Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 508

Trước Tiếp

 
 
Lâm Thính cất thư đi, tìm Đoạn Hinh Ninh, dặn nàng không cần mang theo nha hoàn, cùng nàng ra phủ đi đến thư phòng. Nàng nghĩ đã đến lúc phải nói cho Đoạn Hinh Ninh biết về sự tồn tại của thư phòng và Kim An Tại.

Đến thư phòng, Lâm Thính thấy đống sách cần phơi chất cao như núi, nàng lại muốn quay về phủ nằm. Nhiều sách như vậy, phải dọn đến bao giờ?

Thôi vậy, đành coi như rèn luyện thể lực. Lâm Thính vén tay áo lên, bắt đầu dọn sách ra sân sau.

Đoạn Hinh Ninh vẫn đang tiêu hóa thông tin, nàng sững sờ đứng tại chỗ nhìn Lâm Thính dọn sách: “Ngươi nói thư phòng này là do ngươi và một người bạn giang hồ mở sao?”

Lâm Thính đáp: “Không sai. Lát nữa hắn dắt chó về, ta sẽ giới thiệu hai người làm quen.”

Đoạn Hinh Ninh ngơ ngác gật đầu, sau đó cũng qua phụ giúp dọn sách. Nhưng sức lực của nàng yếu, ngày thường lại không quen làm việc nặng, mỗi lần chỉ dọn được vài cuốn, dọn một lát lại phải nghỉ.

“Nhạc Duẫn, xin lỗi, ta không giúp được ngươi nhiều.” Đoạn Hinh Ninh cảm thấy hơi nản lòng.

Lâm Thính chỉ vào đống sách nhỏ mà nàng đã dọn ra: “Tích tiểu thành đại, ngươi đã giúp ta dọn được rất nhiều rồi. Đừng xem thường sức lực của chính mình.”

Đoạn Hinh Ninh nghe vậy, sự nản lòng tan biến.

Dọn đến một lúc, đối tượng được phơi nắng bỗng dưng chuyển từ sách sang Lâm Thính và Đoạn Hinh Ninh. Lâm Thính kéo Đoạn Hinh Ninh nằm lên một tảng đá lớn trong sân, vui vẻ tắm nắng, thầm nghĩ thoải mái.

Kim An Tại trở lại thư phòng, thứ lọt vào mắt hắn đầu tiên là đống sách lộn xộn và hai người đang nằm lười biếng.

Hắn và con chó trong lòng ngực nhìn nhau.

Kim An Tại: “…”

Con chó: “…”

Hắn đặt con chó xuống, sải bước đến trước mặt Lâm Thính: “Lâm Nhạc Duẫn!”

Lâm Thính nghe thấy tiếng của Kim An Tại, chậm rãi đưa tay lên che nắng, rồi mới hé mắt ra. Nàng gọi tên con chó của hắn trước: “Kim Kim!”, sau đó mới chào hắn: “Ngươi về rồi.”

Ban đầu Kim An Tại không thể chấp nhận cái tên Lâm Thính đặt cho chó của mình. Sau đó nghe nàng gọi nhiều, hắn mặc kệ, lựa chọn làm lơ. “Ta không phải bảo ngươi phơi sách sao?”

Đoạn Hinh Ninh thấy vậy, vội vàng ngồi dậy, đôi mắt tò mò nhìn về phía Kim An Tại. Nàng cảm thấy người này thật hung dữ, dám gầm gừ với Nhạc Duẫn. Nàng lại thấy hắn thật thần bí, đeo mặt nạ, không lộ mặt.

Lâm Thính cười: “Chúng ta có phơi mà.”

Nàng ngồi dậy, ra hiệu cho Kim An Tại nhìn xuống đất: “Ngươi xem, đây đều là sách chúng ta phơi. Chẳng lẽ ngươi mù, không thấy sao?”

Kim An Tại liếc mắt nhìn đống sách chưa được mở ra: “Phơi như vậy có khác gì không phơi? Ngươi phải mở từng cuốn sách ra mà phơi.” Hắn không nên có chút hy vọng nào khi bảo nàng đến làm việc.

Lâm Thính nhún vai, vẻ mặt vô tội.

Hắn nửa quỳ xuống, mở từng cuốn sách ra. “Thôi được rồi, ngươi cứ đi đi.”

Lâm Thính không đi. Nàng kéo Đoạn Hinh Ninh đến, giới thiệu họ làm quen: “Đây là Đoạn Hinh Ninh, tam cô nương của Đoạn gia, cũng là bằng hữu thân thiết của ta.”

Kim An Tại nghe vậy, nhìn Đoạn Hinh Ninh. Ánh mắt hắn không nóng không lạnh, nhưng thái độ vẫn chấp nhận được. “Tại hạ Kim An Tại.” Lâm Thính đã nói với hắn rằng sẽ giới thiệu họ làm quen, nên hắn cũng không kinh ngạc.

Đoạn Hinh Ninh đối mặt với người lạ, có chút rụt rè, giọng nói nhỏ dần: “Kim công tử.”

Lâm Thính hiểu Đoạn Hinh Ninh cần thời gian thích ứng, vì vậy nàng kéo Đoạn Hinh Ninh đi trêu chọc con chó. Lâm Thính nhận ra dạo gần đây con chó rất thân thiết với nàng, thường dùng đầu và chân cọ nàng, ngửi mùi hương trên người nàng, không còn xa lánh như trước nữa.

Kim An Tại sợ con chó ở gần Lâm Thính, tính cách sẽ trở nên giống nàng. “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ngươi tránh xa chó của ta một chút.”

Lâm Thính muốn đánh Kim An Tại.

Lời này là người nói ra sao? Dám nói nàng sẽ ảnh hưởng đến chó của hắn. Lâm Thính cười nhưng không cười: “Ta thực lòng thấy miệng ngươi là thứ dư thừa, chúng ta cắt nó đi được không?”

Kim An Tại mặt không biểu cảm, coi như không nghe thấy, quay sang nói với con chó: “Lại đây.”

Con chó không thèm để ý đến hắn.

Lâm Thính vỗ đùi, cười ha ha: “Đáng đời! Ngay cả chó của ngươi cũng không thèm để ý đến ngươi.” Nàng lén vuốt đầu con chó, bất kể nó có nghe hiểu hay không, nàng vẫn khen: “Kim Kim làm tốt lắm, đừng để ý đến hắn.”

Kim An Tại nói: “Ấu trĩ.”

“A, còn không biết xấu hổ mà nói ta.” Lâm Thính làm mặt quỷ, ra vẻ muốn đánh nhau. “Chính ngươi cũng ấu trĩ còn gì?”

Đoạn Hinh Ninh nghe họ nói chuyện, không nhịn được cười, nàng đi theo Lâm Thính v**t v* đầu con chó.

Kim An Tại lấy một cuốn sách ném vào Lâm Thính.

Đoạn Hinh Ninh lo lắng kêu lên: “Nhạc Duẫn!”

“Chậc chậc chậc, còn thẹn quá hóa giận.” Lâm Thính tránh rất nhanh, cuốn sách không trúng nàng, mà bay ra ngoài, làm bụi tung lên.

Đoạn Hinh Ninh đang lo lắng bỗng thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, một người vén tấm rèm cửa sau, bước ra từ thư phòng, cúi người nhặt cuốn sách lên, còn phủi phủi bụi bẩn trên đó.

Lâm Thính quay đầu lại, đôi mắt sáng lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Đoạn Linh, sao chàng lại đến đây?”
 

Trước Tiếp