Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 488

Trước Tiếp

 
“Đa tạ Phùng phu nhân.”

Phùng phu nhân dịu dàng vén lọn tóc mai lòa xòa trên gương mặt Lâm Thính, cài vào sau vành tai nàng. Bà mỉm cười ấm áp: “Là ta nên cảm ơn con mới phải.”

Lâm Thính ngạc nhiên, trong lòng không khỏi khó hiểu: “Cảm tạ con?”

“Cảm ơn ngươi đã yêu thích Tử Vũ, đã lựa chọn Tử Vũ,” Phùng phu nhân phát ra từ nội tâm nói, ánh mắt lấp lánh sự chân thành.

Mặc dù Đoạn Linh không thân cận với bà, cũng chưa bao giờ nói lời thật lòng với bà, nhưng một người mẹ thì mãi mãi là một người mẹ. Phùng phu nhân có thể nhìn ra tâm tư của con trai mình, hắn thực sự rất thích Lâm Thính. Bà không xem trọng môn đăng hộ đối, chỉ mong con trai chịu mở lòng, có thể thành hôn với một người nào đó để không phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Hơn nữa, bà cũng là người đã nhìn Lâm Thính lớn lên, vô cùng yêu quý cô bé thông minh lanh lợi này.

Lâm Thính trầm mặc một lát, khẽ nói: “Người nói quá lời, chúng con vốn dĩ là lưỡng tình tương duyệt.”

Lý Kinh Thu lập tức phụ họa: “Đúng vậy, bọn nhỏ vốn dĩ là tâm đầu ý hợp, là do chúng nó tự chọn nhau mà thôi. Phùng phu nhân quả là quá lời rồi.”

Phùng phu nhân chỉ cười cười, không nói thêm về chuyện này nữa. Bà ngó ra cửa sổ, thấy trời đã sẩm tối, bèn hỏi: “Đã khuya rồi, chẳng bằng các ngươi cứ ở lại đây, ngày mai rồi hãy về?”

Lâm Thính là bằng hữu thân thiết với Đoạn Hinh Ninh, trước đây nàng thường xuyên ngủ lại, hai người ngủ chung một phòng. Còn về phần Lý Kinh Thu, bà có thể ở sương phòng. Đoạn phủ có rất nhiều phòng dành để tiếp đãi khách.

Đoạn Hinh Ninh vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Lâm Thính, ý muốn nàng đồng ý ở lại qua đêm. Nàng ta đã đợi cả ngày, không thể chờ thêm để nghe Lâm Thính giải thích lý do tại sao không làm theo kế hoạch ban đầu, lại đột nhiên muốn cùng Đoạn Linh giả vờ thành hôn.

Lâm Thính hiểu ý bằng hữu, quay đầu lại đáp với Phùng phu nhân: “Vâng, vậy xin phép quấy rầy.”

Nếu ở lại đây, các nàng có thể trò chuyện đến khuya mà không phải lo lắng về đường về đêm tối nguy hiểm. Phùng phu nhân kéo Lý Kinh Thu đi trò chuyện về chuyện hôn sự của các con, còn Lâm Thính thì tìm cớ để cùng Đoạn Hinh Ninh quay về phòng.

Trở lại phòng, Lâm Thính không đợi Đoạn Hinh Ninh mở lời hỏi, đã chủ động đem đầu đuôi câu chuyện kể hết cho bằng hữu nghe.

Đoạn Hinh Ninh kinh ngạc tròn mắt: “Ngươi nói, chuyện giả vờ thành hôn là do nhị ca ta đề ra?”

Lâm Thính đã nói một tràng dài, miệng khô khốc, nàng rót nước ra uống: “Đúng vậy, là do nhị ca của ngươi đề ra. Có vấn đề gì sao?”

Đoạn Hinh Ninh cắn cắn môi, thành thật trả lời: “Có chút bất ngờ, ta cảm thấy nhị ca không giống người sẽ làm chuyện như vậy. Ban đầu ta còn nghĩ lại là ngươi nghĩ ra.”

Lâm Thính nhún vai: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong. Hắn cũng không muốn sau này bị Phùng phu nhân ép đi xem mặt đâu.” Nói xong, Lâm Thính buông chén trà.

Đoạn Hinh Ninh lúng túng: “Thật ư?”

“Nếu không thì sao?”

Dứt lời, Lâm Thính gọi nha hoàn lấy chiếc giường xếp của nàng ra. Nàng ngủ thường hay múa chân múa tay, để tránh đánh trúng Đoạn Hinh Ninh, mỗi lần ngủ lại ở Đoạn phủ, các nàng đều ngủ chung phòng nhưng khác giường.

Sáng hôm sau, Lâm Thính hiếm khi thức dậy sớm hơn Đoạn Hinh Ninh. Nàng không đánh thức bằng hữu, nhẹ nhàng rửa mặt, rời khỏi phòng, chuẩn bị chạy vài vòng quanh sân để rèn luyện thân thể. Người luyện võ phải thường xuyên tập luyện, nếu thể lực không theo kịp, võ công sẽ không tiến bộ được.

Sáng sớm không khí còn se lạnh, lại thêm nàng chỉ chạy chậm nên không hề đổ mồ hôi. Các nha hoàn sợ gây ảnh hưởng đến nàng nên đều tản ra đi nơi khác làm việc.

Chạy đến phía sau vườn, Lâm Thính có cảm giác như có người đang dõi theo mình. Nàng không khỏi dừng lại, đảo mắt khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cổng viện. Đoạn Linh đứng ở đó, dáng người cao gầy, khó có thể bỏ qua.

Nàng chạy chậm rãi lại gần, dừng hẳn trước mặt Đoạn Linh: “Ngươi đến từ bao giờ?”

“Vừa mới đến.”

“Đoạn Tử Vũ, ngươi có biết tối qua khi say đã làm gì không?” Lâm Thính vén tay áo lên, vẻ mặt như muốn tính sổ.

Đoạn Linh nhìn gương mặt nàng vì chạy mà phiếm hồng, trong lòng xao động: “Ta tối qua cũng đâu có say.”

Lâm Thính chép miệng một cái.

“Ngươi còn chối nữa. Tối qua ngươi…”

Đoạn Linh cong lưng, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi nàng. “Tối qua ta đã hôn nàng.”

Lâm Thính sững sờ, ngây ra như phỗng.

Đoạn Linh tỉnh táo? Tối qua hắn tỉnh táo mà hôn nàng mấy lần?

Lâm Thính nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Nàng thậm chí muốn hỏi Đoạn Linh rằng Đại Yến có phải có ngày cá tháng tư mà nàng không biết hay không, tại sao hắn lại hành động như thế.

Nàng nhìn gương mặt gần ngay trước mắt của hắn, cố gắng tỏ vẻ trấn định: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng lấy ta ra đùa giỡn. Ta tức giận hậu quả rất nghiêm trọng. Dù có đánh không lại ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi được dễ chịu đâu.”

 

Trước Tiếp