Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 80: Sau đó

Trước Tiếp

Ôn Trì chết sững.

Toàn thân cậu cứng đờ, đến mức cây ngọc trong tay rơi đánh "cạch" xuống sàn cũng không nhận ra, mãi đến khi Tạ Diệp đi đến trước mặt, cúi người, ngón tay thon dài nhặt cây ngọc lên.

Tạ Diệp chìa tay ra trước cậu, cây ngọc to bằng ngón trỏ yên vị trong lòng bàn tay hắn:

"Của ngươi."

"......"

Ôn Trì lập tức như bị lửa bén vào mông, "vèo" một cái bật dậy khỏi ghế.

Cậu muốn lùi lại, nhưng do quần chưa kéo lên, hai ống quần vướng lấy chân, sơ ý một cái là chân nọ vướng chân kia, thân hình loạng choạng, ngã ngửa ra sau.

Rất nhanh, một cánh tay ôm lấy eo cậu.

Ôn Trì hoảng tới mức tim như nhảy vọt khỏi cổ họng, th* d*c từng hơi, đôi mắt đào vì sợ mà trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Tạ Diệp đang gần sát trong gang tấc.

Chỉ thấy Tạ Diệp một tay đỡ eo cậu, tay kia vẫn cầm cây ngọc kia.

Ánh mắt Ôn Trì quét qua gương mặt không biểu cảm của hắn hai vòng, rồi dừng lại ở cây ngọc đang nằm trong tay hắn.

Cậu cảm thấy đầu mình như đang bốc khói.

Nếu được, cậu muốn hóa thành làn gió, ngay tại chỗ bay biến đi cho rồi.

Điều kỳ lạ là, trong tình cảnh xấu hổ tột cùng như thế, cậu lại bình tĩnh một cách khó tin. Dù trong đầu đã cuộn trào sóng dữ, trên mặt lại dần dần trở nên trơ ra.

Ôn Trì chậm rãi tìm lại giọng nói của mình: "Điện, điện hạ... người đến từ lúc nào?"

Mở miệng vẫn lắp bắp.

Tạ Diệp bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, ánh mắt nhìn Ôn Trì cũng bình tĩnh, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt nói:

"Bản cung chờ ngươi đã lâu."

Ôn Trì cố trấn định, cố gắng phớt lờ cái việc bản thân chưa mặc quần: "Điện hạ tìm ta... có chuyện gì sao?"

Tạ Diệp nói: "Không có gì, chỉ là tới xem ngươi thôi."

"Vậy thì..." Ôn Trì vội vã đón lời hắn, ý đuổi khách viết rõ trên mặt, "Điện hạ xem rồi, cũng nên quay về nghỉ ngơi thôi."

Mắt Tạ Diệp khẽ động. Hắn không vội đáp lời, chỉ ung dung đưa cây ngọc ra trước mặt Ôn Trì:

"Đồ của ngươi."

"......"

Dù mặt có dày cách mấy, Ôn Trì cũng không thể giả vờ bình tĩnh khi tận mắt thấy Tạ Diệp trao lại cây ngọc như thế, nhất là...

Cậu lén liếc đầu ngọc.

Đặc biệt là đầu ngọc ấy còn dính cao, dưới ánh nến óng ánh lạ thường, mà ngón trỏ, ngón giữa của Tạ Diệp khi nhặt lên không khéo lại chạm trúng phần đó, trên đầu ngón còn ươn ướt một vệt.

Ôn Trì cảm thấy không chịu nổi nữa rồi. Cậu sắp xấu hổ chết mất.

Muốn đập đầu vào tường, coi trong óc mình rốt cuộc chứa cái gì mà lại làm ra chuyện ngu ngốc như thế!

"Điện hạ, giờ cũng khuya rồi, người cũng nên về nghỉ thôi." Ôn Trì vội vàng giật lấy cây ngọc từ tay hắn, vừa ra mặt đuổi khách, vừa muốn đứng dậy khỏi lòng hắn.

Nào ngờ vừa đứng vững đã bị Tạ Diệp bế bổng lên.

Ôn Trì bị bất ngờ, hoảng đến thót cả người, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đôi tay không tự chủ đã vòng qua cổ Tạ Diệp theo phản xạ.

Tạ Diệp ôm cậu vào lòng, không nói một lời liền sải bước đi về phía giường.

Đợi Ôn Trì phản ứng lại thì đã bị hắn nhẹ nhàng đặt lên giường, tuy động tác trông có phần tùy tiện, nhưng khi thả người xuống lại hết sức dịu dàng.

Chỉ là khi hắn đè lên, mặt đệm hai bên người cậu không tránh khỏi lõm xuống.

Thấy mặt Tạ Diệp càng lúc càng gần, Ôn Trì bối rối, lập tức đưa tay chống vào ngực hắn.

"Người muốn làm gì?!"

"Giúp ngươi làm điều ngươi muốn."

Tạ Diệp kéo lấy một tay Ôn Trì, ánh mắt rơi xuống cây ngọc bị cậu siết chặt, hơi nghiêng đầu, dường như có chút nghi hoặc: "Ngươi không muốn thử nó sao?"

Ôn Trì vội lắc đầu nguầy nguậy:

"Không, không, ta không muốn."

Tạ Diệp khẽ cười mũi: "Vậy vừa rồi ngươi đang làm gì?"

Ôn Trì nghiêm mặt nói:

"Điện hạ, có lẽ vừa rồi... là người nhìn nhầm rồi."

"Ồ?" Tạ Diệp nhướn mày, nụ cười nhạt trong mắt dần tan biến: "Bản cung không bị mù."

Ôn Trì thấy sắc mặt hắn không ổn, liền xẹp hơi ngay lập tức.

Cậu thật sự muốn thử ngọc, nhưng là muốn lén lút tự mình thử... chứ tuyệt đối không phải trước mặt tên chó Thái tử! Như thế quá mất mặt, thật sự mất mặt. Dù cậu đã tự nhủ phải sống trơ trẽn một chút, nhưng rốt cuộc vẫn không khỏi để ý đến mặt mũi.

Ôn Trì vừa buồn bực vừa xấu hổ, buồn là vì bản thân lại hành xử ngu ngốc như vậy, bực là vì Tạ Diệp cứ tùy tiện vào phòng người khác.

Dù đây là địa bàn của hắn, nhưng giờ cậu đang ở trong căn phòng này, lẽ ra vì tôn trọng người khác, Tạ Diệp cũng nên gõ cửa trước khi vào... Thôi, ngay cả cậu cũng thấy mình đòi hỏi vô lý.

Cậu muốn Thái tử trước khi vào phòng thì gõ cửa?

Cậu đang mơ đấy à.

Ôn Trì nghĩ tới nghĩ lui, hai má càng lúc càng đỏ, đến cả cổ và ngực cũng ửng hồng.

Dù dung mạo cậu không thuộc hàng thượng đẳng trong Đại Phong quốc, nhưng phải công nhận, làn da của cậu trắng hơn người khác rất nhiều.

Có lẽ do cả nguyên chủ và cậu đều không thích ra ngoài, ngày ngày ru rú trong tiểu viện, chẳng mấy khi phơi nắng, nên làn da mới trắng bệch như tuyết, mang theo một loại trắng xanh yếu ớt như bệnh nhân.

Trước kia Ôn Trì rất gầy, vừa gầy vừa trắng, nhìn cứ như chỉ cần gió thổi qua là ngã. Giờ thì mập lên một chút, ngay cả hai má cũng đầy đặn hơn. Tạ Diệp ấn nhẹ lên má cậu, không dùng lực nhiều, nhưng vẫn để lại vết ửng đỏ nhàn nhạt.

Ôn Trì với dấu tay đỏ ửng trên mặt, ngẩn ngơ hé môi nhìn Tạ Diệp, hết lần này đến lần khác bị hắn nhéo má như đang chơi đùa, còn hắn thì có vẻ như thấy thú vị, cứ bóp nắn không dứt.

Xong xuôi, Tạ Diệp đánh giá gương mặt cậu, bỗng thấy giống hệt mấy viên "phúc bổn tử" trong ngự thiện phòng.

Mấy viên đó cũng trắng mập mềm mịn, trên mặt điểm thêm vệt sốt đỏ, nhìn mà thèm cắn một miếng... giống hệt bộ dáng Ôn Trì lúc này, trắng trắng hồng hồng, trông vô cùng... ngon miệng.

Hắn thật sự rất muốn cắn thử một miếng.

Nhưng Tạ Diệp vẫn nén lại sự gấp gáp trong lòng, hắn biết Ôn Trì nhát gan, sợ cậu bị dọa, đành phải từ từ từng bước dẫn dắt.

Cuối cùng, cây ngọc kia vẫn được dùng đến.

Chỉ có điều cây đầu tiên quá nhỏ, đến khi thật sự tiến vào chính sự thì... có hơi không quen.

Cũng may cảm giác đó không kéo dài, hắn nhanh chóng thích ứng.

Trong phòng ngủ ánh sáng mờ mịt, chỉ có hai ngọn nến ngoài sảnh miễn cưỡng chiếu vào chút ánh sáng vàng u ám.

Ôn Trì như thể chìm trong làn nước, ý thức mơ hồ, bên tai và trước mắt đều là những gợn sóng lay động. Cậu nheo mắt, nhìn gương mặt đang dao động phía trên, khẽ đưa tay chạm vào.

Ngón tay cậu lướt nhẹ lên những vết sẹo cháy xém trên nửa gương mặt kia, vết thương từ năm sáu năm trước, đã là vết sẹo cũ, nhưng vẫn rợn người, sờ vào thô ráp không dễ chịu chút nào.

Một bên là khuôn mặt bị sẹo bao phủ, bên kia là gương mặt hoàn mỹ vô khuyết, cứ như một nửa là thiên thần, một nửa là ác ma.

Ôn Trì thở dài, định rút tay về thì bị Tạ Diệp giữ lại, ép đặt lên mấy vết sẹo ấy.

Tạ Diệp cúi xuống gần hơn, hỏi: "Ngươi để tâm lắm sao?"

Ôn Trì nghĩ một chút: "Chỉ thấy... đáng tiếc thôi."

Tạ Diệp dường như nhớ tới câu trả lời của cậu trước đó, khẽ bật cười, thản nhiên nói:

"Dung mạo là thứ cha mẹ ban cho, bản cung xưa nay không để tâm đến vẻ ngoài."

Ôn Trì rầu rĩ đáp: "Ta để tâm..."

Tạ Diệp: "..."

Không biết có phải ảo giác không, nhưng hình như sau đó Tạ Diệp... càng mạnh hơn.

Hai người giày vò nhau cả đêm.

------

Chiều hôm sau, khi Ôn Trì tỉnh dậy thì đau đến mức suýt không ngồi dậy nổi. Cậu với tay sờ bên cạnh, trống không lạnh ngắt, chẳng biết Tạ Diệp rời đi từ lúc nào.

Cậu lăn qua lăn lại trên giường một hồi lâu mới gọi thị nữ trực ngoài cửa vào giúp chuẩn bị y phục.

Thị nữ kia rất lanh lẹ, không chỉ lấy y phục gấp gọn gàng đặt ở cuối giường, còn nhanh chóng bưng nước rửa mặt và cả bữa sáng đến.

Cuối cùng, thấy Ôn Trì ngồi ngây ra bên mép giường rất lâu không nhúc nhích, thị nữ dè dặt nói:

"Ôn công tử, nô tỳ giúp người thay y phục nhé?"

"Không, không cần đâu." Ôn Trì lập tức lắc đầu, giọng khàn khàn, "Ngươi ra ngoài đi."

Thị nữ cúi người: "Vâng."

Đợi nàng rời khỏi, Ôn Trì lại ngồi ngây người thêm một lúc mới cầm lấy y phục ở cuối giường, chậm chạp mặc vào.

Tối thì sung sướng, ban ngày mệt mỏi.

Ôn Trì hơi dùng lực khi mặc quần áo liền cảm thấy nơi nào đó sau lưng đau buốt không tả nổi.

Cậu mất rất lâu mới mặc xong y phục, đi đến bàn với tư thế kỳ lạ, vừa ngồi xuống thì nhíu mày ngay, biểu cảm biến thành nhăn nhó, liền lập tức bật dậy.

Lần đầu tiên Ôn Trì ăn một bữa sáng — à không, chính xác là bữa tối — trong tư thế... đứng.

Thị nữ trực ngoài cửa nghe thấy tiếng động trong phòng, canh đúng thời gian liền gõ nhẹ cửa:

"Ôn công tử, người dùng bữa xong chưa?"

Ôn Trì đáp: "Vào đi."

Thị nữ đẩy cửa vào, liếc mắt một cái liền thấy Ôn Trì mặc quần áo xộc xệch, đứng đực ra trước tủ quần áo, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào cửa tủ, chẳng biết đang nghĩ gì.

Dù vậy, nàng không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu bước đến bàn, nhanh nhẹn thu dọn bát đũa.

Lúc nàng chuẩn bị lui ra, chợt nghe Ôn Trì lên tiếng: "Đợi đã."

Thị nữ khựng lại:

"Ôn công tử còn điều gì dặn dò?"

Ôn Trì nhớ đến chuyện gì đó, mặt đỏ bừng, nhưng không còn cách nào khác, đành nghiến răng mở lời: "Lại đây một chút."

Thị nữ rón rén đi tới.

Ôn Trì do dự một hồi, mắt cụp xuống, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm, cậu thấp giọng nói:

"Ngươi... có lấy được thuốc tránh thai không?"

Thị nữ ngẩn người, mất một lúc mới phản ứng lại, vẻ mặt lộ rõ hoảng loạn: "Ôn... Ôn công tử nói là trà tránh thai ạ?"

"...Phải, chính là thứ đó."

Trước Tiếp