Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 147

Trước Tiếp


 
Đoạn Linh vẫn đang thắt lại dây buộc tay áo, hàng mi dài rũ xuống mặt, tạo thành hai vệt bóng mờ.

Trước đây hắn có thể thắt dây buộc tay áo rất nhanh, nhưng hôm nay lại không thể. Sợi dây mảnh tuột khỏi ngón tay, liên tiếp ba lần. Đoạn Linh phớt lờ cảm giác ngứa ngáy ở cổ tay, nghĩ rằng có lẽ do bàn tay bị dao găm đâm đã bị thương gân cốt.

Lâm Thính nhìn đôi tay đầy vết thương của Đoạn Linh, không quên một vết thương trong lòng bàn tay là do nàng mà có: "Để ta giúp ngươi."

Đoạn Linh nhìn nàng: “Phiền ngươi rồi.”

Nàng cầm lấy hai đầu dây, quấn vài vòng quanh cổ tay hắn, ước lượng kích cỡ rồi thắt lại thành một cái nơ bươm bướm: “Ngươi xem được không? Nếu chặt quá, ta sẽ nới lỏng cho ngươi một chút.”

Lâm Thính không phải Đoạn Linh, không thể cảm nhận trực tiếp độ chặt lỏng, chỉ có thể dùng mắt để áng chừng.

Đoạn Linh thu tay về: “Không cần.” Hắn lấy ra một lọ hóa thi thủy, tưới lên thi thể Lương Vương đang trong trạng thái gớm ghiếc, chẳng khác nào tưới nước cho cỏ cây.

Khoảnh khắc hóa thi thủy tiếp xúc với da thịt, một mùi vị khó chịu, nồng gắt tỏa ra. Trong chớp mắt, toàn bộ thi thể bị ăn mòn, Lương Vương hóa thành hư vô, tựa như chưa từng xuất hiện trên ngọn núi này.

Sắc mặt Đoạn Linh vẫn như thường, bàn tay cầm bình sứ trắng trẻo, xinh đẹp như cũ.

Lâm Thính nhận ra Đoạn Linh dùng chính là hóa thi thủy, thầm nghĩ quả nhiên hắn đã có sự chuẩn bị từ trước. Hóa thi thủy là vật của giang hồ, có thể giúp hủy thi diệt tích, nghìn vàng khó mua, nàng cũng từng nghe nói qua.

Bảo sao Đoạn Linh nói Cẩm Y Vệ đến cũng sẽ không nhìn thấy Lương Vương. Rốt cuộc hắn bắt đầu lên kế hoạch giết Lương Vương từ khi nào? Có phải từ ngày bị sỉ nhục ở Lương Vương phủ không?

Nếu quả thật như vậy thì tâm cơ hắn tàng cũng quá sâu.

Xem ra Đoạn Linh không phải người có thù tất báo bình thường. Hắn thật sự, thật sự không hề ghi hận chuyện nàng "c**ng b*c" hắn sao? Lâm Thính giờ đây rất lo lắng Đoạn Linh cũng đang "nước ấm nấy ếch xanh" với nàng.

Nhưng hình như không giống lắm.

Nếu hắn cũng đang “nước ấm nấy ếch xanh” với nàng, hắn không cần phải đỡ mũi tên cho nàng. Mặc kệ mũi tên bắn trúng là được, tiện thể mượn dao giết người.

Dĩ nhiên, Lâm Thính có thể tự mình né tránh mũi tên đó, nhưng Đoạn Linh không phải nàng, cũng không biết điều đó. Lần trước hắn ở cửa thành nghe lệnh của Lương Vương bắn tên vào nàng, cũng là bắn trượt.

Rốt cuộc Đoạn Linh đang có ý đồ gì?

Chẳng lẽ là vì Đoạn Hinh Ninh, hắn mới nhiều lần nhẫn nhịn nàng? Vậy vì sao trong nguyên tác, hắn không hề nhẫn nhịn "Lâm Thính"? Lâm Thính cẩn thận suy nghĩ, chắc là vì sau khi nàng tỉnh lại, nàng đã không còn làm tổn thương hắn nữa… Chuyện “c**ng b*c” tạm thời không nói đến, nàng còn cứu hắn nữa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đoạn Linh là người có ơn tất báo sao? Lâm Thính cảm thấy không giống lắm, nhưng khả năng này lại là lớn nhất.

Dù thế nào, đối mặt với Đoạn Linh, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Lâm Thính mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giờ phút này coi như mình là một người trong suốt. Chuyện “c**ng b*c” tạm thời gác lại, trong tình huống này nàng không thể nào làm chuyện đó, cũng không có tâm trạng.

Đoạn Linh nhìn hóa thi thủy làm tan thi thể, bước qua bãi đất cũ rồi quay người rời đi: “Đi thôi, Lâm Thất cô nương.”

Nàng chạy nhanh theo sau.

Bên ngoài kinh thành có không ít núi, đây là một ngọn núi lớn, địa hình phức tạp, cây cối sum suê. Lại là ban đêm nên dễ bị lạc đường. Dù Lâm Thính có trí nhớ tốt, cũng phải tìm lại những ký hiệu ban nãy mới có thể xác định được phương hướng.

Điều không ngờ tới là, nàng đi theo ký hiệu, vất vả đi suốt nửa canh giờ, cuối cùng lại quay trở lại chỗ ký hiệu đầu tiên.

Gặp phải “quỷ đánh tường”.

Thật ra là do trời tối, đường núi gập ghềnh, sương mù trên núi lại quá dày, che mờ tầm mắt. Dù có lửa chiếu sáng cũng khó đi. Hơn nữa, những vật tham chiếu đều là những cái cây giống hệt nhau, đi quá lâu sẽ mất phương hướng.

Lâm Thính ngửa đầu nhìn trời, muốn mượn tinh nguyệt để phân biệt phương hướng, nhưng lại phát hiện rất khó nhìn thấy trời, cây cổ thụ che khuất hết.

Nàng đổi vị trí, nhìn lên qua khe hở giữa những tán cây, bầu trời đêm không có trăng, cũng không có sao. Mây đen giăng kín, ánh sáng rất mờ ảo.

Thật xui xẻo, đến một ngôi sao chỉ đường cũng không có.

Lâm Thính cách lớp áo sờ vào mặt dây chuyền Thần Tài: Ngài mau hiển linh, đưa chúng ta đi mau.

Thần Tài cũng là thần, tiện tay cứu người cũng được mà. Lâm Thính thành tâm cầu nguyện với Thần Tài xong, định quay đầu hỏi Đoạn Linh có cách nào không, lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm về một hướng.

Hướng mà Đoạn Linh đang nhìn rất tĩnh lặng, không có tiếng côn trùng hay tiếng chim kêu. Bị một màn sương mù dày đặc bao phủ, vừa ẩm ướt lại âm u, giống như miệng một con thú khổng lồ đen kịt, chờ đợi người đi vào để nuốt chửng.

Trước Tiếp