
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Cổ Đoạn Linh lại một lần nữa không thể kiểm soát mà ngửa ra, yết hầu run rẩy kịch liệt, như bị chọc ghẹo đến mức không chịu nổi. Hắn buông tay Lâm Thính, ôm lấy eo nàng.
Lòng bàn tay hắn rất nóng. Khoảnh khắc chạm vào eo Lâm Thính, nàng tê dại.
Lâm Thính hôn từ khóe môi Đoạn Linh sang má, nàng đã thân mật với hắn nhiều nên trở nên thuần thục hơn, tay chân cũng không yên mà quấy phá. Bàn tay đang nắm cổ hắn từ từ di chuyển lên, khi cọ qua vành tai hắn thì véo nhẹ.
Bởi vì Lâm Thính nhớ rằng Đoạn Linh luôn thích hôn vành tai nàng, vành tai lại là nơi nhạy cảm của nàng, nên nàng muốn thử véo vành tai hắn xem hắn có như vậy không.
Ngay khoảnh khắc Lâm Thính véo vành tai Đoạn Linh, cả người hắn run lên, giọng nói trầm ấm cũng khẽ run. "Lâm Nhạc Duẫn..."
Nàng bỗng thấy có chút chột dạ, không véo vành tai nữa mà trấn an hắn bằng cách hôn lên đôi môi vẫn hơi hé mở của hắn.
Đoạn Linh ôm nàng càng thêm chặt.
Lâm Thính cảm thấy Đoạn Linh ôm quá chặt, khi hôn hắn, nàng lại rút một tay ra để gỡ tay hắn đang đặt trên eo mình. Mặc dù Đoạn Linh ôm rất chặt, nhưng khi Lâm Thính gỡ ra, tay hắn liền rời, sau đó lại tiếp tục đan mười ngón tay vào tay nàng.
Chỉ trong chốc lát, lại chuyển thành Đoạn Linh hôn Lâm Thính. Hắn vòng ra sau nàng, áp sát vào lưng nàng, hôn từ má, xuống gáy, rồi đến vai. Mái tóc dài của cả hai quấn quýt vào nhau, tuy hai mà một, sự xấu xí hòa cùng vẻ đẹp, không thể nào kiềm chế.
Lâm Thính nắm chặt lan can sập La Hán.
Nàng bỗng nhiên nhận ra đêm nay mình không giành được quyền chủ động. Đoạn Linh đã hôn đến mức đầu óc nàng rối bời, làm sao còn nhớ đến việc giành lấy quyền chủ động chứ.
Tim Lâm Thính đập theo nụ hôn của Đoạn Linh, vừa ẩm ướt lại vừa nóng bỏng. Giống như một cơn gió nóng phả vào giữa mùa đông lạnh giá, luồng gió nóng từ ngoài vào trong, từng tấc một len lỏi vào sâu bên trong cơ thể nàng, hoàn toàn sưởi ấm nàng.
Gió là vô hình, thường khuấy động lòng người trong vô hình. Còn luồng gió nóng Đoạn Linh mang đến cho Lâm Thính lại hữu hình, không ngừng để lại hình dáng và hơi ấm của nó trong cơ thể nàng.
Đoạn Linh vẫn đang hôn nàng.
Một lúc lâu sau, không biết là từ nụ hôn mà sinh ra luồng gió nóng, hay có thứ gì khác đã tạo ra luồng gió nóng đó, nó lại biến thành một dòng nhiệt lưu, bùng nổ ầm ầm, như một trận mưa nóng dễ chịu tưới lên cỏ cây, cuốn theo hơi ấm gột rửa cơ thể nàng.
Lúc này, Lâm Thính hoàn toàn không cảm thấy lạnh nữa, chỉ còn lại sự ấm áp liên tục. Nàng vừa quay đầu định nhìn Đoạn Linh đang hôn vai mình ở phía sau, hắn đã ngẩng đầu lên hôn nàng.
Gương đặt đối diện sập La Hán phản chiếu rõ ràng hình ảnh hai người đang dựa vào nhau.
Lâm Thính nằm sấp trên sập, Đoạn Linh áp sát từ phía sau hôn lên má, gáy nàng. Tóc dài của cả hai quấn vào nhau, tuy hai mà một, sự xấu xí hòa cùng vẻ đẹp, không thể nào kiềm chế được.
***
Ngày khởi hành trở về kinh thành cũng là ngày mưa. Mưa như trút nước, trời âm u. Thỉnh thoảng có một tia chớp xẹt qua, mọi thứ sáng lên trong chốc lát rồi lại chìm vào bóng tối.
Bọn họ trở về kinh thành bằng đường bộ chứ không phải đường thủy. Một hàng xe ngựa nối đuôi nhau, đi xuyên qua quan đạo. Bánh xe nghiến trên lớp bùn ướt, không ngừng tiến về phía trước.
Lâm Thính ngồi trên một chiếc xe ngựa cùng với Đoạn Hinh Ninh.
Chiếc xe ngựa này do Hạ Tử Mặc phái người đi tìm riêng trước khi họ lên đường, lén lút sắp xếp vào đoàn, giấu Thái tử. Quan đạo khá bằng phẳng, xa phu lại đánh xe rất vững, ít xóc nảy, Đoạn Hinh Ninh ngồi bên trong không thấy khó chịu mà còn ngủ được, từ khi mang thai nàng ấy rất thích ngủ.
Hạ Tử Mặc phải ở lại An Thành cùng phụ thân, không thể về kinh cùng bọn họ, nên hắn đành phải tìm cách khác để chăm sóc Đoạn Hinh Ninh.
Lâm Thính cúi đầu nhìn Đoạn Hinh Ninh đang nằm trong lòng mình, kéo chiếc chăn bị trượt xuống eo nàng lên.
Đoạn Hinh Ninh chui sâu vào lòng Lâm Thính.
Cơ thể nàng mềm mại, lại được ủ rất ấm, Lâm Thính ôm Đoạn Hinh Ninh không hề khó chịu mà còn rất thoải mái. Cả hai huynh muội nhà họ Đoạn đều có cơ thể nóng, ôm vào người cứ như một cái lò sưởi.
Lâm Thính không thể không ghen tị với họ, nàng thuộc dạng người cứ đến mùa đông là tay chân lạnh cóng, nằm trong chăn cũng khó mà ấm lên.
Nàng sờ lên khuôn mặt trắng hồng của Đoạn Hinh Ninh. Đoạn Hinh Ninh lại chui sâu hơn vào lòng nàng.
Trong xe có lò sưởi. Chỉ Lan dùng lò để đun nước, pha một ấm trà, rót một chén đưa cho Lâm Thính. "Thiếu phu nhân, người uống chén trà đi." Giọng nàng rất nhỏ, sợ làm Đoạn Hinh Ninh thức giấc.
Lâm Thính đưa tay đón lấy chén trà, uống xong lại đặt xuống. Chỉ Lan vén rèm nhìn ra ngoài, mưa như trút nước xuống quan đạo, không có dấu hiệu ngớt mà còn có vẻ sẽ rơi lớn hơn.
Sau cơn mưa lớn trời sẽ lạnh hơn, Chỉ Lan lo lắng cho thân thể Đoạn Hinh Ninh, sợ nàng bị cảm lạnh.
Lâm Thính cũng nhìn ra ngoài. Nàng muốn chăm sóc Đoạn Hinh Ninh nên ở lại chiếc xe ngựa này, không ngồi chung với Đoạn Linh. Xe ngựa của hắn ở ngay phía trước xe của họ.
Nàng nhìn ra phía trước, hơi thất thần.
Đêm qua sau khi làm chuyện đó, nàng quả nhiên ngủ thiếp đi. Phải đến sáng hôm sau nàng mới hỏi hắn vì sao lại là dược nhân, nhưng Đoạn Linh vẫn không nói ra nguyên nhân.