Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 264

Trước Tiếp


 
Đoạn Hinh Ninh đứng bên cạnh, nhìn Đoạn Linh người chất đầy túi phúc, muốn cười nhưng không dám. Cuối cùng nàng kéo Hạ Tử Mặc đi mua đèn lồng, sợ mình cười ra tiếng trước mắt nhị ca.

Khi Lâm Thính đang đếm túi phúc, một Cẩm Y Vệ lướt qua đám đông đi tới, ghé vào tai Đoạn Linh nói nhỏ vài câu.

Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản lắng nghe.

Lâm Thính đếm xong túi phúc, thấy Cẩm Y Vệ đi tới rồi lại đi, nàng chia cho Đoạn Linh một cái túi phúc, tiện miệng hỏi: "Lại có công vụ khẩn cấp sao?"

Đoạn Linh nhận lấy chiếc túi phúc từ Lâm Thính, nhìn thẳng vào nàng, bình tĩnh nói: "Không phải. Là Tạ Thanh Hạc dẫn theo Tạ gia quân tạo phản."

Tin tức này quá mức chấn động, tay Lâm Thính  run lên, túi phúc ôm trong lòng rơi đầy đất.

"Tạ Thanh Hạc tạo phản..." Có cốt truyện này trong nguyên tác sao? Lâm Thính hơi bối rối, không chắc là mình đã bỏ sót hay nguyên tác vốn không có. Nhưng dù thế nào, nàng sẽ lấy những gì đang xảy ra làm chuẩn.

Nhưng Tạ Thanh Hạc trông không giống một người sẽ tạo phản chút nào. Tại sao hắn lại đột ngột làm vậy ?

Có phải sau khi ra khỏi thành, Tạ Thanh Hạc đã gặp phải chuyện gì đó, không thể chịu đựng thêm nữa nên mới chọn con đường này? Hay có người đang mượn danh nghĩa của hắn để tạo phản? Giống như trước đây đã có kẻ dùng tên Kim An Tại để liên lạc với Tạ gia, gián tiếp dẫn đến việc Tạ gia bị hoàng đế hạ lệnh khám xét, và đứng sau kích động cuộc bạo loạn ở Tô Châu.

Nàng càng nghiêng về khả năng đây là một sự hiểu lầm.

"Không biết Kim An Tại đã nghe tin này chưa nhỉ?" Tin tức về tạo phản không thể che giấu được, rất nhanh sẽ lan truyền khắp nơi. Nếu Tạ Thanh Hạc thật sự tạo phản, liệu hắn có bị liên lụy không?

Lâm Thính quyết định không suy đoán lung tung, nàng sẽ tìm cơ hội đến thư phòng gặp Kim An Tại để hỏi cho rõ.

Đoạn Linh khom lưng, nhặt những chiếc túi phúc rơi trên mặt đất: "Đây là phản ứng gì vậy? Ngươi không tin Tạ Thanh Hạc sẽ tạo phản sao?"

Lúc này, nàng mới phát hiện túi phúc của mình đã rơi hết. Nàng cúi người xuống cùng nhặt: "Ngươi là Cẩm Y Vệ, ta không phải. Chưa từng trải qua sóng gió lớn, đột nhiên nghe tin có người tạo phản, kinh ngạc và sợ hãi là chuyện bình thường mà. Nếu không có phản ứng mới là lạ."

Lâm Thính cố gắng tỏ ra thật tự nhiên.

Đoạn Linh nhặt chiếc túi phúc cuối cùng, đứng dậy trả lại nàng. Trong lúc nhặt, hắn đã dùng một sợi dây đỏ xâu tất cả lại, khiến chúng không thể rơi ra nữa. Lâm Thính đón lấy, xâu túi phúc nặng trĩu đung đưa trong tay nàng.

Hắn mân mê những ngón tay vừa chạm vào túi phúc: "Ngươi nói cũng phải. Nếu ngươi không phản ứng, chẳng phải sẽ bị nghi ngờ là đã biết từ sớm rồi sao? Sao có thể được, ngươi và Tạ Thanh Hạc đâu có giao tình gì."

Lâm Thính tự tin về chuyện này, vì nàng thực sự không hay biết gì cả. Bất kể Đoạn Linh có thăm dò thế nào, nàng cũng không thay đổi được sự thật. "Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi không cần vào cung gặp bệ hạ sao?"

Đoạn Linh thản nhiên: "Bệ hạ hiện tại đang triệu kiến các tướng quân vào cung để bàn bạc. Chưa đến lượt ta đâu."

Ngụ ý là, chuyện này chưa đến lúc hắn phải ra tay.

Lâm Thính quan sát vẻ mặt Đoạn Linh. Hắn là Cẩm Y Vệ vậy mà trong lúc này còn có thể bình tĩnh như vậy, như thể Tạ Thanh Hạc tạo phản cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Họ đồng loạt nhìn ra đường. Nàng phát hiện đoàn tuần phố của quốc sư vốn dĩ phải thông suốt, lại bị chặn lại. Mà nói bị chặn cũng không đúng, chỉ là phía trước có người, không thể đi tiếp.

Theo lẽ thường, sẽ không có ai dám chặn đường tuần phố của quốc sư, bất kể là những quan viên chán ghét đạo sĩ hay dân chúng qua đường, bởi vì Gia Đức Đế rất coi trọng quốc sư.

Những người cướp túi phúc đều tụ tập ở hai bên đường, tuyệt đối sẽ không cản đường đoàn tuần. Nếu là người ngoại tộc không hiểu chuyện lỡ bước vào, binh lính theo sau đã sớm bắt đi rồi. Lâm Thính tò mò không biết là ai lại lớn gan như vậy, dám công khai chặn đường quốc sư mà quan binh cũng không dám động thủ.

Nàng nhìn không chớp mắt.

Ở phía trước, xuất hiện một đội nhân mã khác. Họ mặc giáp nhẹ, tay cầm trường mâu, bước đi đều tăm tắp, khí thế ngút trời.

Một nữ tử cưỡi ngựa đi đầu. Gương mặt nàng lạnh lùng, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đầy thần thái, làn da ngăm đen. Nàng búi tóc đuôi ngựa cao, tay cũng cầm trường mâu, bộ kỵ phục màu đỏ thẫm đón gió tung bay, trông rất oai vệ.

Nữ tử chạm mặt quốc sư, không xuống ngựa hành lễ, cũng không có ý định nhường đường.

Lâm Thính nhìn vài lần rồi quay sang Đoạn Linh: "Đây là...?" Nữ tử này rõ ràng là người trong triều, Đoạn Linh hẳn phải biết thân phận nàng.

Đúng lúc này, tiếng kèn xô na trên đường bỗng nhiên ngừng lại.

Trước Tiếp