Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 71: Toàn trường

Trước Tiếp

Nghe vậy, Tạ Diệp ngẩn ra: "Bản cung tặng cho ngươi?"

Ôn Trì thấy thế, lập tức gật đầu.

Tạ Diệp nhíu mày, có vẻ hơi nghi hoặc: "Bản cung khi nào tặng ngươi cái hộp gỗ đó?"

Ôn Trì nghiêm túc nghĩ lại, ánh mắt dán chặt vào bàn tay đang vò góc tay áo của mình, lo lắng giải thích: "Hình như là hôm ta được diện thánh, điện hạ bảo Tiểu Xuyến công công mang cái hộp gỗ đó đến Trúc Địch cư."

Nghe thế, Tạ Diệp mới nhớ ra—hắn đúng là có dặn Chu Hiền chuẩn bị vài món quà cho Ôn Trì.

Chỉ là hắn nhớ Chu Hiền đã đưa hết mấy món quà ấy đi ngay lúc chọn viện mới cho Ôn Trì, sao cuối cùng lại vòng vo đến tay Tiểu Xuyến, mà ngày đưa quà cũng bị kéo dài khá lâu so với lúc Chu Hiền báo?

Nhưng mà... chuyện đó không quan trọng.

Tạ Diệp chỉ nghi hoặc một lát rồi lập tức gạt sang một bên.

"Cho nên..." Giọng hắn lạnh đi, đột ngột vươn tay bóp lấy cằm Ôn Trì, bắt cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, "ngươi mang đồ bản cung tặng, đi cho Hoa Tử Tàng?"

Ôn Trì: "..."

Cậu không thể không thừa nhận, chó thái tử này quả nhiên rất biết bắt trọng điểm, mà còn bắt trúng ngay lập tức.

"Không không không, không phải như vậy đâu." Ôn Trì lắc đầu như trống bỏi, liều mạng giải thích lại sự hiểu lầm lần trước từ đầu đến cuối một cách tỉ mỉ, "Điện hạ, lúc đó ta hoàn toàn không cố ý, thật sự là cái hộp gỗ kia nhìn y hệt mấy cái hộp đựng điểm tâm khác."

Lúc này Tạ Diệp đang đứng, Ôn Trì thì ngồi.

Tư thế hiện tại là Tạ Diệp từ trên cao nhìn xuống Ôn Trì, vốn dĩ khi hắn mặt không biểu cảm đã đủ dọa người rồi, giờ sắc mặt lại càng thêm u ám, khiến Ôn Trì lập tức đơ cứng cả mặt, không dám nói thêm một chữ.

Mãi đến khi giọng nói lạnh băng của Tạ Diệp phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng: "Nói vậy là ngươi không chỉ tặng cho Hoa Tử Tàng, còn tặng cả cho Tạ Cẩm và Lâm Triết?"

Ôn Trì: "..."

Cậu hơi đơ người.

Đây là trọng điểm sao?

Chẳng phải trọng điểm nên là việc cậu đem thưởng vật của Tạ Diệp đi tặng người khác à? Liên quan gì đến Tạ Cẩm với Lâm tướng quân?

Nhưng thực tế cho thấy, Ôn Trì vĩnh viễn không đuổi kịp lối suy nghĩ của Tạ Diệp. Cậu còn chưa kịp hiểu rõ vấn đề thì đã thấy lực tay trên cằm tăng lên vài phần, đau đến mức mặt cậu tái nhợt, không nhịn được bật ra một tiếng rên.

Ngay sau đó, cậu cảm giác được Tạ Diệp nới lỏng tay, nhưng giọng hắn vẫn lạnh như băng, ngay cả không khí xung quanh cũng như đông cứng lại:

"Ngươi thật chu đáo, thân là người của bản cung, chẳng nghĩ cho bản cung chút nào, lại còn đi nghĩ cho người khác."

Ôn Trì cãi chày cãi cối, giọng lí nhí: "Ta đâu phải không nghĩ cho điện hạ."

"Ồ?" Tạ Diệp hơi nheo mắt, trong ánh nhìn dấy lên tia nguy hiểm, "Ngươi nghĩ cho bản cung lúc nào?"

Ôn Trì lập tức nói: "Dĩ nhiên là lúc nào ta cũng nghĩ cho điện hạ, chẳng lẽ điện hạ quên rồi? Lúc chúng ta còn ở Đông cung, ngày nào ta cũng đưa bánh ngọt cho điện hạ đó."

Tạ Diệp nghẹn lời.

May mà sắc mặt hắn cũng dịu đi không ít. Một lát sau, hắn buông tay khỏi cằm Ôn Trì, vừa đứng thẳng người vừa lãnh đạm phun ra một câu: "Đám bánh ngọt đó khó ăn muốn chết, ngươi còn coi như báu vật mà đưa cho bản cung."

Ôn Trì: "..."

Khó ăn mà ngươi ăn sạch trơn như l**m đĩa vậy á! Sao lúc đó không nhả ra luôn đi?!

Ôn Trì cảm thấy gân xanh bên thái dương mình giật liên hồi... Thôi được rồi, không so đo với đồ ngốc làm gì.

Quan trọng hơn là—cậu cũng không dám so đo.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Trì rơi xuống giọt lệ bi thương.

Sau khi mấy cung nữ dọn sạch bát đũa trên bàn, Tạ Diệp gọi Tả Chi tới.

Tả Chi rất hiểu ý, lập tức lấy từ trong tủ ra hai bộ trường bào đen rộng cùng hai chiếc mặt nạ, mặt nạ đặt ngay ngắn trên lớp áo gấp gọn, hai tay dâng lên trước mặt Tạ Diệp và Ôn Trì.

Tạ Diệp đưa tay cầm lấy một chiếc mặt nạ, trên đó vẽ khuôn mặt của một tiểu phúc đồng đang cười híp mắt, má còn có hai vòng tròn đỏ như trẻ con ở vùng cao nguyên.

Hắn liếc nhìn Ôn Trì đang ngồi ngơ ngác trên ghế: "Đứng dậy."

Ôn Trì ngoan ngoãn đứng lên.

Cậu hơi căng thẳng nhìn Tạ Diệp, chỉ thấy hắn nâng hai dải dây đen hai bên mặt nạ lên, sau đó nghiêng người tới gần, nhẹ nhàng áp mặt nạ lên mặt cậu.

Tầm nhìn của Ôn Trì lập tức bị thu hẹp lại, qua hai lỗ nhỏ trên mặt nạ, cậu chỉ có thể thấy lồng ngực phập phồng theo nhịp thở đều đặn của Tạ Diệp và đường viền cằm đẹp đẽ của hắn.

Lúc này tư thế của Tạ Diệp gần như là ôm lấy cậu vào lòng.

Không biết có phải vì khoảng cách quá gần hay không, Ôn Trì cảm thấy hương thơm nhàn nhạt trên người Tạ Diệp dường như đậm hơn, cuồn cuộn kéo tới, bao trùm lấy cậu.

Ôn Trì bỗng thấy khó chịu, liền rụt người lại.

Tạ Diệp cảm nhận được động tác ấy, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Ôn Trì lập tức cứng đờ.

Tạ Diệp rất nhanh buộc hai sợi dây sau đầu cậu thành một nút gọn, lại cầm lấy áo choàng đen khoác kín người Ôn Trì từ đầu tới chân.

Ôn Trì như cái tượng gỗ đứng im để mặc Tạ Diệp loay hoay, mãi đến khi hắn làm xong, cậu mới từ trong áo choàng thò ra một bàn tay, không quen lắm mà sờ lên mặt nạ trên mặt mình.

Chỉ trong chớp mắt, Tạ Diệp cũng đã đeo mặt nạ và khoác áo choàng lên.

Thân hình Tạ Diệp cao lớn, lại có dáng người như người mẫu, mặc vào bộ đồ thế này chẳng khác nào mấy nhân vật phản diện ngầu lòi trong phim truyền hình, dù không thấy mặt cũng có thể cảm nhận được độ đẹp trai ngút trời.

Nhìn lại mình—

Ôn Trì quay đầu nhìn bản thân trong gương đồng.

Giống như thằng dở hơi, chói mắt vô cùng.

Ôn Trì không nỡ nhìn tiếp, quay đầu đi chỗ khác.

Nhưng nói mới nhớ, Tạ Diệp miệng thì bảo đến tìm Hoa Tử Tàng để đòi lại cái hộp gỗ, nhưng chẳng phải Hoa Tử Tàng cũng bị bọn bắt cóc bắt đi rồi sao?

Ôn Trì cứ tưởng Hoa Tử Tàng cũng giống cậu, được Tạ Diệp cứu ra rồi tạm thời sắp xếp ở chỗ nào đó, ai ngờ Tạ Diệp ôm cậu "lượn" giữa không trung một đoạn rồi nhẹ nhàng đáp xuống mái một căn nhà.

Lúc này, trời đã tối hẳn.

Ôn Trì trước đó từng rớt từ mái nhà xuống, trong lòng để lại bóng ma, liền vội vàng ôm chặt lấy Tạ Diệp.

May mà Tạ Diệp cũng không có ý định thả cậu xuống, hắn bế cậu y như bế trẻ con, cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.

"Thái tử điện hạ, chúng ta không xuống à?" Ôn Trì vòng tay ôm cổ Tạ Diệp, rướn cổ nhìn bóng người lác đác đi lại bên dưới.

Cậu thật sự không hiểu vì sao Tạ Diệp lại thích đứng trên nóc nhà người ta đến thế.

Kết quả Tạ Diệp thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn bị chúng bắt lại thì bản cung có thể thả ngươi xuống."

"...," Ôn Trì như hiểu ra điều gì, dè dặt hỏi thử: "Thái tử điện hạ, chỗ này là đâu?"

Tạ Diệp đáp: "Sào huyệt giấu con tin của bọn bắt cóc."

Ôn Trì hỏi: "Hoa công tử cũng ở đây?"

Nhắc tới Hoa Tử Tàng, ánh mắt Tạ Diệp lập tức trở nên kỳ quái, dù hắn đeo mặt nạ che kín cả khuôn mặt, nhưng Ôn Trì vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ cười như không cười của hắn. Chỉ nghe hắn đáp: "Đương nhiên."

Lúc này Ôn Trì mới ý thức được mình đoán sai, gãi đầu ngượng nghịu: "Ta còn tưởng Hoa công tử được ngươi cứu ra rồi cơ."

Khóe môi Tạ Diệp cong lên, lộ ra ý cười lạnh: "Bản cung cứu hắn làm gì?"

Ôn Trì: "..."

Cậu hối hận vì đã lắm lời.

Tạ Diệp thấy Ôn Trì im bặt, khí tức toàn thân bỗng siết lại, đổi cách hỏi: "Ngươi rất muốn bản cung cứu hắn?"

"Không không không..." Ôn Trì vội vàng phủ nhận, "Ta chỉ nghĩ Hoa công tử còn nằm trong tay bọn bắt cóc, chúng ta rất khó đoạt lại cái hộp gỗ kia thôi."

Câu trả lời này xem ra khiến Tạ Diệp hài lòng.

Hắn khẽ cười: "Chuyện nhỏ, không làm khó được bản cung."

Nói rồi, hắn ôm Ôn Trì nhảy xuống từ mái nhà.

Ôn Trì sợ đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực, theo phản xạ liền nhắm tịt mắt, ước gì có thể dán người mình lên Tạ Diệp, sợ rằng chỉ cần không cẩn thận một chút, cậu sẽ bị hắn ném bay mất như cục tạ treo người.

Gió vù vù lướt qua tai.

Ôn Trì dứt khoát vùi mặt vào cổ Tạ Diệp.

Đầu mũi dán lên da cổ hắn, hương thơm nhàn nhạt lập tức len vào mũi, Ôn Trì chậm rãi thở ra, đầu óc căng cứng cũng từ từ dịu xuống.

Một lúc sau, Tạ Diệp dừng lại.

"Đến rồi."

Ôn Trì ngẩng đầu khỏi cổ hắn, phát hiện hai người đang đứng trên một thân cây to.

Cành lá cây này rậm rạp, thêm vào ánh sáng ban đêm mờ mịt, họ gần như hòa làm một với bóng tối xung quanh.

Thế nhưng từ đây nhìn xuống, có thể dễ dàng thấy rõ tình hình ở bãi đất trống phía dưới.

Chỉ thấy bãi đất ấy nằm ngay sát mấy dãy nhà lụp xụp, bọn bắt cóc ra ra vào vào, lần lượt lôi từng con tin từ trong nhà ra, cùng lúc cũng khiêng ra cả đống đồ vừa cướp được từ Chu phủ lúc trước.

Những thứ ấy được đựng trong mấy cái rương gỗ đen, mỗi rương đều có khóa, phải dùng chìa khóa của tên cầm đầu mới mở được.

Tên cầm đầu kia dường như chính là kẻ mà Ôn Trì từng thấy ở Chu phủ, đến dáng ngồi vắt chân trên ghế dựa cũng không đổi, hắn lấy từ hông ra một chùm chìa khóa, ném cho tên thủ hạ bên cạnh.

Tên kia lập tức nhận lấy như được ban ân, chạy đến mở khóa mấy chiếc rương.

Nhưng Ôn Trì không chú ý đến mấy cái rương đó, mà nheo mắt quan sát những con tin bị trói chặt đang nằm ngổn ngang bên cạnh.

Tiếc là ánh sáng quá tối, chỉ có vài chiếc đèn lồng trên tay bọn bắt cóc tạm xua đi chút ít bóng đêm, khiến cậu chẳng thể nhìn rõ gương mặt của ai, hoàn toàn không biết ai mới là Hoa Tử Tàng.

Cậu nghĩ Tạ Diệp nhất định nhận ra, nhưng cậu không dám hỏi.

Chữ "Hoa Tử Tàng" này y như ngòi nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể châm lửa nổ tung Tạ Diệp.

Hai người chưa chờ bao lâu, đám bắt cóc đã bắt đầu kiểm kê số lượng người và vật phẩm trong các rương.

Nghe đối thoại của chúng, Ôn Trì mới biết hóa ra bên Tứ hoàng tử cuối cùng cũng không trụ nổi, để chuộc người buộc phải chuẩn bị một lượng lớn tài vật theo yêu cầu của bọn chúng. Ngày hẹn trao đổi là hai ngày sau, cho nên giờ chúng phải kiểm tra lại số người và đồ vật đã cướp được.

Mặc dù lúc ở Chu phủ, bọn chúng cứ thấy gì là vơ nấy, nhưng thật sự cũng cướp được không ít đồ tốt, càng kiểm càng vui, cả bọn cười như trẩy hội.

Cho đến khi tên mở rương lôi ra được một cái hộp gỗ, ánh mắt lập tức sáng rực, hớn hở quay lại: "Lão đại, đây là cái hộp gỗ từ trong cung kia kìa!"

Tên cầm đầu đang nằm dài trên ghế lập tức hứng thú, ngồi dậy ngoắc tay: "Mang lại đây cho ta xem."

Tên kia lon ton chạy tới, đưa cái hộp ra: "Cho ngài, lão đại."

Tên cầm đầu đưa tay nhận lấy, vẻ vui sướng không che giấu nổi. Trước đó chạy trốn gấp, hắn chưa kịp mở ra xem, bây giờ rảnh tay rồi thì phải thưởng thức cho kỹ.

Khóe môi hắn cong đến tận mang tai, đang định mở hộp thì thấy có một người trong đám con tin bất ngờ đứng bật dậy. Không biết gã bị trói kiểu gì mà vẫn đứng lên nổi, giãy giụa cực dữ, miệng bị bịt vẫn phát ra tiếng ú ớ, đôi mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Tên cầm đầu sững lại, quay đầu hỏi thủ hạ: "Hắn lên cơn gì thế?"

Thủ hạ gãi đầu bối rối: "Ta không rõ."

Lúc này có kẻ nhắc khẽ: "Lão đại, cái hộp gỗ đó là lục soát được từ phòng hắn."

Tên cầm đầu lạnh lùng cười: "Thì ra là đồ của ngươi. Ngươi cũng tài thật, ngay cả đồ trong cung cũng có cách lấy được. Bảo sao ta mới vừa chạm vào, ngươi đã phản ứng như mất mạng vậy."

"Ưm ưm..." Hoa Tử Tàng điên cuồng lắc đầu, hai mắt đỏ bừng trừng tên cầm đầu, nhưng miệng bị bịt chặt, không nói được gì.

Tên cầm đầu lại càng đắc ý, một tay cầm hộp, một tay sờ loạn trên đó, cười hì hì nói: "Nhìn ngươi kìa... chẳng lẽ cái hộp này là người tình nhỏ của ngươi tặng?"

Hoa Tử Tàng: "Ưm ưm ưm..."

Tên cầm đầu nhướn mày: "Xem ra ta đoán đúng rồi, người tình nhỏ của ngươi đối với ngươi cũng sâu đậm thật đấy, đến bảo vật quý thế này cũng nỡ tặng."

Trên cây, Ôn Trì: "..."

Cậu sắp chết rồi.

Cậu cảm thấy nếu tên cầm đầu còn nói nữa, cậu thực sự sẽ bị Tạ Diệp g**t ch*t tại chỗ.

Phía trước có Trương Hằng, phía sau là tên cầm đầu bắt cóc...

Hai tên trời đánh!

A a a...

Ôn Trì mặt mày trắng bệch, lén liếc sang Tạ Diệp, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt đen dưới lớp mặt nạ sâu không thấy đáy, tựa như biển chết tĩnh mịch.

Tạ Diệp cười lạnh: "Tình cảm sâu đậm?"

"..." Ôn Trì run rẩy: "Chỉ là hiểu lầm thôi..."

Cậu vừa dứt lời, bên dưới tên cầm đầu cũng đã mở hộp gỗ ra, mấy tên thủ hạ vội chen đầu lại gần.

Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Hoa Tử Tàng, tên cầm đầu khẽ "ồ" một tiếng đầy nghi hoặc, cầm lên một thứ trong đó: "Cái này là..."

Một tên thủ hạ lập tức đưa đèn lồng lại gần.

Chỉ thấy dưới ánh nến vàng dịu, một khối ngọc to bằng cổ tay tỏa ra ánh sáng xanh lục nhàn nhạt.

Tên kia thốt lên: "Cái này... to quá rồi đấy?"

Câu vừa dứt, cả hiện trường rơi vào im lặng.

Hoa Tử Tàng cũng im lặng.

Ôn Trì trên cây thì chết lặng hoàn toàn, cậu ngơ ngác nhìn khối ngọc đó một lúc, mãi sau mới nhận ra đó là gì, lập tức cảm thấy mặt mình như bị lửa đốt, đỏ bừng bừng. Cậu xoay phắt đầu sang nhìn Tạ Diệp.

"Đây là thứ điện hạ tặng cho ta?"

Ánh mắt Tạ Diệp càng lạnh, giọng nói pha đầy băng sương: "Đây là thứ ngươi tặng cho Hoa Tử Tàng?"

Trước Tiếp