
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Edit + Beta: Chan + Yan
Thân là ba diễn viên chính trong “Anh tôi”, Dụ Duy Giang, Lương Tử Hưng và Thừa Nam, nhờ tiếng tăm bộ phim mang tới mà đang nổi rần rần.
Cả ba đều bắt mắt nên khi xuất hiện tại bộ phim tràn ngập hơi thở sinh hoạt phố thị này tự nhiên sẽ mang tới một cái nhìn mới cho khán giả. Dạo này, Dụ Duy Giang nhận được khá nhiều lời mời chụp ảnh tạp chí chủ đề ba người họ.
Những năm gần đây, các ấn phẩm truyền thông in ấn không còn được ưa chuộng nữa, mấy tạp chí mà Dụ Duy Giang được mời trước đây đều không phải tạp chí nổi danh, doanh số bán ra không được nhiều. Có lẽ là quá không được ưa chuộng nên ê-kíp Lương Tử Hưng từ chối thẳng thừng. Cũng vì vậy mà mấy tạp chí trước đều chỉ có anh và Thừa Nam chụp chung.
Thương hiệu tạp chí lần này là WESPER, khá có tiếng nên cuối cùng cũng gom được đủ ba người.
Thời Dẫn nhận được tin tức từ sớm, lần chụp ảnh này sẽ chụp ngoài trời, lấy chủ đề là “Xuân”, chụp tại một cánh rừng vùng ngoại ô thành phố.
Có câu “Tân quan nhậm chức tam cây đuốc*”, dùng trên người Thời Dẫn có vẻ không hợp lắm nhưng cũng gần tương đương. Từ sau khi cậu và Hình Kiêu lén lút đạt thành thoả thuận với nhau, mỗi khi đu idol cậu lại càng hăng hái như vừa được đơm đầy chất k*ch th*ch vào máu.
*Thành ngữ TQ chỉ việc một ông quan mới được bổ nhiệm trước tiên phải làm vài việc có ảnh hưởng để thể hiện năng lực của mình. (Theo Baidu) Nhân tiện thì mí cậu cho tớ hỏi, VN mình có câu nói hay thành ngữ nào thể hiện ý tương tự không mí cậu?
Có lẽ không hẳn chỉ vì thỏa thuận miệng với Hình Kiêu, mà còn vì chiếc khăn quàng cổ màu xám đêm ba mươi ấy.
Thời Dẫn cảm giác trạng thái của mình bây giờ như đã về lại khoảng thời gian cấp ba vừa mới thích Dụ Duy Giang, rõ ràng sắp tới gần kì thi đại học nhưng vẫn lăng xăng khắp nơi chỉ vì muốn được tận mắt trông thấy Dụ Duy Giang.
Đôi lúc cậu quả thật rất thích làm theo ý mình.
Địa điểm chụp ảnh cách trung tâm thành phố rất xa, ngồi xe buýt cũng phải mất hai tiếng đồng hồ nên Thời Dẫn quyết định lái một chiếc Cayenne trong gara nhà, một mình lái tới hiện trường.
Lúc vừa thành niên Thời Dẫn đã thi bằng lái xe nên kĩ thuật lái của cậu rất ổn.
Không thể lái vào rừng nên Thời Dẫn tìm một bãi đất trống bằng phẳng đỗ xe. Xung quanh cũng có mấy chiếc xe đa dụng của ê-kíp chụp ảnh, ngoài ra còn có rất nhiều nhân viên công tác. Lúc Thời Dẫn xuống xe, cậu cứ có cảm giác ánh mắt của mọi người đều dồn lên người mình.
Thật ra hiện trường có rất nhiều tay săn ảnh tuyến đầu, còn cả những tay săn ảnh thần tượng, thậm chí còn có cả người đi theo ê-kíp của nghệ sĩ. Chỉ có Thời Dẫn là ngoại lệ, người không biết đều cho rằng cậu là nhà đầu tư.
Thời Dẫn tìm một nhân viên đang chuyển thiết bị chụp ảnh, hỏi người đó “Có biết anh Hình Kiêu ở đâu không”.
Người kia rất lạ, thái độ vô cùng kính cẩn: “Hình Kiêu? Là trợ lý của anh Dụ phải không ạ? Để em dẫn anh tới.”
Thời Dẫn khó xử không biết làm sao đành khoát tay bảo: “Anh cứ nói chỗ để tôi đi là được rồi, cảm ơn.”
Hình Kiêu tình cờ xuất hiện đúng lúc này, bị chiếc Cayenne phía sau cậu làm hãi hùng.
Hình Kiêu đưa Thời Dẫn tới địa điểm chụp ảnh, Thời Dẫn bảo cậu ta: “Anh Hình ơi, anh nhân viên kia cứ là lạ sao ấy nhỉ.”
Hình Kiêu hiểu được nghi vấn của cậu, đáp: “Chắc chắn bọn họ nghĩ em là nhà tài trợ.”
Thời Dẫn ngơ ra.
“Em lái Cayenne,” Hình Kiêu quay sang nhìn cậu, “Người ta không hiểu lầm mới lạ.”
“Trong nhà em có mỗi chiếc SUV đó thôi, chỗ này xa, lái xe lớn mới thoải mái chút.”
Câu này ngầm khoe giàu quá mức, phận làm thuê như Hình Kiêu từ chối nói chuyện.
Một khoảng lặng, Hình Kiêu bỗng mở miệng: “Thời Dẫn, thật ra anh thấy anh Dụ nói đúng.”
“Dạ?” Thời Dẫn không kịp phản ứng.
“Lúc trước là anh nghĩ vớ vẩn. Hồi anh vừa mới bắt đầu hành nghề quản lý không lâu, anh Dụ cũng thành nghệ sĩ đầu tiên của anh, quả thật cũng có những khi cảm thấy bất lực, anh… quá kém cỏi. Lúc trước nói chuyện ký thỏa thuận với em là anh không đúng. Em còn nhỏ, đúng là không nên phí phạm thời gian cho việc đu idol. Anh cũng không nên lấy tiền bạc ra để so sánh với tình cảm của em dành cho anh Dụ.”
“Nhưng mình có ký thỏa thuận đâu.” Thời Dẫn đáp.
“Ngay từ đầu anh đúng là đã có ý định đấy, tìm một bạn fan thực sự yêu thích anh Dụ, từ từ bồi dưỡng thành fan chuyên trách.”
Thời Dẫn trầm mặc giây lát, đoạn bảo: “Em thấy việc này rất bình thường, chỉ là em không phải là người thích hợp nhất.”
“Về sau mấy chỗ xa thế này không cần tới đâu.” Hình Kiêu với vẻ ngoài còn rất trẻ nhưng khuôn mặt lúc này đầy u sầu, “Anh thấy mình đang lỡ dở mầm non của tổ quốc.”
Thời Dẫn cười: “Anh không làm lỡ, nếu có cũng là em tự làm.”
Quá trình chụp ảnh đã bắt đầu. Từ ngày công ty sắp xếp trợ lý mới cho Dụ Duy Giang, bóng người chạy tới chạy lui trước mặt Dụ Duy Giang bây giờ đã không còn là Hình Kiêu nữa.
Rừng rậm vào đầu xuân hãy còn rất hiền hoà. Tán cây mới chỉ hơi xum xuê. Ánh nắng cũng không quá gay gắt. Cả khu rừng ngập trong sự ấm áp. Thậm chí đến cả mặt đất cũng đầy mùi thơm cây cỏ.
Thời Dẫn cảm thấy có lẽ Dụ Duy Giang không chú ý đến mình. Anh rất bận, thay đồ, dặm lại lớp trang điểm, làm tạo hình, còn chưa từng liếc mắt sang chỗ cậu lấy một lần.
Ngay từ đầu Thời Dẫn đã biết mình không hợp làm fan chuyên trách rồi. Ở một góc độ nào đó mà nói, Hình Kiêu như một cầu nối khiến cậu được gần Dụ Duy Giang hơn.
Chẳng rõ có phải vì lần trước Dụ Duy Giang đỡ một dao giúp Lương Tử Hưng tại sự kiện tuyên truyền “Anh tôi” không mà Thời Dẫn cứ có cảm giác quan hệ của Lương Tử Hưng và Dụ Duy Giang có vẻ đã thân thiết hơn nhiều.
Nhưng hinh như chỉ là từ một phía. Bởi vì thái độ của Dụ Duy Giang chẳng thay đổi gì nhiều. Anh đối với ai cũng bình bình như vậy.
Thời Dẫn nhớ tới một video cắt ghép về CP Dụ Duy Giang và Lương Tử Hưng mà cậu lướt thấy trên Bilibili, đều là những đoạn ngắn cắt từ những cảnh tranh chấp của Dụ Duy Giang và Lương Tử Hưng trong “Anh tôi”. Nom rất có cảm giác yêu nhau lắm cắn nhau đau, vẻ như rất phù hợp với khẩu vị của phần đông các hủ nữ hiện thời.
Thời Dẫn cầm máy ảnh chụp mấy tấm Dụ Duy Giang và Lương Tử Hưng chung khung hình, sau đó lại lấy điện thoại quay video, camera hướng về hai người họ.
Lông mi Dụ Duy Giang rất dài, đường nét ngũ quan rõ ràng đẹp mắt, rõ là một yêu tinh mặt mũi thâm tình.
Hiện tại đang là cảnh chụp chung của Dụ Duy Giang và Lương Tử Hưng. Họ đang thảo luận về việc tạo dáng thế nào, thợ chụp ảnh đứng cạnh chỉ đạo.
Chẳng biết nói tới vấn đề gì mà cả thợ chụp ảnh lẫn Lương Tử Hưng đều bật cười, chỉ có Dụ Duy Giang là hơi cong khoé miệng, nụ cười không mấy rõ như hai người kia.
Thời Dẫn muốn biết họ đang cười gì, còn muốn hỏi Dụ Duy Giang: Anh không thấy em à? Em đã đứng đây nhìn anh hơn một giờ rồi.
Bất chợt, Dụ Duy Giang ngẩng lên.
Ngay lúc anh ngẩng đầu, Thời Dẫn suýt thì nghi ngờ có chăng mình lỡ nói lời trong lòng ra ngoài rồi. Cậu ngẩn người, cứ vậy ngơ ngác đối diện với người trong màn hình điện thoại.
Lát sau, Dụ Duy Giang thu lại tầm mắt, tập trung chụp ảnh.
Thời Dẫn cũng quay xong video rồi nên bỏ điện thoại xuống.
Kết thúc bộ ảnh thứ hai, Dụ Duy Giang ngồi một bên nghỉ ngơi, Lương Tử Hưng cầm chai nước tới cạnh: “Anh Duy Giang, uống nước này.”
Dụ Duy Giang nhận nước: “Cảm ơn.”
“Vết thương của anh thế nào rồi?” Lương Tử Hưng nhìn cánh tay anh.
Dụ Duy Giang vặn nắp chai uống một hớp nhỏ, chùi khoé miệng: “Vẫn thế thôi.”
“Có thể cho em xem chút không.”
Dụ Duy Giang giơ cánh tay bị thương lên cho cậu ta xem. Vết thương gần như đã lành nhưng vẫn còn để lại vết sẹo mờ mờ.
Lương Tử Hưng lộ vẻ áy náy, là thật lòng hay giả vờ Dụ Duy Giang đều không quan tâm lắm, anh chỉ chú ý đến Thời Dẫn không thấy đâu, rõ ràng mới nãy còn đang ngồi ở ghế gấp bên kia.
Thời Dẫn đi sâu vào trong rừng. Cậu thấy phong cảnh nơi đây đẹp, càng vào trong càng thấy như một thế giới khác.
Có một hồ nước. Giờ đã là trưa, là thời điểm ánh dương gay gắt nhất trong ngày. Mà nắng mùa xuân có gay gắt đến đâu vẫn rất dễ chịu. Nắng chiếu xuống mặt hồ hắt lên những tia sáng nhẹ nhàng.
Thời Dẫn ngồi trên một cây gỗ cạnh hồ, thư thái nhắm mắt lại.
Hành trình hai giờ đồng hồ, tới đây vừa được thấy thầy Dụ vừa được thấy hồ đẹp, không thiệt thòi chút nào.
Hôm nay cậu rất bốc đồng, bởi cậu đã trốn học cả một ngày.
Năm mới vừa sang chưa được bao lâu, khai giảng cũng mới chưa được bao lâu.
Chiếc khăn đêm ba mươi như có ma thuật khiến cậu trở nên rất không ngoan.
Ngồi đây một lát, Thời Dẫn định quay lại. Lúc đứng lên bỗng cậu nghe tiếng sột soạt. Cậu có cảm giác cỏ dưới chân đang xao động, cúi xuống nhìn mới phát hiện có con rắn đang trườn qua.
Thời Dẫn cứng đờ, sởn cả gai ốc.
Cậu nuốt nước bọt, cứng tại chỗ không dám động đậy nhìn con rắn chầm chậm lần mò dưới chân mình.
“Cậu ở đây làm gì.”
Phía sau truyền tới giọng Dụ Duy Giang. Cơ thể Thời Dẫn cứng còng, rón rén đứng dậy nhưng hai chân vẫn đóng đinh trên mặt đất không dám nhúc nhích.
“Thầy Dụ…”
Giọng Thời Dẫn run run. Dụ Duy Giang khẽ cau mày: “Cậu sao vậy?”
“Có rắn dưới chân em…”
Dụ Duy Giang sửng sốt, rồi anh quay đầu đi cười khẽ.
Thời Dẫn nghe được tiếng anh cười, “Anh đừng cười, em, em làm gì bây giờ?”
Bước chân Dụ Duy Giang tới gần vừa khẽ khàng vừa nhanh nhẹn.
Thời Dẫn cảm giác con rắn kia như bị dọa, còn đang trườn lên giày cậu. Cậu nhắm tịt mắt lại, cuống quýt ngăn Dụ Duy Giang: “Anh anh anh đừng qua đây, em cảm giác nó muốn cắn em rồi.”
Ngay lúc Thời Dẫn nhắm mắt, Dụ Duy Giang đã lẹ chân tới cạnh cậu rồi cúi xuống nắm đuôi rắn ném thẳng xuống hồ. Thời Dẫn cảm giác có thứ gì lành lạnh cưng cứng vụt qua đùi mình. Cậu cả kinh trượt chân một cái suýt thì ngã nhào xuống hồ.
Một chân Thời Dẫn đã rớt xuống nước, Dụ Duy Giang nhanh tay lẹ mắt túm tay cậu kéo mạnh về phía mình.
Động tác hiện tại của Dụ Duy Giang hệt như đang bọc Thời Dẫn từ phía sau vậy.
Anh đỡ bờ vai gầy của Thời Dẫn, không thể phán đoán được hành vi ngớ ngẩn vừa rồi của cậu có phải cố ý hay không.
Anh thấy có lúc Thời Dẫn rất thông minh, lại cũng có những khi rất ngờ nghệch.
Nhưng vẫn là thông minh nhiều hơn chút.
Hơi thở Thời Dẫn hơi loạn, cậu nghe Dụ Duy Giang khẽ khàng bên tai một câu:
“Thời Dẫn, tại sao cậu thích Dụ Duy Giang?”