
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Vừa nghe cậu nói xong, Tạ Diệp lập tức đứng im bất động.
Ôn Trì vừa rồi đã dốc hết can đảm mới thốt ra được những lời kia, lúc này dù có đánh chết cậu cũng không dám lặp lại. Cậu chỉ đành mắt trông mong nhìn hắn, vẻ ngoài tuy bình tĩnh nhưng sự cảnh giác trong mắt thì không thể giấu được.
Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Một lúc sau, Tạ Diệp là người đầu tiên nhượng bộ.
Hắn ném bộ quần áo trong tay lên người Ôn Trì, sau đó xoay người rời khỏi giường không nói một lời. Chẳng mấy chốc, hắn đã đi qua vòm cửa, biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Xác nhận Tạ Diệp đã rời đi, Ôn Trì không dám chậm trễ, lập tức lồm cồm bò dậy, dốc toàn lực cởi bộ đồ ướt đẫm trên người ra, thay quần áo khô sạch mà hắn vừa ném cho cậu.
Cậu thay đồ rất nhanh, vừa xong liền thấy cơn choáng quen thuộc lại ập đến. Cậu khó chịu day day huyệt thái dương, hai chân đứng không vững, đành ngồi xuống mép giường nghỉ tạm.
Đáng tiếc mặt giường vừa bị thuốc nước trên người cậu làm ướt hơn phân nửa, ngồi xuống chẳng thoải mái chút nào.
May mà chưa ngồi được bao lâu, Nhược Phương đã nhẹ chân nhẹ tay đi vào: "Công tử."
Ôn Trì ngẩng đầu nhìn.
Nhược Phương căng thẳng nói: "Nô tỳ thay chăn đệm cho ngài một chút."
Ôn Trì không từ chối, ngoan ngoãn đứng dậy tựa vào khung giường bên cạnh. Nhưng không lâu sau, cậu sực nhớ ra điều gì đó, khàn giọng hỏi: "Tạ Diệp đến từ khi nào?"
Nhược Phương đang trải ga giường, nghe vậy tay run lên một cái, vội quay đầu nhìn ra ngoài vòm cửa, rồi lại quay vào, mặt tái mét nói nhỏ:
"Công tử, Thái tử điện hạ đang ở ngoài kia, sao ngài lại dám gọi thẳng tên của Thái tử? Đó là đại kỵ đấy!"
Ôn Trì: "..."
Cậu chỉ buột miệng thôi mà.
Với lại dù có phải đại kỵ hay không, trước mặt hay sau lưng Tạ Diệp, cậu đã gọi tên hắn không biết bao nhiêu lần rồi. Thật phải cảm ơn cái ơn không giết của Tạ Diệp...
Nhưng việc đó không quan trọng. Ôn Trì ngoan ngoãn sửa lại cách xưng hô: "Thái tử điện hạ đến từ khi nào?"
"Vừa mới đây thôi." Nhược Phương tiếp tục trải chăn, nhưng hiển nhiên bị dọa không nhẹ, giọng nói run rẩy như thể lúc nào cũng có thể ngất xỉu, "Lúc công tử còn đang ngâm thuốc, Thái tử điện hạ đã đến rồi."
Nói cách khác, cậu không phải bị ảo giác.
Lúc cậu vẫn còn trong thùng thuốc, Tạ Diệp quả thực đã ngồi xổm trước thùng nhìn cậu một lúc lâu.
Ôn Trì đưa tay sờ mũi. Cậu thật sự không đoán nổi Tạ Diệp nghĩ gì. Người đột ngột bỏ đi trước kia là hắn, giờ đột ngột xuất hiện cũng là hắn. Nếu không biết, còn tưởng từ kinh thành đến Tấn Châu chỉ mất đúng một nén nhang.
Cũng không rõ hắn đi đi về về như thế có thấy phiền không.
Ôn Trì biết mình nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa. Đầu cậu đau như búa bổ, như thể có cái khoan điện đang quay trong não, từng nhịp từng nhịp đánh thẳng vào thần kinh.
Mãi đến khi Nhược Phương dọn xong, Ôn Trì mới "phịch" một tiếng ngã xuống giường, nhắm mắt lại, không muốn nhúc nhích thêm chút nào.
Một lúc sau, Nhược Phương nhẹ nhàng khuyên:
"Công tử, bên nhà bếp đang chuẩn bị bữa tối rồi, nô tỳ cũng đang hầm thuốc trong nồi. Lát nữa nô tỳ sẽ mang cơm và thuốc tới, người cố gắng ăn một chút nhé."
Ôn Trì đang cố gắng chống chọi với cơn mệt mỏi và đau đớn do bệnh tật mang lại. Nhược Phương nói nhiều như thế, nhưng vào tai cậu chỉ có vài từ như "bếp", "bữa tối".
Cậu ừ khẽ một tiếng, không đáp gì thêm—đến cả hơi sức để nói cậu cũng không còn.
Nhược Phương lặng lẽ rời đi.
Chẳng bao lâu sau, nàng lại lặng lẽ quay lại.
Trong phòng vang lên tiếng nàng đặt khay lên bàn rất nhẹ, rồi chẳng mấy chốc, giọng Nhược Phương lại vang bên tai Ôn Trì:
"Công tử, cơm tối và thuốc đã chuẩn bị xong, người uống thuốc trước rồi hãy ăn cơm được không?"
Ôn Trì chẳng muốn nhúc nhích. Cậu vốn đã mệt rã rời, buồn ngủ vô cùng, lại còn dốc hết sức để chống đỡ Tạ Diệp khi nãy, giờ đây cả đầu óc lẫn cơ thể đều đình công, đến cả việc ngồi dậy cũng không làm nổi.
Tiếc là Nhược Phương vẫn gọi nhỏ bên tai: "Công tử?"
Ôn Trì tiếp tục giả chết.
Nhược Phương im lặng một lúc, rồi nghĩ ra một cách: "Công tử, không thì thế này đi, nô tỳ bưng thuốc lại gần, ngươi tựa vào giường uống được không?"
Nghe đến đây, Ôn Trì cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng phản ứng của cậu chỉ là khẽ rên một tiếng đầy phản đối:
"Ngươi cứ để đó đi, ta tự uống được."
"Sao mà được chứ?" Nhược Phương nói, "Thuốc phải uống khi còn nóng, cơm canh cũng vậy, nguội rồi thì không ngon nữa."
Ôn Trì lơ mơ nghĩ, dù có nguội hay không thì thứ thuốc đó vẫn đắng như nhau, với cậu thì chẳng khác gì, điều quan trọng là giờ cậu thật sự không muốn động đậy.
Vì vậy, Ôn Trì quyết tâm giả chết đến cùng, mặc cho Nhược Phương gọi thế nào cũng không chịu dậy. Cuối cùng, Nhược Phương gọi đến khô cả họng, Ôn Trì vẫn vững như bàn thạch, ngay cả ngón tay đặt bên cạnh cũng không động đậy.
Nhược Phương chẳng còn cách nào, đành rầu rĩ bước ra ngoài.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Đúng lúc Ôn Trì nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể ngon lành ngủ một giấc, thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần—lại có người vào.
Người đó không những không đi nhẹ, mà còn cố ý giậm chân thật mạnh, như thể muốn cố tình thu hút sự chú ý của Ôn Trì.
Tiếng bước chân dừng lại một chút ở bàn, rồi tiến tới bên giường.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Tạ Diệp vang lên: "Vẫn là cho ngươi hai lựa chọn: tự uống thuốc, hoặc để bản cung đút cho ngươi."
Ôn Trì: "..."
Nhược Phương chết tiệt!
Ngươi gọi Tạ Diệp vào làm gì chứ hả hả hả!
Ôn Trì tuyệt vọng, lúc nãy còn thả lỏng nằm úp mặt xuống, giờ thì cả người căng cứng, nhưng vẫn không động đậy, cố gắng điều chỉnh hơi thở đều đặn, giả bộ như đã ngủ rồi.
Tạ Diệp đứng trước giường rất lâu.
Ôn Trì cũng căng thẳng nằm đó rất lâu, luôn chờ hắn biết điều mà rời đi. Tiếc rằng Tạ Diệp không định chiều theo mong muốn của cậu.
Ngay sau đó, Ôn Trì cảm thấy mép giường lún xuống, rồi một bàn tay vươn tới, nắm lấy cánh tay cậu, Tạ Diệp không để cậu kịp vùng vẫy, kéo thẳng cậu vào lòng.
Ôn Trì trừng to mắt đầy kinh ngạc, chỉ thấy Tạ Diệp ngẩng cằm lên, tay kia bưng chén thuốc uống một ngụm lớn, rồi cúi đầu áp môi vào cậu.
Môi Tạ Diệp rất lạnh, tựa như mang theo một luồng hàn khí nhẹ. Hắn hé môi, thuốc đắng từ từ truyền sang miệng Ôn Trì.
Vị đắng và chát lập tức lan đầy khoang miệng, Ôn Trì thậm chí quên mất việc Tạ Diệp vừa hôn mình, cau mày lại, toàn thân đều phản kháng theo bản năng, cậu cố nghiêng đầu tránh phần thuốc còn lại.
Nhưng Tạ Diệp phát hiện ý đồ của cậu, lập tức dùng ngón trỏ và ngón cái bóp nhẹ hai má ép cậu há miệng, bắt cậu phải nuốt hết phần còn lại.
Khi thuốc trôi hết vào miệng, sắc mặt Ôn Trì đã không thể xanh hơn.
Thứ thuốc đó thật sự khó uống đến không thể chịu nổi, nhưng giờ đây, Ôn Trì chỉ còn hai lựa chọn—hoặc nuốt xuống, hoặc phun trở lại vào miệng Tạ Diệp.
Do dự một chút, Ôn Trì gần như rơm rớm nước mắt mà nuốt toàn bộ thuốc vào bụng.
Quá trình ấy cứ như kéo dài cả thế kỷ.
Cuối cùng Tạ Diệp cũng buông cậu ra, Ôn Trì lập tức ôm miệng ho sặc sụa.
Cậu tựa vào lòng Tạ Diệp, cả người cuộn lại như con tôm, khó chịu đến mức như sắp chết đến nơi.
Thế mà Tạ Diệp lúc này vẫn lòng dạ sắt đá, mặc dù tay đang vỗ lưng cho cậu, nhưng tay kia vẫn không chịu buông nửa chén thuốc còn lại.
Chờ Ôn Trì thở lại được chút, vòng thứ hai lại bắt đầu...
Ôn Trì cảm thấy mình cứ sống rồi chết, chết rồi sống, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng cũng bị ép uống hết cả bát thuốc khổ đắng ấy.
Uống đến nỗi đầu óc mơ hồ, cậu nheo mắt nhìn Tạ Diệp với vẻ mặt nhạt nhẽo, khàn giọng oán thán:
"Người không phải định đi rồi sao? Sao lại quay về nữa? Có bản lĩnh thì đừng quay lại!"
Tạ Diệp đặt cái bát rỗng lên kệ đầu giường, nghe Ôn Trì lẩm bẩm oán trách, tay hắn lơ lửng giữa không trung hồi lâu rồi hạ xuống má nóng bừng của Ôn Trì, nhẹ giọng giải thích:
"Hôm đó bản cung đột nhiên nhận được khẩn báo, buộc phải quay về kinh giải quyết vài việc. Bản cung đã đích thân đến từ biệt ngươi."
Ôn Trì nghĩ một lát, lắc đầu: "Người không có."
Tạ Diệp nói: "Ngươi nghĩ lại đi."
Đầu óc Ôn Trì vừa choáng vừa đau, nghĩ mãi cũng không nhớ nổi Tạ Diệp có chào tạm biệt hay không, thậm chí còn suýt quên luôn hắn vừa nói gì, đành tiếp tục lắc đầu: "Người đúng là chưa nói."
Tạ Diệp bổ sung: "Bản cung cũng như đêm nay, ngồi trước giường ngươi, nói với ngươi những lời đó."
"Không không không, người nói dối," Ôn Trì vò đầu, nghiêm túc nhìn Tạ Diệp, "Nếu người đã nói, ta nhất định sẽ nhớ, chỉ có người không nói thì ta mới chẳng có chút ấn tượng nào."
"Ngươi đương nhiên không có ấn tượng," Tạ Diệp điềm nhiên nói, "Đêm đó ngươi ngủ như con heo chết, bản cung gọi mấy tiếng cũng không dậy, làm sao mà nghe được bản cung nói gì?"
Ôn Trì: "..."
Hắn vậy mà dám mắng cậu là heo!
Ôn Trì cảm thấy phẩm giá của mình bị xúc phạm sâu sắc, giận đến mức quay đầu nhắm mắt, không thèm để ý đến hắn nữa.
Nhưng Tạ Diệp cũng không có ý ở lại lâu, hắn dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt, rồi đặt Ôn Trì trở lại giường, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Chẳng bao lâu sau, Nhược Phương rón rén đi vào, đút cho Ôn Trì ăn vài miếng cơm canh rồi lại mang khay đi.
Ôn Trì ngủ một giấc rất lâu.
Khi cậu mở mắt, ngoài cửa sổ trời đã hửng sáng, nhưng bầu trời vẫn u ám như cũ, trong phòng phải thắp đèn mới nhìn rõ được.
Ôn Trì ngồi dậy, vén chăn lên, phát hiện người mình đã toát một lớp mồ hôi, nhưng đáng mừng là cảm lạnh dường như đã đỡ nhiều, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn, như thể được gột sạch bụi trần.
Cậu sai Lưu Đức chuẩn bị nước nóng, tắm rửa qua loa rồi ăn vài miếng điểm tâm, mặc y phục chỉnh tề đi tìm đại nhân Doãn.
Tới viện nơi Doãn đại nhân ở, đúng lúc gặp ông đang dẫn theo ba thanh niên chuẩn bị ra ngoài.
Thấy Ôn Trì, Doãn đại nhân vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn quan tâm hỏi:
"Nghe nói ngươi bệnh nặng, sao không ở nhà tĩnh dưỡng thêm vài ngày? Ta đã duyệt cho ngươi nghỉ, chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được rồi."
Bây giờ đã vào đông, thời gian là tiền bạc.
Ôn Trì đã trì hoãn mấy ngày, dù Doãn đại nhân có thông cảm thì trong lòng cậu vẫn thấy áy náy, chắp tay nói:
"Đa tạ đại nhân thấu hiểu. Nhờ phúc Hoa công tử, ta đã dưỡng bệnh xong, vẫn là nên đến sớm để phụ giúp đại nhân, tránh chậm trễ tiến độ."
"Thế thì tốt." Doãn đại nhân cười ha hả, tuy nói vậy nhưng thấy Ôn Trì kiên trì như thế thì cũng không ngăn cản thêm.
Trên xe ngựa, Doãn đại nhân trò chuyện với Ôn Trì, nhắc nhở cậu phải chú ý giữ ấm. Mùa đông ở Tấn Châu lạnh hơn kinh thành nhiều, không cẩn thận là sinh bệnh ngay.
Nghe vậy, Ôn Trì gật đầu liên tục.
Không phải chứ?
Cậu còn sinh cả ảo giác, thấy Tạ Diệp không chỉ đến Tấn Châu mà còn hôn môi đút thuốc cho cậu—chẳng phải là đã lạnh đến mức sinh bệnh rồi sao?