Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 60: Cái bẫy

Trước Tiếp

Từ viện của Ôn Trì đến viện của Hoa Tử Tàng phải đi qua một con đường nhỏ.

Con đường ấy rất ít người qua lại, ban ngày chỉ có lác đác vài bóng người vội vàng lướt qua, đến ban đêm thì gần như không thấy một ai.

Ôn Trì không phải lần đầu đi trên con đường này, nhưng đây là lần đầu cậu cảm thấy không khí xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, đến cả tiếng côn trùng thường ngày cũng dường như biến mất không còn dấu vết.

Ôn Trì sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà, vô thức tăng nhanh bước chân.

May mà khoảng cách giữa hai viện cũng không xa, chưa đến một tuần trà cậu đã đứng trước cổng viện của Hoa Tử Tàng.

Bức tường viện được xây cao, ngoài cánh cổng đóng kín, Ôn Trì không nhìn thấy được tình hình bên trong.

Cậu hít sâu một hơi, sau đó giơ tay gõ cửa.

Chẳng bao lâu sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân lờ mờ vang lên, bên trong có người hỏi: "Muộn thế này rồi, ai ở ngoài đó vậy?"

Nghe thấy giọng người lạ, Ôn Trì không khỏi ngạc nhiên.

Cậu nhớ rõ lúc Hoa Tử Tàng đến đây chỉ có một thân một mình, không mang theo bất kỳ nha hoàn hay gia nhân nào, sau đó là Tạ Cẩm thấy không ổn mới phái hai thị vệ túc trực bên cạnh hắn.

Nhưng mấy lần trước cậu đến tìm Hoa Tử Tàng, dù hắn không muốn gặp thì cũng tự mình ra cửa nói đang không khỏe, chưa bao giờ sai hai tên thị vệ ra đuổi khách cả.

Tuy trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng miệng Ôn Trì vẫn khách khí đáp: "Ta là Lâm Nguyên, thật xin lỗi vì đến quấy rầy Hoa công tử muộn thế này, chỉ là có việc nhất định phải gặp mặt một chuyến."

"A, thì ra là Lâm tứ công tử." Người bên trong nói xong liền mở cổng, lộ ra một gương mặt bình thường không thể bình thường hơn, hắn đánh giá Ôn Trì từ đầu đến chân rồi lễ phép nghiêng người tránh đường: "Vừa hay Hoa công tử đang ở trong, Lâm tứ công tử mời vào."

Hoa Tử Tàng rốt cuộc chịu gặp cậu rồi?

Ôn Trì vui mừng trong lòng, vội vàng cảm ơn một tiếng rồi bước vào trong.

Viện của Hoa Tử Tàng không lớn, nhưng cũng không nhỏ đến mức có thể nhìn bao quát toàn bộ chỉ bằng một ánh mắt. Lúc này trời đã tối, cộng thêm tiền viện trồng nhiều hoa cỏ, khiến Ôn Trì có cảm giác như đang đi lạc trong mê cung.

Người dẫn đường thì dường như vô cùng quen thuộc nơi này, thong thả dẫn Ôn Trì qua từng khúc ngoặt nhỏ.

Không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt, Ôn Trì chủ động mở miệng bắt chuyện: "Hoa công tử dùng bữa tối rồi chứ?"

"Đã dùng rồi." Người kia không quay đầu lại, đáp thẳng: "Nếu không phải Lâm tứ công tử đến bất ngờ, giờ này có lẽ Hoa công tử đã nghỉ rồi."

Ôn Trì: "..."

Người kia lại nói: "Nhưng Lâm tứ công tử dù sao cũng là đệ đệ của Lâm đại tướng quân, Hoa công tử sao dám thất lễ? Chỉ cần ngươi đến tìm, dù hắn đang ngủ cũng phải bò dậy tiếp đãi."

Không biết có phải Ôn Trì nghĩ nhiều hay không, nhưng cậu cảm giác như trong lời hắn có chút tâng bốc ngầm, như thể rất xem trọng thân phận "em trai Lâm đại tướng quân" của cậu.

Ôn Trì dần cảm thấy có gì đó không ổn, liền chậm rãi bước chậm lại.

"Phải rồi," Ôn Trì hỏi, "ngươi là người của Hoa công tử à? Hình như ta chưa gặp ngươi bao giờ."

Người kia đáp: "Ta là người của tri phủ, hôm nay mới được phái đến hầu hạ Hoa công tử."

Ôn Trì tò mò: "Vậy sao ngươi nhận ra ta?"

Vừa nghe hỏi vậy, người kia bỗng quay đầu lại.

Ngọn đèn lồng trong tay hắn phát ra ánh sáng mờ nhạt, gương mặt hắn nằm giữa lằn ranh sáng và tối, gương mặt vốn không có gì nổi bật kia lúc này lại trở nên âm trầm đáng sợ.

"Ta là người của tri phủ, ngay từ lúc Lâm tứ công tử bước chân vào phủ, đã nghe danh đại danh của ngài." Người kia khẽ cười, "Lâm tứ công tử còn gì muốn hỏi nữa không?"

Dáng vẻ của hắn thật sự rất đáng sợ, khiến Ôn Trì nhất thời cứng họng, hoảng hốt lắc đầu.

"Đã không còn thắc mắc gì, vậy ta đưa công tử đến gặp Hoa công tử." Hắn vừa nói vừa quay người đi tiếp.

Ôn Trì im lặng như gà, lẽo đẽo theo sau. Nhưng đi được một đoạn, bước chân của cậu càng lúc càng chậm.

Cho đến khi kéo giãn được một khoảng cách, Ôn Trì thừa lúc đối phương không chú ý, xoay người bỏ chạy.

Từ nãy đến giờ cậu đã thấy có gì đó là lạ — cậu từng gặp không ít nha hoàn gia nhân, ai nấy đều cung kính nhún nhường, như muốn rút nhỏ người lại. Ngay cả Nhược Phương hay Nhược Đào sau khi đã thân quen với cậu cũng chưa bao giờ dám xưng "ta" với cậu.

Hơn nữa, dù có thay đổi thân phận thì khí chất một người cũng không dễ gì đổi được.

Tên kia trông hoàn toàn không giống kẻ làm việc trong phủ, trái lại lại hao hao giống người đàn ông trung niên từng bị tướng quân bắt vì định bán con gái ruột mình đi — dù có mặc đồ nghiêm chỉnh thế nào thì cái khí chất lưu manh trong xương tủy cũng chẳng thể giấu được.

Ôn Trì cắm đầu cắm cổ chạy như điên, sợ rằng chỉ cần chậm một chút sẽ bị tên kia bắt lại.

Sắp chạy tới gần cổng lớn, cậu nhịn không được ngoái đầu nhìn lại—chỉ thấy người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay cầm một chiếc đèn lồng đỏ.

Hắn không đuổi theo, chỉ đứng đó, ánh mắt sâu không lường nổi, chăm chú nhìn cậu.

Ôn Trì nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái vô cùng mạnh mẽ—tên đó đã cố ý lừa cậu vào trong, sao có thể để mặc cho cậu chạy trốn dễ dàng như vậy?

Ai ngờ vừa dứt ý nghĩ, bụi cỏ hai bên cánh cổng đột nhiên có hai bóng đen lao ra.

Hai kẻ đó hành động cực nhanh, thậm chí không để Ôn Trì kịp phản ứng đã nhào đến, ghì cậu xuống đất.

Ôn Trì bị sức nặng bất ngờ đè lên suýt nữa phun máu, cậu lập tức gào lên: "Cứu mạng! Cứu mạng a——"

Lời còn chưa dứt, một trong hai tên đang đè cậu liền vung tay đánh mạnh vào sau gáy cậu.

Ôn Trì lập tức cảm thấy một trận đau đớn dữ dội dội lên từ gáy.

Tiếp đó, mắt tối sầm lại, toàn thân mất hết tri giác.

------

"Công tử, công tử tỉnh lại đi." Có người khẽ gọi bên tai Ôn Trì, "Ôn công tử?"

Ý thức dần quay trở lại, điều đầu tiên cậu cảm nhận được chính là cơn đau rát ở sau gáy, như thể có hàng vạn con kiến đang g*m c*n da thịt, đau đến mức khiến cậu bật ra một tiếng r*n r* khe khẽ.

"Ôn công tử." Giọng nói kia lại vang lên, "Ngươi không sao chứ?"

Ôn Trì thì chẳng thấy mình giống người không sao chút nào, nhưng hiện giờ cơn đau hành hạ khiến cậu không còn hơi sức để phản bác.

Một lúc lâu sau, cậu mới từ từ mở mắt ra.

Điều đầu tiên đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc sát ngay trước mặt—người đó nhíu mày, mím môi, cả gương mặt đều đầy vẻ lo lắng, ánh mắt u uẩn, hơi thở nóng hổi phả cả lên mặt Ôn Trì.

"Hoa... Hoa công tử?" Ôn Trì bị gương mặt phóng to của Hoa Tử Tàng dọa cho giật mình, theo bản năng muốn lùi lại. Nhưng sau lưng lại là tường, có muốn tránh cũng chẳng tránh được, khoảng cách giữa hai người căn bản không kéo ra nổi.

Cuối cùng vẫn là Hoa Tử Tàng nhận ra được tâm trạng của Ôn Trì, bối rối cười một tiếng, rồi dịch người sang ngồi bên cạnh cậu.

Hắn cười khổ: "Ngươi đã hôn mê nửa canh giờ rồi. Nếu còn không tỉnh lại, e rằng ta không biết phải ăn nói với Thái tử điện hạ thế nào."

Ôn Trì lặng lẽ cúi đầu nhìn sợi dây trói chặt lấy tứ chi mình, lại liếc sang Hoa Tử Tàng cũng bị trói y hệt, im lặng trong chốc lát rồi mới cất tiếng: "Chúng ta... còn có thể sống sót trở về gặp điện hạ không?"

Hoa Tử Tàng cũng không chắc, chần chừ đáp: "Nếu bọn chúng chỉ vì tiền, có lẽ sẽ sớm thả chúng ta đi."

Ôn Trì hỏi: "Bọn chúng là ai?"

Hoa Tử Tàng lắc đầu vẻ mơ hồ: "Chiều nay lúc ta về phòng thì chúng đã ẩn trong tủ áo, nhân lúc ta không phòng bị mà ra tay đánh lén. Ta nhìn không quen mặt, nhưng xem chừng chúng rất quen thuộc với nơi này, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ từ trước."

Ôn Trì nói: "Nếu đã chuẩn bị kỹ, thì liệu có dễ dàng buông tha cho chúng ta không?"

"...." Hoa Tử Tàng nghẹn lời, một lúc sau mới thở dài: "Sớm biết vậy ta đã không đuổi hai người mà Vương gia phái tới. Ta sợ làm phiền đến ngài ấy, không ngờ lại hại chính mình."

Ôn Trì không nói thêm gì nữa.

Cậu thấy khổ sở vô cùng—không chỉ vì cổ đau thấu óc, mà tay chân cũng tê rần không chịu nổi. Cậu rất muốn cử động, nhưng cơ thể bị trói chặt không nhúc nhích được chút nào.

Giằng co một hồi, cuối cùng cậu cũng đành buông xuôi, tựa vào vách tường, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Nơi này chắc là nhà chứa củi—đối diện họ chất đầy củi khô, dưới đất vương vãi cành cây khô cứng, trong phòng không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa gỗ mỏng manh đang đóng chặt.

Căn phòng này có kết cấu khá giống kho củi ở viện của Ôn Trì, chứng tỏ bọn họ vẫn chưa bị đưa ra khỏi viện của Hoa Tử Tàng—tức là vẫn đang trong phủ của Chu tri phủ.

"Hoa công tử." Ôn Trì chợt nhớ ra điều gì đó, "Ngươi biết võ không?"

Nghe vậy, Hoa Tử Tàng lúng túng: "Xin lỗi, ta không luyện võ."

Ôn Trì ngẫm nghĩ một chút, rồi nảy ra ý tưởng khác: "Nếu giờ chúng ta gào thật to, liệu có gọi được tướng quân tới không?"

Hoa Tử Tàng nghiêm túc suy nghĩ rồi thở dài: "Tuy tướng quân ở không xa, nhưng chưa chắc đủ gần để nghe thấy tiếng chúng ta. Huống chi nơi này hẻo lánh, xung quanh không có ai ở, có gọi thì cũng sợ chưa kịp ai đến cứu, chúng ta đã..."

Tuy nói là vậy, nhưng hai người cũng không thể ngồi chờ chết.

Họ bắt đầu thử tháo dây trói cho nhau, nhưng dây quá chặt, lại buộc thắt nút, đến mức đầu ngón tay trầy xước cũng không làm gì được.

Sau đó, Ôn Trì lại thử đứng dậy với sự giúp đỡ của Hoa Tử Tàng, nhưng còn chưa đứng thẳng thì nghe "két" một tiếng—cửa nhà chứa củi bị đẩy ra, một người đàn ông to cao bước vào.

Cả Ôn Trì và Hoa Tử Tàng đều sững người.

Người kia cũng khựng lại một giây, rồi ba bước gộp thành hai, nhanh chóng lao tới, một tay đẩy mạnh Ôn Trì ngã dúi dụi.

Ôn Trì ngã chổng vó, may mà Hoa Tử Tàng kịp dùng thân đỡ phía dưới, bằng không đã ngã rất nặng.

"Hoa công tử, Lâm công tử, hai vị đều là người thông minh, biết điều một chút thì sẽ đỡ phải chịu khổ." Gã đàn ông hung tợn đe dọa một hồi, rồi cúi xuống nhặt chiếc khăn trước đó bị Hoa Tử Tàng nhổ xuống đất, không nói một lời nhét lại vào miệng hắn.

Hoa Tử Tàng: "..."

Ôn Trì thấy sắc mặt Hoa Tử Tàng lập tức biến xanh, như thể muốn nôn.

Trước Tiếp