
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Nghe vậy, Ôn Trì sững sờ hồi lâu mới hỏi: "Lâm tướng quân, có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gấp gì không?"
Sắc mặt Lâm tướng quân rất khó coi, lông mày hắn nhíu lại thành hình chữ xuyên, im lặng thật lâu mới trả lời câu hỏi của Ôn Trì:
"Hoàng thượng bệnh nặng, Tứ hoàng tử và ta đều phải về kinh xem sao."
Ôn Trì giật mình.
Quả nhiên đã đi tới đoạn cốt truyện này rồi...
Lâm tướng quân thấy Ôn Trì để lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt hiện lên chút nghi ngờ nhưng chớp mắt đã biến mất, rồi hắn lại khôi phục như thường, chuyển chủ đề:
"Công tử có muốn cùng chúng ta hồi kinh không?"
Lâm tướng quân chinh chiến bên ngoài đã nhiều năm, quen dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, không giống người khác khéo che giấu tâm tư, cho nên ánh mắt vừa rồi của hắn không lọt qua được Ôn Trì.
Ôn Trì cũng chẳng ngốc, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán được Lâm tướng quân đang nghi ngờ cậu là người do Thái tử phái tới.
Cũng khó trách, dù trước kia bọn họ ngoài mặt xưng huynh gọi đệ, nhưng Lâm tướng quân vẫn luôn giữ khoảng cách, có lẽ từ đầu đã phòng bị cậu rồi, dù gì Lâm tướng quân cũng là người của phe Tứ hoàng tử.
Chỉ là, Tứ hoàng tử đối với Lâm tướng quân...
Ôn Trì bỗng thấy hơi thương Tứ hoàng tử, không biết anh ta có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của "hòn đá" kia không.
Nếu lỡ Tứ hoàng tử nhất thời không chống đỡ nổi, vì "hòn đá" đó mà sinh tình với Lâm tướng quân... Tuy cặp đôi Tứ hoàng tử với Lâm tướng quân nghe hơi kỳ lạ, nhưng nếu thật sự thành đôi thì sau này cũng chẳng còn việc gì của Ôn Lương nữa rồi.
Với Ôn Trì mà nói, đó đúng là chuyện tốt!
Nhưng đây không phải lúc để nghĩ mấy chuyện đó——
Ôn Trì vội kéo tâm trí bay xa về lại, nghiêm túc nói: "Ta về kinh cũng chẳng có việc gì làm, mà ở đây lại cần người, chi bằng ta cứ ở lại."
Lời vừa nói ra, Lâm tướng quân rõ ràng khựng lại một chút: "Ngươi không về sao?"
Ôn Trì lắc đầu: "Ta ở lại."
Đã vậy thì, Lâm tướng quân với tư cách là người ngoài cũng không tiện ép buộc gì thêm, chỉ gật đầu, dặn dò Ôn Trì chú ý an toàn, rồi nói rằng sẽ có một viên quan được triều đình cử tới thay Tứ hoàng tử xử lý công việc, lúc đó Ôn Trì có chuyện gì có thể tìm người đó.
Ôn Trì đều đồng ý cả.
Thời gian gấp gáp, người của Tứ hoàng tử đến thúc giục Lâm tướng quân, ông chào từ biệt xong thì theo người đó rời đi vội vàng.
Tứ hoàng tử và Lâm tướng quân rời khỏi Tấn Châu không ảnh hưởng nhiều đến Ôn Trì, chỉ là việc được giao có chút thay đổi, xử lý phiền phức hơn trước, nhưng cũng không phải chuyện lớn.
Chỉ là Ôn Trì không ngờ——Ngay trong đêm hôm ấy, lúc Tứ hoàng tử và Lâm tướng quân lên đường, có người gõ cửa phòng cậu.
Cậu ra mở cửa.
Ngoài cửa là một a hoàn trông có chút quen mặt.
Ôn Trì nghĩ một lát mới nhớ ra đây là một trong những cung nữ, thị vệ mà Hoàng thượng phái đến phục vụ cho cậu, bình thường chẳng ở bên hầu hạ, cũng không nói chuyện với cậu mấy câu.
Nói là cung nữ này gõ cửa phòng cậu vào ban đêm, chuyện này lại càng kỳ lạ.
Ôn Trì lập tức sinh nghi, âm thầm lùi lại một bước, làm bộ như muốn đóng cửa.
Đúng lúc đó, cậu nghe thấy a hoàn gọi: "Ôn công tử."
Ôn Trì: "......"
Đây chẳng phải là giọng của Tả Chi sao?
A hoàn lại nói: "Ôn công tử, nô tỳ có thể vào trong không?"
Chính là giọng của Tả Chi.
Ôn Trì theo bản năng nhìn ra ngoài một cái, chỉ thấy sân viện ngoài kia bị bóng đêm dày đặc bao phủ, chỉ lờ mờ thấy dáng hình các vật thể lớn, may là không thấy ai khác.
Thế là cậu nghiêng người tránh ra, nhìn a hoàn bước vào phòng.
Tả Chi cải trang thành a hoàn, cũng không có ý định khôi phục nguyên dạng, nàng đi thẳng đến trước bàn mới dừng lại, quay người nhìn Ôn Trì với vẻ mặt phức tạp.
"Ôn công tử." Tả Chi hành lễ, "Thứ cho nô tỳ quấy rầy công tử vào giờ này."
Ôn Trì khoát tay: "Không sao."
Trước kia cậu đã cảm thấy tên chó Thái tử kia ngạo mạn quá mức, ngoài mặt giả tàn tật mà chẳng hề sợ bị phát hiện, còn có thể thoắt ẩn thoắt hiện trong hoàng cung như đi dạo.
Giờ cậu mới biết——không chỉ hắn ngạo mạn, mà người bên cạnh hắn cũng ngạo mạn nốt. Tứ hoàng tử và Lâm tướng quân vừa mới rời đi, Tả Chi đã cải trang tới gõ cửa phòng cậu.
E rằng mấy tên thị vệ ở mấy gian phòng gần đó dù có nằm mơ cũng chẳng ngờ, kẻ mà bọn họ phòng bị không phải là kẻ đột nhập trèo tường lén lút, mà là người đường hoàng đứng gõ cửa đi vào.
Không có chuyện thì không lên điện Tam Bảo, đêm hôm khuya khoắt mà Tả Chi tìm đến chắc chắn không phải để tán gẫu.
Ôn Trì rót một chén trà, đặt lên bàn trước mặt Tả Chi, rồi ra hiệu: "Có chuyện thì ngồi xuống mà nói."
Tả Chi đáp: "Ôn công tử."
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng nàng lại hoàn toàn không có ý định ngồi xuống.
Thấy thế, Ôn Trì cũng không ép, tự mình ngồi xuống, thuận tay rót cho mình một chén trà.
Tả Chi đợi Ôn Trì từ tốn nhấp một ngụm trà mới nhẹ giọng mở lời: "Công tử đã xem thư mà Thái tử điện hạ viết cho công tử chưa?"
Ôn Trì lập tức hiểu ra Tả Chi đang nói đến tờ giấy chỉ có một câu chữ kia.
Cậu ngắn gọn đáp: "Xem rồi."
Tả Chi tưởng cậu sẽ nói tiếp, kết quả đợi mãi chẳng thấy cậu nói thêm lời nào, đành phải lên tiếng lần nữa: "Nô tỳ sẽ luôn ở bên cạnh công tử, nếu công tử cần giúp đỡ gì, xin cứ sai bảo."
Ôn Trì đáp: "Được."
Nói xong, cậu bưng chén trà lên, lại nhấp một ngụm nữa.
Tả Chi cứ lặng lẽ nhìn Ôn Trì như thế, trông thấy cậu uống hơn nửa chén trà mà vẫn chẳng nói chẳng rằng, dường như hoàn toàn không để tâm đến nội dung trong bức thư kia.
Bầu không khí dần trở nên gượng gạo.
Tả Chi còn nhịn được, nhưng Ôn Trì thì càng lúc càng thấy kỳ lạ, cậu cẩn thận đặt chén trà xuống bàn, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng của Tả Chi.
c** nh* giọng hỏi: "Tả Chi cô nương, ngươi còn chuyện gì sao?"
Tả Chi lắc đầu, lại gật đầu, cuối cùng vẫn nói: "Nô tỳ tới đây là để nhắn với công tử một câu, lời đã nói xong, không quấy rầy công tử nghỉ ngơi nữa."
Ôn Trì đứng dậy: "Ta tiễn ngươi ra ngoài."
Tả Chi từ chối: "Nô tỳ tự đi được, công tử nghỉ sớm đi."
Nghe nàng nói vậy, Ôn Trì cũng không khách sáo nữa, liền ngồi lại, còn cầm ấm trà rót đầy cho mình một chén nữa, không ngẩng đầu nói:
"Tả Chi cô nương đi thong thả."
Tả Chi: "......"
Thực ra Tả Chi không biết trong thư Thái tử điện hạ viết gì, chỉ là Chu công công trước khi rời đi đã dặn nàng rằng nếu công tử sau khi đọc thư có ý định đi đâu, thì nhất định phải đi theo sát.
Vì vậy nàng mới tìm tới.
Ai ngờ Ôn Trì chẳng những không hề quan tâm đến bức thư, mà ngay cả tình hình gần đây của Thái tử điện hạ cũng chẳng buồn hỏi. Nàng cứ nghĩ lần trước cậu không hỏi, lần này ít nhất cũng sẽ không nhịn được mà hỏi đôi câu.
Tiếc thay......
Tả Chi nhìn Ôn Trì thờ ơ nhấp trà, ánh mắt mơ màng như không dính dáng gì đến chuyện này, lại nhớ tới lời Chu công công kể.
Chu công công kể rằng Thái tử điện hạ sau khi trở về hoàng cung thường ngồi rất lâu trên chiếc ghế mà Ôn Trì hay ngồi, có khi ngồi cả một hai canh giờ, vẻ mặt đượm buồn đến đáng sợ.
Thái tử điện hạ đã đi rồi, chẳng lẽ công tử đến giả vờ quan tâm cũng không chịu sao?
Tả Chi rất muốn nói gì đó, nhưng nàng không dám. Nếu Thái tử điện hạ biết nàng nhiều lời trước mặt Ôn Trì, thì cái chết e là còn nhẹ.
Ôn Trì thấy chén trà lại sắp cạn, ngẩng đầu nhìn, thì thấy Tả Chi vẫn đứng yên một chỗ, ánh mắt nhìn cậu u tối khó đoán, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng ánh nhìn của Tả Chi lúc này khiến Ôn Trì rợn tóc gáy, da gà nổi đầy tay. Cậu vội đặt chén trà xuống, hỏi lại lần nữa: "Tả Chi cô nương, ngươi thật sự không còn chuyện gì à?"
Tả Chi giật mình hoàn hồn, cúi người hành lễ: "Nô tỳ cáo lui."
Nói xong, nàng xoay người rảo bước ra ngoài.
Ôn Trì nhìn bóng lưng của nàng, bỗng nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi, Tả Chi cô nương."
Tả Chi lập tức dừng bước, quay lại ngay, động tác nhanh đến mức không kịp che giấu vẻ vui mừng trên mặt: "Công tử có gì muốn nói sao?"
"......" Ôn Trì không hiểu nàng vui cái gì, gãi gãi mũi khó hiểu, rồi mới hỏi:
"Cô gái mà ngươi giả mạo, nàng ấy giờ ra sao? Không sao chứ?"
Tả Chi: "......"
Thế là Ôn Trì trông thấy nét mặt vui mừng của Tả Chi tan biến như thủy triều rút.
Cậu càng thấy khó hiểu hơn.
Một lúc lâu sau, Tả Chi mới miễn cưỡng mỉm cười: "Thì ra công tử lo cho nàng ấy, nô tỳ còn tưởng công tử lo cho......"
"Lo cho ai?" Ôn Trì hỏi lại.
Thái tử điện hạ, Tả Chi thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra.
Nàng lắc đầu: "Không có gì."
Rồi nói tiếp: "Công tử yên tâm, cô nương đó hiện tại được ta sắp xếp ở một nơi rất an toàn, chờ công tử quyết định lên đường hồi kinh, ta sẽ thả nàng ra. Nàng sẽ không bị ủy khuất gì đâu."
Nghe nàng đảm bảo vậy, Ôn Trì mới yên tâm: "Vậy thì tốt."
-----
Sáng hôm sau.
Ôn Trì bảo Nhược Phương sắp xếp để Tả Chi đến hầu hạ bên mình, còn cho Tả Chi theo ra ngoài làm việc cùng.
Nhược Phương tỏ rõ sự không vui. Tuy không dám nổi nóng với Ôn Trì, nhưng khi Ôn Trì ăn sáng, nàng cứ nhìn cậu chằm chằm, vẻ ai oán như hóa thành thực thể.
Ôn Trì dở khóc dở cười, nghĩ một lúc rồi gọi cả Nhược Phương và Tả Chi đến, đơn giản giải thích với Nhược Phương. Nói ngắn gọn là Tả Chi biết võ, mà võ công không tồi, bảo vệ cậu còn tốt hơn đám thị vệ kia.
Nhưng Nhược Phương không tin, cô nàng mím môi, trông uất ức lắm: "Công tử mới quen nàng ta, sao biết được nàng ta biết võ chứ?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tả Chi không nói tiếng nào bước tới, cầm lấy cái giá đũa trên bàn, đặt vào lòng bàn tay, nắm chặt tay lại, hơi dùng sức. Đợi nàng mở tay ra, cái giá đũa nhỏ xíu ấy đã bị bóp nát thành bảy tám mảnh.
Nhược Phương nhìn những mảnh vụn, lại nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Tả Chi, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Đến chiều, có một gia nhân chạy tới báo với Ôn Trì, nói quan viên đến tiếp quản công việc của Tứ hoàng tử đã tới, bảo Ôn Trì nhanh qua đó gặp mặt.
Ôn Trì vừa bước vào đại sảnh, đã thấy có người đang đứng nói chuyện với Chu tri phủ, người ấy dáng cao nhưng mập mạp, trông hơi quen mắt.
Ôn Trì vừa đi tới vừa quan sát kỹ.
Cậu còn chưa tới gần thì người đó đã nghe thấy tiếng bước chân, lập tức quay lại, thấy là Ôn Trì thì nheo mắt cười: "Ôn công tử, đã lâu không gặp."
Ôn Trì ngạc nhiên: "Doãn đại nhân!"
Quan viên tới tiếp quản công việc của Tứ hoàng tử lại chính là Doãn thượng thư, người từng giúp cậu một lần!
Ánh mắt ngạc nhiên của Chu tri phủ đảo qua đảo lại giữa Doãn thượng thư và Ôn Trì vài lần, rồi dè dặt hỏi: "Doãn đại nhân và Ôn công tử là cố nhân?"
Nghe vậy, Ôn Trì mới nhận ra Doãn thượng thư chưa biết chuyện cậu đổi thân phận, lập tức thấy lo lắng.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Doãn thượng thư gật đầu, mỉm cười nói: "Ôn công tử là tứ đệ của Lâm tướng quân, ta quen Lâm tướng quân, đương nhiên cũng biết cậu ấy."
Hơi thở nghẹn trong cổ họng Ôn Trì cuối cùng cũng được thả ra.
Châu tri phủ cười gượng: "Thì ra là vậy, là ta l* m*ng rồi."
Sau một hồi xã giao, Doãn thượng thư tập hợp mọi người mở một cuộc họp ngắn, nắm sơ tình hình dẹp châu chấu hiện tại.
Giờ đã có viện trợ từ kinh thành, mọi người ai nấy đều có nhiệm vụ riêng.
Dù tiến độ chậm, nhưng tình hình ở Tấn châu cũng dần khởi sắc, chỉ là không thể một sớm một chiều xong ngay được. Muốn ổn định hoàn toàn thảm họa này, vẫn cần rất nhiều thời gian, nhân lực và vật lực—đây là một cuộc chiến trường kỳ.
Hiện đã vào mùa lập thu, chờ đến mùa đông, nhiều việc sẽ càng trở nên khó khăn, ai nấy đều cảm thấy áp lực.
Cho đến khi mặt trời lặn, mây đỏ giăng kín trời.
Doãn thượng thư mới cho mọi người giải tán.
Ôn Trì vốn định đợi dịp khác để nói chuyện riêng với Doãn thượng thư, không ngờ lại bị ông gọi lại: "Ôn công tử, hãy ở lại một lát."
Thế là Ôn Trì được giữ lại trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Chờ trong sảnh chỉ còn hai người, Ôn Trì mới bước nhanh đến, dưới sự ra hiệu của Doãn thượng thư, ngồi xuống ghế đối diện ông.
"Doãn đại nhân, lúc nãy đa tạ người đã giúp ta che giấu, thật sự cảm kích vô cùng."
Doãn đại nhân cười hiền hòa: "Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới."
Nói đến đây, Ôn Trì lại tò mò: "Nhưng mà, Doãn đại nhân làm sao biết ta đang lấy thân phận là tứ đệ của Lâm tướng quân, Lâm Nguyên?"
"Thật không giấu..." Doãn đại nhân dừng một chút rồi mới nói tiếp, "Là ta phụng mệnh Thái tử điện hạ tới đây, chuyện này là ngài ấy cho người báo cho ta."
Tạ Diệp?
Ôn Trì sững người rất lâu, cuối cùng không nhịn được, lí nhí hỏi: "Thái tử điện hạ... người có khỏe không?"
Doãn thượng thư thở dài một hơi, do dự một lúc, mới khẽ lắc đầu: "Không khỏe."