Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 56: Hộp bánh ngọt này

Trước Tiếp

Ôn Trì rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, dứt khoát nằm dài trên ghế nhỏ trong xe ngựa nghỉ ngơi.

Chiếc xe ngựa tuy rộng, nhưng chỉ có mỗi cậu và Nhược Phương, những người hầu hạ khác thì được sắp xếp sang xe khác.

Từ lúc vừa lên đường, Nhược Phương đã bận túi bụi.

Ôn Trì ngủ một giấc tỉnh dậy, quay đầu liền thấy Nhược Phương đang sắp xếp mấy món mang theo, trong đó có mấy chiếc hộp nhỏ tinh xảo nhìn rất bắt mắt.

"Cái gì vậy?" Ôn Trì tò mò cầm lên một hộp, vừa mở ra xem thì phát hiện bên trong là bánh dứa do Nhược Đào làm.

"Chúng ta sẽ phải ở trong xe ngựa vài ngày, nô tỳ sợ công tử không quen đồ ăn trên đường nên đã cùng Nhược Đào tranh thủ làm ít điểm tâm, nếu công tử có thèm ăn gì thì còn có cái nhấm nháp." Nhược Phương nói.

Ôn Trì bừng tỉnh, chẳng trách sáng nay khi cậu làm bánh, hai người họ cũng bận rộn trong bếp, thì ra là đang loay hoay làm mấy thứ này.

"Các ngươi đúng là có lòng." Ôn Trì cầm một miếng bánh dứa, nhét thẳng vào miệng, hai bên má phồng lên như con hamster đang nhai không ngừng.

Cậu cảm thán chân thành: "Ngon thật đấy."

Nghe Ôn Trì nói vậy, Nhược Phương cũng vui lây: "Ngon thì công tử ăn nhiều một chút."

Ôn Trì ăn liền bốn, năm cái bánh dứa, cổ họng khô khốc, bèn nhờ Nhược Phương rót cho mình chén nước.

Ăn uống xong, cậu cũng chẳng buồn ngủ nữa, dứt khoát ngồi dậy, vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài, phát hiện họ đã rời khỏi kinh thành, giờ đang đi trên con đường lớn hoang vu.

Phía trước vẫn còn có thể thấy một đoàn người ngựa đông nghìn nghịt đang tiến bước.

Thị vệ đi bên cạnh xe ngựa trông thấy Ôn Trì liền vội vàng tiến đến: "Công tử có gì căn dặn?"

Ôn Trì thấy trời sắp tối, bèn hỏi: "Buổi tối cũng phải đi đường sao?"

"Ban đêm không đi, nghỉ ngơi chỉnh đốn." Thị vệ đáp, "Nếu tìm được khách đ**m thì sẽ hộ tống công tử đến nghỉ ngơi, nếu không tìm được thì xin công tử chịu khó qua đêm trên xe vậy."

Ôn Trì trò chuyện với thị vệ vài câu rồi thả rèm xuống.

Quay đầu lại, cậu thấy Nhược Phương đã sắp xếp đâu vào đấy.

Không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt Nhược Phương lộ ra chút lo lắng, liếc nhìn Ôn Trì đang chuẩn bị nằm xuống nghỉ tiếp như chẳng có chuyện gì, nàng ngập ngừng một lát rồi lên tiếng:

"Công tử, người rời khỏi Đông cung như thế, lỡ Thái tử điện hạ quay đầu lại trách tội thì..."

Ôn Trì chẳng mấy để tâm, khoát tay: "Ta đã chào điện hạ rồi, không phải ta bảo Bình An đưa bánh qua cho hắn sao?"

Nghe vậy, Nhược Phương dở khóc dở cười: "Nhưng mà cái bánh đó cũng đâu phải do công tử tự mình đưa qua..."

Ôn Trì ngừng lại một chút, lẩm bẩm: "Dù sao Thái tử điện hạ cũng không muốn gặp ta."

Cho dù có chậm chạp thế nào, cậu cũng cảm nhận được gần đây Hoàng thượng và Tứ hoàng tử hình như tìm cậu không ít lần, lần nào cũng bị Tạ Diệp chặn lại. Hắn dường như không muốn cậu dính dáng đến mấy chuyện chính sự.

Vậy mà lần này, Tạ Diệp chẳng những không nhúng tay, còn giao quyền lựa chọn cho cậu.

Ôn Trì nghĩ mãi không hiểu được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

Cuối cùng, cậu cũng không biết là đang an ủi Nhược Phương hay đang an ủi chính mình:

"Không sao, nếu Thái tử điện hạ đã để ta tự quyết, chắc là cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để ta rời đi rồi. Biết đâu bây giờ còn đang vui mừng vì ta giúp hắn tranh được một hơi thể diện ấy chứ."

Thế là Nhược Phương lập tức bị thuyết phục, gật đầu nói: "Công tử nói phải."

Từ kinh thành đến Tấn Châu, đoạn đường chính đều băng qua núi hoang rừng vắng, muốn tìm được khách đ**m không phải chuyện dễ.

Đoàn người di chuyển suốt hai ngày hai đêm, Ôn Trì cũng nằm nguyên trong xe chừng ấy thời gian, ngoài lúc cần giải quyết thì gần như không hề bước xuống.

Mãi đến chiều ngày thứ ba, đoàn xe đột nhiên dừng lại.

Chờ một lúc, thị vệ đi theo đến báo cho Ôn Trì biết rằng phía trước đã tìm được khách đ**m để nghỉ tạm.

Hiện giờ bọn họ chỉ còn cách cổng thành Tấn Châu khoảng mười dặm, nên việc có khách đ**m cũng không quá lạ. Chỉ là điều kiện ở đây đương nhiên không thể so với kinh thành hay trong thành Tấn Châu được.

Khi Ôn Trì và Nhược Phương được thị vệ dẫn vào khách đ**m, từ xa cậu đã trông thấy vài bóng người quen thuộc đang đứng trong đại sảnh.

Thị vệ đi đến trước mặt người đứng đầu, chắp tay nói: "Khởi bẩm Vương gia, đã đưa Ôn công tử đến nơi."

Tạ Cẩm quay đầu, mỉm cười đáp: "Vất vả rồi, ngươi đi thu xếp đi."

Thị vệ vâng một tiếng rồi lui xuống.

Ôn Trì thấy bên cạnh Tạ Cẩm còn đứng vài người nữa, không tiện đi lại gần, đành đứng yên tại chỗ chờ sắp xếp.

Tạ Cẩm chờ mãi không thấy Ôn Trì phản ứng gì, bèn chủ động bước tới: "Ôn công tử."

Ôn Trì vội vàng tiến lên đáp lời: "Có tiểu nhân."

Tạ Cẩm dừng lại cách cậu nửa bước, gương mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói trong trẻo vang lên:

"Chúng ta dự kiến sẽ đến Tấn Châu vào sáng mai, tối nay tạm nghỉ tại đây một đêm. Lát nữa sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi."

"Không vấn đề." Ôn Trì nói, "Tất cả đều nghe theo Vương gia sắp xếp."

Tạ Cẩm gật đầu, lại nói: "Trên đường đi vất vả, ta vẫn chưa giới thiệu những người còn lại với ngươi. Đi theo ta một chút."

Ôn Trì bước theo Tạ Cẩm.

Những người vừa trò chuyện với Tạ Cẩm vẫn đứng yên tại chỗ từ nãy, giờ thấy Tạ Cẩm dẫn Ôn Trì đến gần, liền đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt đều hướng về phía cậu.

Tạ Cẩm lần lượt giới thiệu từng người cho Ôn Trì, tất cả đều là những thanh niên tài tuấn nổi danh kinh thành, có tên có tuổi trong ký ức nguyên chủ. Bọn họ đều hưởng ứng lời triệu tập của Hoàng thượng, đặc biệt đến Tấn Châu để giúp đỡ.

Giới thiệu xong, Tạ Cẩm quay sang giới thiệu Ôn Trì với họ:

"Vị này là em thứ tư của Lâm tướng quân, tên là Lâm Nguyên, tự là Tử Ôn. Các ngươi cứ gọi hắn là Ôn công tử là được."

Những người kia thấy Tạ Cẩm đối với Ôn Trì coi trọng như thế, còn tưởng là nhân vật ghê gớm nào, không ngờ lại chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, lập tức liền mất hết hứng thú trò chuyện với cậu.

Sau khi chào hỏi lấy lệ xong, ánh mắt họ liền dời sang chỗ khác.

Có người hỏi: "Lâm tướng quân vẫn chưa tới à?"

Người khác phụ họa: "Phải đó, còn cả Hoa công tử cũng chưa thấy đâu."

Tạ Cẩm nghe hai chữ "Lâm tướng quân", sắc mặt lập tức trắng bệch không ít. Anh nuốt nước bọt đầy khó nhọc, quay sang nói với Ôn Trì:

"Đúng rồi, ta sắp xếp Lâm tướng quân ở phía cuối đoàn rồi, đợi hắn tới, chúng ta cùng ăn tối nhé."

Hiện tại Ôn Trì đang đội danh nghĩa là em trai thứ tư của Lâm tướng quân, cũng không thể cách người ta quá xa, nhất là lúc dùng bữa ở khách đ**m, ít nhất cũng phải ngồi chung một bàn mới không khiến người khác nghi ngờ.

Ôn Trì hiểu rõ điểm này: "Ta nghe theo sự sắp xếp của Vương gia."

Chẳng bao lâu sau, có thị vệ đến bẩm với Tạ Cẩm rằng phòng nghỉ đã được chuẩn bị xong.

Tạ Cẩm vẫn còn chuyện quan trọng cần bàn với mấy người kia, bèn để thị vệ dẫn Ôn Trì lên lầu trước.

Bên người Ôn Trì có không ít người theo hầu, ngoài Nhược Phương còn có mấy người được Hoàng thượng cử tới. Thị vệ đưa cậu tới một căn phòng, sau đó cũng đưa nhóm Nhược Phương lui ra ngoài.

Không lâu sau, Ôn Trì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu ra mở cửa, chỉ thấy Nhược Phương đang ôm một đống chăn nệm đứng bên ngoài:

"Công tử, nô tỳ đã nhờ người mang mấy món này từ xe xuống, sợ đêm nay công tử ngủ không quen."

Ôn Trì cảm động muốn rơi nước mắt, vội nghiêng người cho nàng bước vào.

Trong tay Nhược Phương còn ôm theo một gói đồ, nàng đặt nó lên bàn rồi nhanh nhẹn đi tới giường trải chăn gối.

Ôn Trì rảnh rỗi ngồi đờ ra trước bàn. Trong lúc đang thả hồn phiêu dạt, ánh mắt cậu vô tình quét tới gói đồ kia, liền tiện tay mở ra xem thử — bên trong là mấy chiếc hộp đựng điểm tâm được sắp xếp gọn gàng.

Nhược Phương dường như thấy được động tác của Ôn Trì qua khóe mắt, bèn nói:

"Công tử, nô tỳ sợ đêm khuya ngài buồn miệng, nên mang theo ít điểm tâm xuống đặt sẵn ở đó, nếu người muốn ăn thì có thể dùng ngay."

Ôn Trì cảm kích đáp: "Cảm ơn ngươi, Nhược Phương."

Nhược Phương mỉm cười: "Công tử khách sáo rồi."

Trải giường xong, Nhược Phương chuẩn bị rời đi.

Là nha hoàn, nàng tất nhiên không thể cùng Ôn Trì dùng bữa. Nếu chỉ có mỗi Ôn Trì thì còn có thể đứng bên cạnh hầu hạ, nhưng lát nữa Ôn Trì sẽ cùng Tứ hoàng tử và Lâm tướng quân ăn cơm, nàng phải biết tránh mặt.

Lúc ra ngoài, Nhược Phương không quên dặn dò:

"Công tử, nô tỳ và những người khác ở ngay phòng bên cạnh, nếu có chuyện gì thì cứ gọi một tiếng là được."

Ôn Trì gật đầu đồng ý.

Sau khi Nhược Phương đi rồi, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Ôn Trì ăn vài miếng điểm tâm, không có việc gì làm, bèn lấy cuốn sách tranh mang theo ra đọc giết thời gian. Đọc được một nửa, thị vệ đến gõ cửa, nói mời Ôn công tử xuống dùng bữa.

Ôn Trì nhanh chóng cất sách, chỉnh lại y phục, theo thị vệ xuống lầu.

Trước khi đi, ánh mắt cậu vô tình dừng lại ở mấy hộp điểm tâm trên bàn, do dự chốc lát rồi tiện tay mang theo vài hộp.

Thị vệ dẫn cậu tới một phòng bao ở tầng một khách đ**m, trong đó đã có ba người ngồi sẵn.

Ngoài Tạ Cẩm và Lâm tướng quân ra, người còn lại có bóng lưng vô cùng quen mắt.

Ôn Trì lòng đầy nghi hoặc, không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Người kia dường như nghe thấy bước chân cậu tới gần, hơi nghiêng đầu, theo ánh mắt của Lâm tướng quân nhìn sang.

Thế là —

Ôn Trì trông thấy một gương mặt quen thuộc.

"Hoa công tử?" Ôn Trì kinh ngạc ra mặt, "Sao ngươi cũng ở đây?"

Lúc trước nghe mấy người kia nhắc đến "Hoa công tử", cậu còn tưởng là người khác trong Hoa gia, không ngờ lại chính là Hoa Tử Tàng.

Hoa Tử Tàng vẫn vận bộ áo xanh như hôm ở yến tiệc đào hoa, tóc dài đen tuyền buông lơi tùy ý sau lưng. Dung mạo y thanh lãnh như tiên, nhưng khi cười lại như hoa đào nở rộ, đôi mắt khẽ nheo lại khiến Ôn Trì nghĩ đến vầng trăng lạnh nơi chân trời.

"Trùng hợp thật." Hoa Tử Tàng mỉm cười, "Lúc nãy nghe Lâm tướng quân nhắc tới 'Ôn công tử', ta đã nghi có khi là ngươi."

Lâm tướng quân đối diện Ôn Trì cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc, nhìn cậu rồi lại nhìn Hoa Tử Tàng: "Tử Tàng, ngươi quen Ôn công tử à?"

Hoa Tử Tàng đáp: "Gặp một lần ở yến tiệc đào hoa."

Lâm tướng quân cười to: "Vậy thì đúng là trùng hợp thật, không ngờ cả bàn chúng ta đều từng đến yến tiệc đào hoa, đúng là ý trời an bài, ngươi nói xem có phải không, Vương gia?"

Nói xong, hắn quay đầu nhìn Tạ Cẩm vẫn im lặng từ nãy đến giờ.

Chỉ thấy sắc mặt Tạ Cẩm trắng bệch, trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh, cả người trông như đang thần du, hoàn toàn không nghe thấy lời của Lâm tướng quân.

Ôn Trì ngập ngừng hỏi: "Vương gia không khỏe sao?"

"Ta cũng không biết nữa, kỳ lạ thật." Lâm tướng quân gãi đầu khó hiểu, ngây ngô nói, "Lúc trước còn bình thường lắm, thế mà vừa thấy ta lại thành ra thế này. Chẳng lẽ là do ta?"

"Không sao." Tạ Cẩm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, khẽ ho mấy tiếng, dùng tay che miệng, miễn cưỡng nói: "Ngồi đi, đi đường mệt cả ngày rồi, ăn sớm rồi nghỉ ngơi."

Ôn Trì vốn định ngồi vào chỗ giữa Tạ Cẩm và Hoa Tử Tàng, nhưng còn chưa kịp kéo ghế, đã thấy Tạ Cẩm vẫy tay gọi:

"Bên này rộng rãi, ngồi bên này đi."

Nghe hắn nói vậy, Ôn Trì đành phải đi vòng qua, ngồi xuống giữa Tạ Cẩm và Lâm tướng quân.

Không hiểu sao, sau khi cậu ngồi xuống, hình như Tạ Cẩm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm tướng quân tính tình hào sảng, chẳng để ý chuyện gì, liền lớn tiếng gọi tiểu nhị mang thức ăn lên.

Sắp ăn xong, Lâm tướng quân liếc thấy mấy hộp mà Ôn Trì đặt bên cạnh, bèn hỏi:

"Cái đó là gì vậy?"

"À, là điểm tâm nha hoàn ta chuẩn bị trước lúc xuất phát. Vốn định đưa các ngươi từ sớm mà chưa có dịp, tuy hơi nguội rồi nhưng vẫn ngon, ta mang xuống cho mọi người nếm thử."

Vừa hay Ôn Trì mang theo ba hộp, một người một phần.

Tới lượt Hoa Tử Tàng, Ôn Trì mới phát hiện hộp này có vẻ khác với hai cái kia — không chỉ nặng hơn, mà hoa văn cũng khác biệt, bên ngoài còn được gói bằng một lớp lụa mềm rất đẹp.

Ôn Trì thoáng do dự, nhưng nghĩ tới Nhược Phương trước nay luôn chu đáo, hơn nữa mấy hộp khác cũng có chút khác biệt, bèn yên tâm đưa hộp ấy cho Hoa Tử Tàng.

Hoa Tử Tàng mỉm cười nhận lấy: "Đa tạ Ôn công tử có lòng, đợi ta về phòng sẽ nếm thử kỹ càng."

Trước Tiếp