Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 54: Ngươi

Trước Tiếp

Thái tử điện hạ bảo Chu công công đi lĩnh thưởng, Chu công công cũng không khách sáo, lập tức đến kho chọn lấy một món đồ mà ông đã nhắm từ lâu, tiện thể lấy thêm mấy món nhỏ chia cho mấy tiểu thái giám theo cùng.

Đám tiểu thái giám ấy vui ra mặt, vội vàng cảm tạ Chu công công.

Trong đó có cả Tiểu Xuyến – người vừa được quay lại hầu hạ bên cạnh Thái tử điện hạ.

Sau khi nhét món đồ chơi nhỏ mà Chu công công đưa cho vào tay áo, Tiểu Xuyến không giống mấy người kia tản ra ngay, mà lặng lẽ theo sát sau lưng Chu công công.

Chu công công ôm phất trần, bước chân nhỏ nhẹ đi phía trước, khẽ liếc mắt thấy Tiểu Xuyến cứ ngập ngừng, liền nhỏ giọng nói:

"Ngươi còn chuyện gì?"

"Chu công công... nô tài không biết có nên nói chuyện này không..."

Chu công công vốn luôn cao quý lạnh lùng trước mặt bọn Tiểu Xuyến, bật cười một tiếng, không khách sáo:

"Ngươi đã nói tới nước này rồi, còn hỏi có nên nói hay không?"

"Nô tài biết sai rồi." Tiểu Xuyến vội đáp, "Vừa rồi không phải công công bảo người nhân danh Thái tử điện hạ mang đồ đến cho Ôn công tử ở Trúc Địch cư sao?"

Chu công công lập tức hiểu Tiểu Xuyến đang nhắc đến cái gì, khẽ ừ một tiếng: "Ngươi có ý kiến?"

"Chu công công cũng biết nô tài trước kia phạm lỗi, bị điều đi nơi khác làm việc nặng. Trong thời gian đó có quen vài người ở Kính sự phòng, nghe được không ít chuyện... nô tài nghe nói, cái thứ gọi là ngọc thể kia, cần phải chọn cách đưa tặng cho thích hợp."

Chu công công kinh ngạc: "Ồ?"

Mặc dù Chu công công lăn lộn trong cung bao nhiêu năm, nhưng trước đây cũng chỉ làm những việc vặt vãnh như Tiểu Xuyến. Khó khăn lắm mới được lên chức, rồi đi theo hầu hạ Thái tử vừa hồi cung không lâu.

Hiện tại Thái tử điện hạ đã hai mươi sáu tuổi, đổi lại là hoàng tử khác thì giờ đã vợ lớn vợ bé đầy nhà, con cái chạy đầy sân. Ngay cả Tứ hoàng tử – người chưa lấy chính phi – cũng đã có một trắc phi và vài nha hoàn thông phòng.

Chỉ có Thái tử điện hạ là chẳng có gì, dù Hoàng thượng mấy năm gần đây cố tình đưa không ít nam nữ trẻ tuổi vào Đông cung, nhưng ngoài Ôn công tử ra, chẳng ai lọt nổi vào mắt hắn.

Chủ tử đã vậy, nô tài như Chu công công làm sao mà biết mấy chuyện liên quan tới phòng sự?

Chu công công không ăn thịt heo thì cũng chưa từng thấy heo chạy, nếu không nhờ Tiểu Xuyến nhắc nhở, ông còn định lấy danh nghĩa Thái tử mà mang ít vàng bạc châu báu tặng đi cho xong.

Tiểu Xuyến thấy Chu công công tỏ ra nghi hoặc, liền thêm tự tin, nghiêm túc nói:

"Nô tài nghe người trong Kính sự phòng nói, ngọc thể phải có lớn có nhỏ, từ nhỏ tới lớn, từ mảnh tới dày, như vậy người sử dụng mới quen dần với việc đó."

Chu công công sững người. Ông hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, chỉ sai thợ làm tám cái ngọc thể y hệt nhau.

Tiểu Xuyến tiếp tục:

"Còn phải dùng chung với thuốc bôi, mỗi ngày một lần, hoặc hai ba ngày một lần, tùy theo tình trạng người dùng mà điều chỉnh."

Chu công công: "..."

Ông còn tưởng cứ mang mấy cái ngọc thể đó đưa đi là xong, nào ngờ lại lắm phiền toái như vậy.

Tiểu Xuyến ngẩng đầu nhìn Chu công công, nhỏ giọng hỏi: "Chu công công, vậy giờ chúng ta nên làm thế nào..."

Chu công công trầm ngâm một lát, sau đó vỗ vỗ vai Tiểu Xuyến:

"Chuyện này giao cho ngươi làm. Ngươi chọn thuốc bôi cho tốt, sai thợ làm lại một bộ ngọc thể khác, rồi đưa cho Ôn công tử."

Tiểu Xuyến đáp: "Dạ vâng."

Trước khi đi, Chu công công còn dặn thêm một câu: "Nhớ dặn kỹ Ôn công tử cách dùng ngọc thể."

Chu công công là người làm việc gọn lẹ, người dưới tay ông như Tiểu Xuyến cũng vậy. Chưa đến nửa ngày, bộ ngọc thể mới và thuốc bôi chọn lựa kỹ càng đã được đóng gói xong, dùng lụa cao cấp bọc lại.

Tiểu Xuyến do dự rất lâu. Dù hắn là hoạn quan, nhưng thứ đồ này dù sao cũng mang tính riêng tư, thật sự không tiện tự mình bưng đến Trúc Địch cư.

Trước đó Chu công công tranh thủ dịp đưa người hầu mới đến mà giao đồ cho Ôn công tử, nhưng giờ người hầu đã đưa xong hết rồi, Tiểu Xuyến vắt óc suy nghĩ cũng không tìm được lý do để tới Trúc Địch cư nữa.

Kết quả, chuyện này cứ thế bị trì hoãn mất hai ngày.

Chiều hôm đó, Tiểu Xuyến quyết định đến Trúc Địch cư một chuyến. Nếu không giao món đồ này sớm, e là phần thưởng chưa kịp đến thì đã bị Thái tử hoặc Chu công công trách phạt.

Chỉ tiếc, khi tới nơi, hắn không gặp được Ôn công tử.

Nha hoàn Nhược Phương ở Trúc Địch cư nói: "Công tử vào cung diện thánh rồi, chắc tối mới về."

Tiểu Xuyến hơi thất vọng.

Nhược Phương tinh mắt thấy cái hộp gỗ mà Tiểu Xuyến đang cầm chặt trong tay, liền hỏi:

"Công công có việc gấp cần gặp công tử sao? Hay nói cho ta biết, đợi công tử về ta sẽ chuyển lời giúp ngươi."

Thế là Tiểu Xuyến giao đồ cho Nhược Phương. May thay y đã để sẵn một tờ giấy nhỏ trong hộp, viết rõ cách dùng ngọc thể. Chỉ cần Ôn công tử mở ra là thấy.

"Vậy làm phiền ngươi rồi." Tiểu Xuyến cười nói, "Đây là vật Thái tử điện hạ gửi tặng, mong ngươi đích thân giao tận tay cho Ôn công tử."

Nhược Phương đáp: "Công công yên tâm, ta nhất định sẽ tự tay đưa tận tay công tử."

Sau khi Tiểu Xuyến rời đi, Nhược Phương còn đang bận dang dở chuyện khác nên tạm thời để hộp gỗ trong phòng ngủ của Ôn Trì, rồi rời đi.

------

Bên này, Ôn Trì đang được một vị thái giám dẫn đến thư phòng của Hoàng đế.

Theo lý, Ôn Trì không thể vượt mặt Tạ Diệp để gặp Hoàng đế trực tiếp, nhưng lần này Hoàng đế dường như đã báo trước với Tạ Diệp. Tạ Diệp không đi cùng cậu, mà để thái giám thân cận bên cạnh Hoàng thượng đến Trúc Địch cư đưa người đi.

Nếu đoán không sai, Hoàng thượng gọi cậu đến hẳn vẫn là vì chuyện nạn châu chấu ở Tấn Châu.

Quả nhiên, khi cậu được dẫn đến ngoài thư phòng thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

Ôn Trì nhìn kỹ —

Không phải là Tứ hoàng tử Tạ Cẩm thì còn ai vào đây?

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tạ Cẩm quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi. Hắn thấy người tới là Ôn Trì thì lộ ra vẻ vui hiếm thấy.

"Ôn công tử," Tạ Cẩm vui mừng nói, "Không ngờ ngươi cũng tới."

Ôn Trì bước tới, khách sáo hàn huyên vài câu.

Nhân lúc công công vào trong thông báo, Ôn Trì lặng lẽ quan sát gương mặt vàng vọt và quầng mắt thâm đen của Tạ Cẩm.

Không ngờ mới vài ngày không gặp, Tạ Cẩm đã tiều tụy đến mức này.

Là một nhân vật công chính trong nguyên tác, Tạ Cẩm vốn có ngoại hình đẹp không ai sánh bằng. Người duy nhất có thể lấn át hắn — vị Thái tử kia — thì đã bị hủy dung, không đáng lo. Mấy nam phụ còn lại chỉ như vật làm nền.

Ôn Trì vốn là người mê sắc đẹp, trước nay vẫn cho rằng Tạ Cẩm là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, ai ngờ mỹ nhân ấy cũng có ngày "lật thuyền"... hiện tại trông thật chẳng mấy đẹp đẽ gì.

Tạ Cẩm dường như đoán được ý nghĩ trong lòng Ôn Trì, gượng gạo cười mấy tiếng, ngượng ngùng nói:

"Dạo này ta ngủ không ngon, sắc mặt hơi tệ, mong Ôn công tử chớ trách."

Ôn Trì nhịn trái nhịn phải vẫn không nhịn nổi, hỏi: "Ngươi vẫn còn bận tâm chuyện nạn châu chấu ở Tấn Châu sao?"

"Không hẳn là vậy..." Tạ Cẩm nói xong thì lại ngập ngừng.

Ngay chính anh cũng không rõ bản thân rốt cuộc bị làm sao. Những ngày này anh tâ luôn bồn chồn bất an, hễ đêm đến nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên cảnh Lâm tướng quân gảy đàn.

Nếu như đó là một hình ảnh đẹp đẽ khiến lòng người vui vẻ thì còn đỡ...

Đằng này Lâm tướng quân là một tên thô kệch lại cứ ra vẻ nữ nhân ngồi gảy cổ cầm, còn thi thoảng ném tới vài ánh mắt đầy ẩn ý — cảnh tượng ấy đúng là khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tạ Cẩm không cho rằng mình đã phải lòng Lâm tướng quân. Nhưng nếu anh thật sự không có chút cảm tình nào, thì vì sao lại ngày đêm nhớ thương người ta?

Cứ thế này mãi, Tạ Cẩm thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải Lâm tướng quân đã hạ cổ anh.

Anh từng nghĩ đến chuyện mời vu sư ở biên cương đến xem thử, nhưng nghĩ đến công lao của Lâm tướng quân trong những năm gần đây, lại không đành lòng nghi ngờ một người vì nước mở mang bờ cõi bằng thứ lý do tầm thường như vậy.

Tạ Cẩm giằng co hồi lâu, gần như không chợp mắt được. Anh rất muốn tìm người trút bầu tâm sự, nhưng cũng hiểu rõ, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài nửa chữ.

Đối diện ánh mắt lo lắng thật lòng của Ôn Trì, cuối cùng Tạ Cẩm vẫn lắc đầu, cười nói:

"Có lẽ là dạo gần đây quá bận, chưa nghỉ ngơi đủ."

Ôn Trì không biết câu này của anh ta là thật hay giả, nhưng bản thân cậu cũng không có lập trường hỏi quá sâu, liền không nói gì thêm.

Một lát sau, vị công công vừa vào thông báo đi ra, mời Ôn Trì và Tạ Cẩm cùng vào trong.

Hai người cùng bước vào thư phòng.

Hoàng đế đã ngồi sẵn ở đó, phất tay ra hiệu mời họ ngồi xuống.

Lần thứ hai diện kiến vị cửu ngũ chí tôn này, tâm trạng Ôn Trì vẫn căng thẳng y như lần đầu. Cậu cúi đầu thấp, tập trung nhìn mũi giày của mình, không dám liếc trộm Hoàng đế dù chỉ một cái.

Hoàng đế có vẻ cũng hiểu được tâm tình của cậu, không vội nói chuyện ngay, chỉ sai cung nữ dâng trà, bày điểm tâm, rồi ung dung chuyện trò dăm ba câu với Tạ Cẩm.

Ôn Trì ngồi bên, lặng lẽ nghe.

Hoàng đế cũng nhận ra sắc mặt nhợt nhạt của Tạ Cẩm, hỏi han mấy câu, nhưng cũng bị Tạ Cẩm lấy lý do "ngủ không ngon" mà lảng tránh.

"Lão Tứ à, dáng vẻ ốm yếu của ngươi khiến trẫm cũng chẳng yên tâm giao chuyện Tấn Châu cho ngươi." Hoàng đế thở dài, "Trẫm biết tình hình gấp rút, áp lực đè nặng, nhưng trẫm đây cũng chẳng phải đang gồng mình giúp ngươi sao?"

Tạ Cẩm cúi đầu: "Là nhi thần không tốt."

"Ngươi là con của trẫm, sao lại không tốt? Trẫm giao việc quan trọng ấy cho ngươi, là vì tin tưởng ngươi có năng lực thay trẫm giải quyết nỗi lo."

Hoàng đế vỗ vai Tạ Cẩm hai cái, trầm giọng nói, "Hai hôm nữa là ngươi phải lên đường rồi, về nghỉ ngơi cho tử tế, trẫm chỉ mong thấy được ngươi khí thế hừng hực mà thôi."

Tạ Cẩm cảm kích nói: "Nhi thần hiểu rồi, tạ ơn phụ hoàng."

Hoàng đế gật đầu, sau khi dọn đường đâu vào đấy, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Ôn Trì – người nãy giờ như người vô hình.

"Vừa rồi ngươi nghe trẫm nói chuyện, có cảm nghĩ gì không?"

Ôn Trì bất ngờ bị gọi tên, lập tức căng thẳng. Cậu siết chặt lòng bàn tay, trong đầu nhanh chóng tua lại đoạn trò chuyện giữa Hoàng đế và Tạ Cẩm ban nãy.

Một lúc sau, cậu dè dặt mở miệng: "Chúc Tứ hoàng tử lên đường thuận lợi."

Hoàng đế: "..."

Tạ Cẩm: "..."

Hoàng đế đưa tay day huyệt thái dương, như thể bị câu nói của Ôn Trì làm nghẹn, một lúc sau mới nói tiếp:

"Trẫm hỏi ngươi — ngươi có nguyện theo Tạ Cẩm bọn họ đến Tấn Châu không?"

Trước Tiếp