
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Đồng ý sảng khoái vậy sao? Lâm Thính có chút không tin: “Thật sao?”
“Thật.”
Lâm Thính còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì có thể đi đến An Thành, thì Đoạn Linh bỗng nhiên cúi người, hôn lên chân nàng. Hắn cuối cùng cũng không thể kiềm chế được.
Nàng theo bản năng rụt chân lại. Đoạn Linh giữ chân nàng, dùng đầu lưỡi l.i.ế.m lên ngón chân nàng, để lại một vệt ẩm ướt.
Lâm Thính trợn tròn mắt. Nàng chỉ từng mơ thấy hắn l.i.ế.m chân mình, nhưng trong thực tế, đây là lần đầu tiên. Hắn bị điên rồi sao?
Lâm Thính trơ mắt nhìn vệt ẩm ướt từ mắt cá chân trượt lên, dừng lại ở bắp chân. Hắn thật sự đã hôn chân nàng, đây không phải là mơ! Nàng tha thiết muốn rụt chân lại, nhưng lại không kiểm soát được lực, lòng bàn chân giẫm lên gương mặt trắng hồng của Đoạn Linh. Khoảnh khắc giẫm phải, nàng không chỉ cảm nhận được sự mềm mại của đầu lưỡi hắn, mà còn cảm nhận được độ cong thẳng tắp của sống mũi và hơi ấm từ đôi môi hắn.
Tim Lâm Thính đập dồn dập như nổi trống. Nàng lăn ra sau, đồng thời thành công rụt chân bị Đoạn Linh hôn lại.
Đoạn Linh không ngăn cản, chỉ ngồi trên sập La Hán nhìn nàng, bàn tay vừa nắm lấy tay nàng thì chống ở mép giường. Mu bàn tay hắn gân xanh nổi lên vì kiềm chế, rồi lại bị ống tay áo dài rủ xuống che khuất.
Lâm Thính cũng đang nhìn Đoạn Linh. Đôi môi mỏng của hắn ửng đỏ, y phục cũng xộc xệch hơn so với lúc vừa tắm xong. Mái tóc đen dài cứ thế xõa tung trên chiếc áo trong màu trắng, tựa như một bức tranh thủy mặc tối giản, chỉ dùng hai màu đen trắng đã có thể phác họa ra một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Nàng im lặng một lát, rồi xuống sập La Hán, bưng một chén nước trà đến cho Đoạn Linh súc miệng.
Đoạn Linh không lập tức nhận nước trà, mà ngồi tựa lưng một cách lười biếng. Hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thính đang đứng bên cạnh sập: “Vì sao?”
“Dơ.” Mặc dù nàng có thói quen ngâm chân hoặc rửa chân trước khi ngủ, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Hắn rốt cuộc có ý đồ gì mà lại cúi xuống hôn chân nàng? Lâm Thính không thể tưởng tượng nổi, thật sự quá ... kỳ lạ.
“Dơ sao?”
Hắn nhìn xuống vạt váy của nàng.
Không hiểu sao Lâm Thính có cảm giác rất muốn che mắt Đoạn Linh. Nàng nửa quỳ trên sập La Hán, một tay giữ cằm Đoạn Linh, tay khác với lấy một chén trà thơm định đổ vào miệng hắn.
Khi Lâm Thính tiến lại gần, Đoạn Linh lại ngoan ngoãn mở miệng. Mặc dù vậy, vẫn có một chút nước trà chảy ra khóe môi, bởi vì Lâm Thính không biết hắn sẽ chủ động mở miệng nên lúc đầu đã rót hơi mạnh tay, sau đó mới chậm lại. Nước trà làm ướt bàn tay nàng đang nắm cằm hắn, rồi chảy xuống ngón tay, nhỏ lên vạt váy.
Ánh nến chập chờn, càng làm khuôn mặt Đoạn Linh ửng đỏ hơn. Cằm hắn bị Lâm Thính nắm, vẫn còn dấu tay, cũng đỏ hồng.
Đoạn Linh không cảm thấy đau, ngược lại còn thấy vui vẻ, một sự thỏa mãn khó tả. Hắn mong Lâm Thính dùng sức hơn một chút nữa, để lại trên người hắn những dấu vết chỉ dành riêng cho nàng. Hắn không kìm được mà khẽ hừ một tiếng.
Lâm Thính tưởng mình làm Đoạn Linh đau, vội vàng buông tay ra, để hắn tự súc miệng bằng nước trà.
Đoạn Linh che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Đợi Đoạn Linh súc miệng xong, Lâm Thính lại lấy bột đánh răng và cành dương liễu đến. Lần này hắn không nói gì, nàng đưa thì hắn nhận lấy dùng. Lâm Thính nhìn toàn bộ quá trình hắn rửa mặt xong mới cảm thấy mặt mình bớt nóng. Nàng đặt trà cụ về chỗ cũ, muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng lại không thể làm được: “Vừa rồi chàng ...”
Nàng không thể nói hết câu sau.
Đoạn Linh cầm lấy dải lụa buông xuống của nàng: “Ta biết ta đã làm gì. Nếu nàng không thích, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa.”
Lâm Thính không biết đáp lại thế nào, bèn quyết định nói sang chuyện khác: “Hai ngày nữa chúng ta xuất phát đến An Thành, là đi đường thủy phải không?” Đi đường bộ sẽ mất nhiều ngày hơn đường thủy, thời gian sẽ vượt quá mười ngày.
“Đi thuyền.”
Là đi đường thủy, Lâm Thính yên tâm.
Đoạn Linh cầm lấy khăn của nàng, lau đi những vệt nước còn sót lại sau khi rửa mặt, gấp gọn rồi đặt sang một bên. Hắn rời sập La Hán, lên giường, có vẻ như muốn nghỉ ngơi.
“Chàng không dùng bữa tối sao?” Đêm nay Lâm Thính thấy Đoạn Linh đã qua giờ Tuất mà vẫn chưa về, nên đã dùng bữa tối một mình. Nàng không phải loại người sẽ nhịn đói vì người khác, huống chi gần đây hắn đều về rất muộn.
Đoạn Linh vẫn nằm ở phía ngoài giường, chừa chỗ bên trong cho nàng: “Ta đã dùng ở Bắc Trấn Phủ Tư rồi.”
Hắn đã ăn rồi thì không cần gọi người mang đồ ăn vào. Lâm Thính “À” một tiếng. Nàng vừa ăn không ít điểm tâm, lại còn cần rửa mặt, nên không đi theo Đoạn Linh lên giường ngay: “Chàng cứ nghỉ ngơi trước đi.”