng nghĩ tới tương lai, cũng chẳng có kế hoạch gì sau này, lại càng không nghĩ đến cuộc sống sau khi ra trường. Cậu thấy mấy chuyện đó còn cách cậu xa lắm lắm.
Ngay cả ngành ngôn ngữ Đức này cũng là do nghe kiến nghị của mẹ cậu mà điền đại vào.
Cậu quen sống ở hiện tại, và tạm thời vẫn đang rất hài lòng về điều đó.
Sau đó, Thời Dẫn dành thời gian chỉnh sửa ảnh hiện trường chụp tạp chí, tiện gửi cho Nguyên Dập mấy tấm.
Nguyên Dập: ?
Nguyên Dập: Sao trong ảnh lại có Lương Tử Hưng?
Thời Dẫn: Anh có cảm giác gì không?
Nguyên Dập: ? Cảm giác gì?
Thời Dẫn: Ảnh này có cảm giác CP đúng không?
Nguyên Dập: ???
Nguyên Dập gọi luôn qua.
”Thời Tử, cậu nhắn toàn chữ tiếng Trung mà thế quái nào ghép lại anh lại không hiểu thế?”
Thời Dẫn cười bảo: “Có gì mà không hiểu, đang hỏi anh có cảm giác CP không, thầy Dụ với Lương Tử Hưng ấy.”
”… Một chút.” Thân là fan nhan sắc cộng một nửa fan bạn trai của Dụ Duy Giang, Nguyên Dập miễn cưỡng thừa nhận. Thật ra cảm giác CP vô cùng mãnh liệt, chụp cũng ra gì lắm. Nguyên Dập cảm thấy Thời Dẫn không làm thuyền trưởng cái thuyền này quả thực quá đáng tiếc.
“Cậu định làm gì?” Nguyên Dập hỏi cậu.
“Em định up ảnh này lên mạng nên hỏi anh xem có cảm nhận gì, xem có hiệu quả không.”
Nguyên Dập thính lắm, lập tức nhận ra ý định của Thời Dẫn: “Cậu định ghép CP à em trai?”
“Còn cần đến em ghép à.” Thời Dẫn bảo, “Mấy video cắt ghép hai người họ nhan nhản trên mạng kia kìa. Em xem rồi, hai người đó còn có siêu thoại (giống group fb) rồi cơ. Em trà trộn vào xem thấy bảo thế này dễ thu hút công chúng.”
“Có chơi bẩn quá không?” Nguyên Dập cảm thấy lúc Thời Dẫn điên lên cũng khiến người ta mở mang tầm mắt ra phết.
“Bẩn thì bẩn. Thầy Dụ còn chưa nổi, cũng chưa có tài nguyên. Tài nguyên còn không có chứ chưa nói gì tới tài nguyên tốt.”
“Dạo này “Anh tôi” nổi thế còn gì.”
“Nhưng mà sắp tới thầy Dụ vẫn không có phim mới nào.” Thời Dẫn lưu ảnh, tìm một fan uy tín trong siêu thoại CP Du Lương, nhắn tin riêng gửi bài, tiện gửi luôn cả video hiện trường.
“Cậu nói xem CP chàng tiên Dụ với Lương Tử Hưng rầm rộ như thế mà sao bên phía Lương Tử Hưng không dập bớt đi nhỉ, bọn họ thiếu chỗ thảo luận này à?“
”Chắc là chưa đến lúc.” Thời Dẫn đáp.
Gần đây, phía Dụ Duy Giang được nhóm quản lý cấp cao của công ty triệu tập mở một cuộc họp nhỏ.
Công ty chú ý tới chiều hướng dư luận trên mạng nên mong muốn Dụ Duy Giang và Lương Tử Hưng ghép CP.
Giám đốc kế hoạch đẩy tài liệu tới trước mặt Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang lạnh nhạt nhìn thoáng qua.
Giám đốc mở một trang, chỉ vào nội dung được đánh dấu trên đó, bảo: “Đây là bài viết weibo mới đăng hai hôm trước, lượng xem rất nhiều. Nếu cậu và Lương Tử Hưng ghép CP thì sẽ là một mũi tên trúng hai con chim. Độ nhận diện của cả hai đều sẽ tăng vọt.”
Hình Kiêu không chắc lắm hỏi: “Phía Lương Tử Hưng chịu đồng ý?”
Giám đốc khoanh tay, đầy tự tin: “Lúc trước đã họp với bên đó rồi, bên đó không có vấn đề.”
Hình Kiêu không thể tin nhìn sang Dụ Duy Giang, thấy biểu cảm của Dụ Duy Giang không đẹp lắm. Cậu theo ánh mắt Dụ Duy Giang nhìn xuống bản kế hoạch.
Hình ảnh trên giấy là ảnh chụp màn hình một bài weibo. Ảnh trong bài là ảnh chụp chung của Dụ Duy Giang và Lương Tử Hưng, trai đẹp cạnh trai đẹp, rất bổ mắt. Màu sắc và bố cục cũng rất ra trò. Hình Kiêu nhìn mấy giây mới nhớ ra… Đây là trang phục mặc hôm chụp ảnh cho WESPER.
Cậu chàng chợt nhớ tạp chí này vừa mới mở bán tuần trước, mấy bức hình này tung ra rất đúng thời điểm.
Dụ Duy Giang không nói không rằng. Bên kế hoạch nói chuyện với Hình Kiêu. Anh mở điện thoại gửi tin nhắn cho một tài khoản wechat vừa mới kết bạn không lâu…
”CP Dụ Duy Giang và Lương Tử Hưng đẹp đôi ghê nhỉ.”
Nghe mùi rất là quái gở.