
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
"Tạ Diệp, đợi... đợi một chút..." Giọng Ôn Trì đã nhuốm đầy tiếng khóc, nước mắt tuôn trào không kìm được, chảy dài theo khoé mắt.
Cậu không còn kịp suy nghĩ chuyện gì vừa xảy ra, thậm chí đến cả lời mình đang nói cũng không rõ ràng: "Người... người chờ một chút..."
Nước mắt làm ướt khuôn mặt cậu.
So với kinh hoàng và hoảng loạn, điều Ôn Trì cảm nhận rõ ràng nhất là đau. Lần đầu tiên trong đời, cậu biết thì ra 'chuyện này' lại đau đớn đến thế, đau đến mức không thể thốt nên lời.
Đáng tiếc là Tạ Diệp chẳng có ý định dừng lại, trái lại còn cúi xuống hôn nhẹ lên khoé mắt cậu như để an ủi.
Chỉ là nụ hôn ấy chẳng có chút tác dụng nào đối với Ôn Trì.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, chẳng rõ lấy đâu ra sức, cậu lại vùng khỏi sự kiềm chế đôi tay của Tạ Diệp, mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Tạ Diệp dường như không ngờ cậu sẽ phản kháng dữ dội như vậy, thoáng sửng sốt trong chốc lát.
Ôn Trì liền nhân lúc hắn ngẩn người, bất ngờ giơ chân đá mạnh vào bụng hắn.
Một cước này, cậu dốc toàn lực. Đá đến mức Tạ Diệp bật ra một tiếng rên nghẹn, chân mày lập tức nhíu chặt.
"Ôn Trì." Sắc mặt Tạ Diệp trầm hẳn xuống, d*c v*ng trên mặt tan biến gần hết, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào cậu mang theo lửa giận thấy rõ, "Ngươi lại dám với bản cung—"
Lời còn chưa dứt, Ôn Trì lại tung ra cú đá thứ hai.
Lần này đá thẳng vào ngực.
Trong nháy mắt, không khí xung quanh như đông cứng lại.
Giữa sự tĩnh lặng đến rợn người, sắc mặt Ôn Trì tái nhợt, đôi mắt trợn to, hoảng loạn nhìn chằm chằm Tạ Diệp. Cậu biết hắn đã nổi giận, cuống cuồng thu chân về định bỏ chạy. Nhưng còn chưa kịp xoay người, cổ chân liền bị một bàn tay lạnh buốt siết lấy.
Tạ Diệp ánh mắt trầm lạnh đáng sợ, chống người ngồi dậy, từ trên cao cúi xuống nhìn Ôn Trì—ánh mắt ấy lạnh như muốn đóng băng cả người cậu.
Ôn Trì sợ đến nỗi răng va vào nhau lập cập, trong lòng tràn đầy hối hận vì hai cú đá ban nãy. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, cậu chỉ có thể run lẩy bẩy cầu xin tha thứ: "Thái tử điện hạ, ta sai rồi!"
"Ha." Tạ Diệp cười lạnh, kéo cổ chân Ôn Trì khiến cậu bị lôi ngược lại gần hắn hơn vài phần, "Ngươi nhận lỗi cũng nhanh thật đấy."
Ôn Trì thấy mình càng lúc càng gần Tạ Diệp, trái tim lập tức lạnh toát.
"Ta biết sai rồi, vừa rồi không nên đá người..." Cậu hoảng đến mức chỉ biết lặp đi lặp lại câu xin lỗi, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, nhìn chằm chằm Tạ Diệp không dám chớp mắt, chỉ sợ vừa nhắm mắt lại sẽ bị hắn siết cổ mà chết.
Tạ Diệp kéo cậu đến trước mặt, cúi đầu nhìn thấy y phục cậu xộc xệch, chiếc áo rộng bị xé rách chỉ còn miễn cưỡng treo hờ trên người, chẳng thể che nổi vai và ngực trắng nõn.
Bộ dạng Ôn Trì co rúm lại trông đáng thương không sao tả xiết. Không hiểu sao cậu có thể có nhiều nước mắt đến thế, cứ rơi mãi không ngừng, cả gương mặt và ánh mắt đều ướt đẫm, lấp lánh ánh sáng dưới trăng.
Tạ Diệp khẽ nghiêng người về phía trước.
Ôn Trì vừa cảm nhận được động tác của hắn liền giật bắn, hoảng hốt co người lại như gặp phải mãnh thú, chỉ hận không thể vạch ra một dòng sông ngăn giữa hai người.
Tạ Diệp lập tức khựng lại, không nhích thêm nửa phân.
Nhưng tâm trạng của Ôn Trì vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu. Cậu như con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng, nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng, vừa khóc vừa lí nhí lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
Tạ Diệp lặng lẽ nhìn cậu, ánh lạnh trong mắt dần chìm xuống, chỉ còn lại bóng tối sâu thẳm. Hắn không còn biểu cảm gì, cứ thế im lặng ngắm nhìn Ôn Trì thật lâu.
Cuối cùng, hắn chậm rãi đưa tay lên, đặt nhẹ lên đầu cậu.
Ôn Trì không tránh né, nhưng toàn thân run lên rõ rệt. Cậu như phải dùng hết can đảm mới miễn cưỡng giữ nguyên không nhúc nhích.
Tạ Diệp cụp mắt, hàng mi dài tạo thành một mảng bóng nhỏ dưới mắt, che đi những gợn sóng sâu thẳm trong đáy đồng tử. Khoé môi hắn hơi mím lại, cất giọng đều đều đến đáng sợ:
"Ngươi sợ bản cung đến thế sao?"
Ôn Trì cúi gằm đầu, không dám nhìn vào mắt hắn.
Cậu không rõ đây có phải câu hỏi sinh tử không, bởi rất có thể trong lòng Tạ Diệp, bất kể cậu đáp thế nào cũng đều là sai.
Do dự một lát, Ôn Trì vẫn chọn thành thật: "Sợ."
Tạ Diệp hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Ôn Trì ngập ngừng một chút, nghiến răng nói,
"Bởi vì ta trông giống kẻ thù của người, mà người lại giữ ta lại chỉ vì lý do đó. Nếu có một ngày người muốn báo thù... chẳng phải ta sẽ phải chết thay cho kẻ thù của người sao..."
Tạ Diệp đáp: "Nếu bản cung nói, người đó không phải là kẻ thù của bản cung thì sao?"
Ôn Trì sửng sốt.
Tạ Diệp lại nói tiếp: "Người đó là cố nhân của bản cung."
Câu nói ấy khiến Ôn Trì kinh ngạc không thôi, cậu bật người ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt vẫn còn vương trên má.
"Cố nhân?" Ôn Trì ngạc nhiên hỏi, "Người có một cố nhân trông giống ta sao?"
Tạ Diệp không vội trả lời. Tay hắn từ đầu cậu thuận theo xuống dưới, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm đến khoé mắt cậu.
Hắn muốn dùng ngón cái lau đi giọt lệ ở khoé mắt Ôn Trì.
Lần này Ôn Trì vẫn không né tránh, nhưng như lúc nãy, toàn thân vẫn khẽ run lên. Nhìn là biết cậu vẫn còn sợ hắn, chỉ là không dám phản kháng nữa.
Ánh mắt Tạ Diệp trầm hẳn xuống. Cuối cùng, hắn không lau nước mắt như ý định ban đầu mà lặng lẽ thu tay về.
Sau đó, Tạ Diệp đứng dậy chỉnh lại y phục, cởi áo khoác ngoài ném cho Ôn Trì đang ngồi ngẩn ngơ trên bãi cỏ.
"Mặc vào."
"Dạ..." Ôn Trì vội vàng đón lấy, lúng túng khoác lên người.
"Dậy đi." Tạ Diệp quay lưng về phía cậu, giọng lạnh nhạt, "Bản cung đưa ngươi về."
Ôn Trì không ngờ hắn lại dễ dàng tha cho mình như vậy, nhất thời vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, luống cuống bò dậy.
Nhưng mới vừa đứng vững, cơn đau nơi nào đó phía sau liền ập tới, đau đến mức khiến cậu rùng mình, cả người run bần bật.
Cậu thử bước về phía trước hai bước, nhưng cơn đau lại trở nên dữ dội hơn, chân như nhũn ra. Không đứng vững, Ôn Trì lập tức ngã nhào xuống đất.
Tạ Diệp chờ mãi không thấy cậu trả lời, quay đầu lại liền thấy Ôn Trì đang ngồi dưới đất, ngước lên nhìn mặt trăng với vẻ tuyệt vọng.
Cảm nhận được ánh mắt hắn, Ôn Trì cất tiếng, giọng khàn khàn: "Người cứ về trước đi, ta ngồi nghỉ một lát rồi về sau."
Tạ Diệp hỏi: "Ngươi đi bằng cách nào?"
Ôn Trì ngơ ngác nhìn hắn, ngốc nghếch trả lời: "Dùng chân."
"...." Khoé miệng Tạ Diệp hình như giật giật mấy cái, một lúc sau mới cất lời, "Bản cung đã nói, nơi này là phía sau ngự hoa viên. Nếu ngươi không ngại bị người ta trông thấy bộ dạng này của ngươi, bản cung cũng không ngại để ngươi tự mình quay về."
Ôn Trì: "..."
Cậu quả thực đã quên mất điều đó. Có lẽ sống trong Đông cung quá lâu, trong tiềm thức cậu luôn nghĩ mình vẫn còn ở đó – địa bàn của Tạ Diệp – nên không cần kiêng dè gì nhiều.
Thấy Ôn Trì lâm vào khó xử, Tạ Diệp mặt không đổi sắc bước tới, cúi người, ôm ngang cậu lên.
Ôn Trì giật mình, khuôn mặt vừa mới khôi phục chút huyết sắc liền tái nhợt trở lại. Cậu theo bản năng giãy giụa.
"Chờ chút, ta... ta còn chưa mặc đồ xong..."
Tạ Diệp liếc cậu một cái, rồi dời mắt đi: "Cho ngươi mười ngày nữa cũng mặc không xong."
Ôn Trì lúc này mới nhớ ra, áo quần của cậu đã bị hắn xé rách gần hết. Lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, sắc mặt cậu càng trắng bệch, chỉ có thể kéo chặt áo khoác trên người, quấn lại cho kín.
Mũi chân Tạ Diệp khẽ điểm, thân hình lập tức nhẹ nhàng bay lên, vượt qua hành lang gấp khúc trong cung điện.
Ôn Trì nhắm chặt mắt, lặng lẽ tựa trong lòng hắn.
Chẳng bao lâu sau, Tạ Diệp đáp xuống sân viện của Trúc Địch cư mà không phát ra chút động tĩnh nào.
Ban đầu Tạ Diệp định ôm Ôn Trì vào trong phòng, nhưng Ôn Trì nhất quyết không chịu, giãy đạp túi bụi, cuối cùng cũng khiến hắn chịu buông cậu xuống.
Lúc này trời đã về khuya, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua, xen lẫn tiếng chim đêm khẽ kêu giữa bóng tối. Trong ánh trăng mờ mịt, Ôn Trì không nhìn rõ vẻ mặt Tạ Diệp.
"Cảm ơn." Ôn Trì nói nhỏ, "Khuya rồi, người về nghỉ sớm đi."
Nói xong, cậu như chợt nhớ đến áo khoác trên người, liền vội vàng cởi ra, đưa trả cho hắn: "Vật về với chủ."
Ánh mắt Tạ Diệp từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi cậu. Dù đêm có tối đến mấy, hắn vẫn nhìn rõ được động tác lùi lại của cậu, cũng cảm nhận được hơi thở rối loạn của cậu mỗi lần đối diện với hắn.