
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Mùa hè tới, Tuệ Nghiên không phải đi học. Điều đó đồng nghĩa với việc cô không gặp Chấn Kiệt trên lớp, nhưng có nhiều thời gian với Phiến Luân. Năm nay anh có kì thi chuyển cấp, nhưng có vẻ nó không làm khó được hai con người đã trải qua kì thi này một lần. Kiếp trước họ còn đạt được thành tích vô cùng xuất sắc, sống lại một kiếp không lẽ còn thua người ta hay sao?
Nhưng kì thi vừa qua, phía Phương gia đã gửi thiệp mời tới. Thiệp mời được đưa tới lúc Tuệ Nghiên đang vui vẻ chơi đùa với mấy anh. Nếu không phải đã biết trước vị tiểu thư may mắn kia là ai, có lẽ cô sẽ thực vui vẻ chúc mừng họ. Nhưng, người may mắn kia lại là đối thủ cả đời của cô.
Tuệ Nghiên chống cằm, nhìn chằm chằm thiệp mời trắng viền họa tiết hồng ngọc trong tay. Cả bốn người đang ở trong vườn, bên trên là giàn hoa tử đẳng rũ bóng mát, bên dưới là thảm cỏ xanh mượt vừa được cắt tỉa gọn gàng. Chiếc bàn trắng kê ở giữa, bên trên ngổn ngang tranh vẽ và màu sắc. Tuệ Nghiên thích tô vẽ tranh, cho nên những người còn lại bồi cô tô tranh vừa mới vẽ xong. Dương Kha cũng nhiều lần hỏi ý cô có muốn đi học vẽ tranh màu nước hay không, nhưng Tuệ Nghiên từ chối. Cô định để đến năm mười tuổi đã.
Bên trong là mấy dòng chữ gọn gàng nêu rõ lí do thiệp mời, nhưng lại không nói tên người kia là ai. Cũng phải, cái này phải đến bữa tiệc mới công bố được.
“Nghiên Nghiên không muốn đi sao?” Phiến Luân hỏi, gấp quyển sách tô màu đang tô dở lại.
“Không ạ. Em phải đi.” Chấn Kiệt là bạn của cô, cô không thể không tới. Chưa kể, ai biết được nữ chính ở Phương gia sẽ có loại rắc rối gì.
“Vậy đã chọn quần áo chưa?” Dương Lâm hỏi.
“Rồi ạ, pa pa đã chuẩn bị rồi.”
“Loại thiệp này chắc Cố gia cũng nhận được. Cậu có định đi không?” Dương Lâm hỏi Phiến Luân. Cậu không định tham gia bữa tiệc này, vì nhiều lí do.
“Tôi cũng không chắc. Nếu cậu không đi thì tôi thay cậu đi với Nghiên Nghiên.”
“Vậy nhờ cậu.”
“Còn em thì sao? Em cũng có thể đi với Nghiên Nghiên mà.” Dương Khanh bĩu môi.
“Không tin tưởng em được. Tới lúc đó lại đi tìm bạn, bỏ Nghiên Nghiên một mình.” Hơn nữa, bạn của Dương Khanh rất để ý tới Tuệ Nghiên. Để cô đi với Dương Khanh, cả hai đều không cảm thấy an toàn.
Nhã Tịnh là một mầm họa, một mầm họa khôn lường mà bọn họ phải đề phòng tuyệt đối.
“Nhắc mới nhớ, đã ba năm rồi, mấy thủ tục bên kia chắc cũng sắp xong.” Nhớ tới chuyện gì, Cố Phiến Luân lại nhìn Tuệ Nghiên, cười nhẹ. Mấy tia nắng xuyên qua vòm lá, hắt lên gương mặt điển trai tạo một cảm giác thật ấm áp an toàn.
“Nghiên Nghiên có muốn thêm bạn không?”
“Vâng?” Bạn ở trường của cô không nhiều, Tuệ Nghiên có tính đề phòng rất cao, đối với người khác thường chỉ nói qua loa có vài câu. Nhưng thực ra, cô đang đợi, đợi người bạn thân của cô từ kiếp trước.
“Anh có một người em họ sắp về nước, cô ấy lớn hơn em một tuổi.”
Như sét đánh giữa trời quang, Tuệ Nghiên sững sờ đến làm rơi cây bút màu đang cầm trên tay. Aria về, cô ấy về rồi?!