
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Hắn nhấp một ngụm trà xanh, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ta nên có suy nghĩ gì?”
“Ta không có ý đó, chỉ là nghe nói mỗi người trước khi thành hôn đều có rất nhiều suy nghĩ vẩn vơ. Có vài người thậm chí trước mấy ngày cử hành hôn lễ lại đột ngột hủy hôn ước, nên ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút.” Nàng nói, giọng mang theo vẻ thăm dò.
Đoạn Linh nhẹ nhàng lay động chén trà, nhìn cánh trà xanh đang chìm nổi trong làn nước, khẽ cười, nụ cười hiền lành đến lạ: “Ta không có. Chẳng lẽ ngươi có?”
Nàng bỗng chốc ngượng ngùng, rụt rè đáp: “Ta... cũng không có.”
Hắn buông chén trà, ngữ điệu vẫn ôn hòa nhưng mang theo sự chắc chắn không thể lay chuyển: “Ngươi không cần lo lắng, hôn sự đã định ra thì sẽ không thay đổi. Chúng ta sẽ đúng hạn thành hôn.”
Lâm Thính nghe vậy, trong lòng không khỏi dấy lên một nỗi lo mơ hồ. Nàng sợ rằng ngay cả khi hôn sự diễn ra đúng hạn, cũng chỉ là một sự gượng ép. Để che giấu cảm xúc của mình, nàng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đáp: “Hy vọng là như thế.”
Đoạn Linh chỉ im lặng nhìn nàng thêm một lát, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Lúc rời khỏi kinh thành trời còn quang đãng, mây xanh trải dài, thế nhưng khi đến chỗ dạo chơi, trời lại bất chợt đổi thay. Mây đen giăng kín trời, bầu trời u tối hẳn đi. Vài tiếng sấm vang lên, rồi một trận mưa như trút nước ập xuống, gõ lộp bộp vào thành xe ngựa.
Mưa quá lớn, xe ngựa khó đi.
Mã phu quay đầu lại hỏi Đoạn Linh nên làm thế nào. Họ hiện đã cách kinh thành khá xa, nếu dầm mưa trở về sẽ rất nguy hiểm. Ông hỏi có nên tìm một chỗ nào đó trú mưa trước.
Đoạn Linh quét mắt ra ngoài xe, rồi quay vào hỏi Lâm Thính: “Đoạn gia có một tòa biệt viện nhỏ ở ngoại thành. Từ đây đi về phía tây chừng một khắc là tới, hay là chúng ta đến đó tạm trú mưa một đêm?”
Trong kinh thành, không ít nhà quyền quý sẽ sắm sửa biệt viện ở ngoại ô để thỉnh thoảng ra đó nghỉ ngơi, đổi gió. Đoạn gia có một tòa biệt viện như vậy cũng chẳng có gì lạ. Lâm Thính gật đầu: “Có thể.”
Mã phu lập tức đánh xe ngựa theo hướng Đoạn Linh đã chỉ, đi chừng một khắc thì quả nhiên thấy một tòa nhà. Xe dừng lại, hai người bước xuống.
Đào Chu một tay che ô cho Lâm Thính, một tay đỡ nàng: “Tiểu thư, người cẩn thận kẻo trượt chân.”
Tòa nhà xây bằng gạch xanh ngói xám, xung quanh là những cây cổ thụ cao lớn che trời. Từ bên ngoài nhìn vào rất đỗi bình thường, nhưng khi bước qua cánh cổng, bên trong lại là một khung cảnh hoàn toàn khác. Sau cánh cửa là cầu đá bắc qua dòng suối róc rách, phóng tầm mắt ra xa, hoa cỏ xanh tươi, cây cối sum suê. Hành lang dài uốn lượn, hai bên là những khung cửa sổ được chạm khắc hoa văn tinh xảo.
Đi theo hành lang dài vào sâu bên trong, xuyên qua hai cánh cổng đá được phủ đầy dây leo là một hậu viện có hơn mười gian sương phòng. Lâm Thính và Đoạn Linh mỗi người vào một phòng để nghỉ ngơi, chờ mưa tạnh.
Tuy không có người ở thường xuyên, nhưng biệt viện này vẫn có vài hạ nhân ở lại trông nom. Thấy họ tới, đám hạ nhân sợ họ bị ướt mưa, liền vội vã đi chuẩn bị nước tắm và quần áo sạch mang vào phòng.
Lâm Thính vào phòng xong, ngồi trước cửa sổ nhìn mưa. Cơn mưa ngày càng lớn, không có dấu hiệu tạnh.
Đào Chu đêm qua không ngủ ngon, lúc đầu còn giữ được tinh thần, nhưng ngồi một lát đã mơ màng, tựa vào bàn gật gù thiếp đi. Thấy vậy, Lâm Thính lấy một chiếc áo khoác ngoài cho nàng.
Lâm Thính không ngờ rằng cơn mưa lại kéo dài đến tận tối. Thế là đêm nay, nàng và Đoạn Linh buộc phải ở lại biệt viện. May mắn thay, trong nhà có sẵn lương thực, đám hạ nhân đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho hai người.
Dùng xong bữa tối, Lâm Thính mới nhớ ra Đoạn Linh không ra ăn gì cả. Nàng giữ một hạ nhân lại hỏi: “Nhị công tử nhà ngươi đâu rồi?”
Hạ nhân kia vội đáp: “Nhị công tử nói không đói bụng, bảo nô tài không cần chuẩn bị bữa tối cho hắn.”
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi.” Lâm Thính trầm ngâm một lát, rồi bảo Đào Chu về phòng mình trải chăn đệm, còn nàng muốn đến phòng Đoạn Linh xem sao.
Mà lúc này, trong căn sương phòng rộng rãi, Đoạn Linh đang nằm trên giường, vẻ mặt tái nhợt vì cơn dục hoả đang hành hạ. Chiếc khăn tay màu hồng nhạt của Lâm Thính đang được hắn nắm chặt trong tay, như một cách để cố gắng kìm nén cơn khát đang cuộn trào bên trong. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương thoang thoảng của nàng để làm dịu đi những d*c v*ng đang bùng lên như sóng dữ.
Thế nhưng, đêm nay, dù đã hít hà hương thơm của nàng, cơn d*c v*ng kia vẫn không hề thuyên giảm, thậm chí còn cuộn trào mạnh mẽ hơn. Một lúc rất lâu sau, Đoạn Linh đưa bàn tay đang siết chặt chiếc khăn lên, quấn nó qua mấy lớp vạt áo lụa, cố gắng kìm nén cơn sóng dữ dội đang giày vò thể xác.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên ngoài cửa, như một tiếng sét đánh thẳng vào đầu hắn: “Đoạn đại nhân?”
Chiếc khăn che trên mặt hắn rơi xuống. Hắn không thể kìm nén được nữa, toàn thân run rẩy, một cơn kh*** c*m pha lẫn đau đớn bất ngờ bùng nổ. Một tiếng rên khẽ lọt qua kẽ môi. Hắn sững sờ nhìn xuống, chiếc khăn tay hồng nhạt của nàng giờ đã dính một vệt trắng đục loang lổ, bị hắn làm vấy bẩn.
Chiếc khăn che trên mặt hắn rơi xuống. Cùng lúc đó, hắn không thể kiềm chế được nữa, cơn đau đớn xen lẫn kh*** c*m bất chợt bùng nổ, khiến hắn khẽ rên lên. Chiếc khăn tay hồng nhạt của nàng giờ đây đã dính đầy một vết dơ bẩn, màu trắng đục nằm trên nền vải.