
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Một tuần sau, trời nắng nhẹ, chuyến bay của Cố Thiên Di cũng chuẩn bị cất cánh. Cô ấy không muốn về với ba vì sợ ba sẽ lo lắng cho nên đã xin chuyển công tác đến một thành phố khác cách nơi này khá xa. Thiên Di vừa tốt nghiệp đại học với thành tích xuất sắc, cộng thêm gia thế phía sau, không khó để cô ấy được phân bổ đến nơi mình yêu cầu.
Cô gái ăn mặc giản dị đứng ở sân bay, như chờ đợi như ngóng trông, nhưng rồi lại chẳng đợi được người mà cô ấy muốn. Thiên Di gượng cười đáp lại lời tạm biệt của mọi người, trong lòng chết lặng hoàn toàn.
Chờ đợi gì nữa? Nếu cậu ấy muốn đến thì đã sớm đến rồi.
“Sống tốt nhé, khi rãnh em sẽ tới thăm chị.” Tuệ Nghiên ôm cô ấy vào lòng, xót xa dặn dò.
“Con bé ngốc này, chị chỉ đến một thành phố cách đây chưa đầy một giờ đường bay thôi mà.” Nếu hai người muốn gặp nhau, nói không chừng chỉ nửa ngày là có thể gặp được.
Cố phu nhân đã đến thành phố kia trước để thu xếp cho cháu gái, mang theo ba còn mèo lai heo đi trước.
“Đến giờ lên máy bay rồi, đi cẩn thận.” Hải Niệm nháy mắt. Ở thành phố V có không ít bạn cũ của cô ấy, Hải Niệm đã âm thầm liên lạc để nhờ họ rãnh rỗi đến làm quen. Trong số đó có không ít thiếu gia không tồi, hi vọng Thiên Di có thể thành công xóa đi hình ảnh người cũ trong đầu.
“Cảm ơn.” Thiên Di vẫy vẫy tay. Trước khi cô ấy khuất hẳn, Hải Niệm đột nhiên kêu lớn: “Nhớ xem danh sách mấy thiếu gia tôi gửi cho chị nhé. Nếu ưng ai thì cứ trả lời, tôi sẽ gửi thông tin đầy đủ cho chị.”
Tuệ Nghiên nhìn Hải Niệm, cảm thấy rất khâm phục cô gái này. Còn chuẩn bị sẵn hậu cần cho Thiên Di luôn cơ, quan hệ cũng rộng rãi thật.
“Đến sau cùng cậu ta vẫn không đến à?” Phiến Luân đã tưởng Chấn Kiệt ít nhiều sẽ chạy đến, dù chỉ là nhìn nhau một lần. Không ngờ cậu ta vậy mà lại không tới. Tuần trước Thiên Di sau một ngày ra ngoài thì suy sụp hẳn, xem ra giữa họ đã xảy ra một xích mích rất lớn, lớn đến nổi Thiên Di phải bỏ đi.
“Em không báo cho cậu ta.” Nhắc tới Chấn Kiệt, Tuệ Nghiên lại càng tức giận.
“Hửm?”
“Tốt nhất là đừng bao giờ cho họ gặp nhau nữa.”
--------------------------------------------------------
Phương gia.
Chấn Kiệt ngồi bên bàn làm việc, giấy tờ ngổn ngang. Giấc mơ về tiền kiếp đã quấy nhiễu cậu suốt mấy ngày nay, ăn không ngon ngủ không yên. Bây giờ lại thêm một rắc rối nữa tới, Nhã Tịnh trở lại.
Từ ban sáng, có một cái gì đó đã hối thúc cậu hãy đến sân bay. Đón Nhã Tịnh là một việc không cần thiết, cho nên cậu đã cố lờ nó đi, nhưng vẫn có cái gì đó như một ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng cậu. Dường như cậu đã để vụt mất cái gì đó.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên đều đều, Chấn Kiệt đi ra mở cửa. Cánh cửa mở ra, bên kia là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc màu nâu xoăn dài, gương mặt non nớt ngây thơ của thiếu nữ hai mươi. Nhã Tịnh mặc một cái váy màu vàng nắng, tay cầm cái hộp e dè đưa cho cậu: “Anh hai, quà của anh, hi vọng anh không ghét bỏ.”
Giọng của Nhã Tịnh thật nhẹ, thật nhỏ như sợ sẽ làm phật ý anh. Anh thấy phía sau cô ta có ông và bà nên chỉ đành gật đầu, nói tiếng cảm ơn rồi liền đóng cửa.