
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiếng khóc của Ôn Trì còn chưa dứt thì đột nhiên trượt chân, âm thanh bỗng khựng lại, thay vào đó là một tiếng "phịch" trầm đục vang lên.
Vì để tránh ngã đè lên Tạ Diệp phía trước, đúng lúc ngã xuống, Ôn Trì đã gắng gượng vặn người sang một bên. Lúc này toàn thân cậu đau nhức, phần eo còn truyền đến một cơn đau âm ỉ không thể diễn tả thành lời.
Ôn Trì nằm sấp trên đất, mãi vẫn chưa thể đứng dậy.
Tạ Diệp điều khiển xe lăn xoay người, dừng lại trước mặt cậu, trầm mặc nhìn xuống.
Ôn Trì thở hổn hển, đau đến mức trán túa ra một tầng mồ hôi lạnh. Cậu nghiến răng, cố gắng bò dậy bằng cả tay chân. Cậu cảm thấy cả chân và eo đều bị trẹo, đầu gối là nơi tiếp đất đầu tiên, đau đến mức có lẽ đã trầy xước chảy máu rồi.
Nhưng cậu không thể trì hoãn. Cậu phải nhanh chóng đưa Tạ Diệp đi tìm Chu công công.
"Thái tử điện hạ, người cố chịu một chút, chúng ta sắp đến nơi rồi." Đuôi mắt Ôn Trì đỏ ửng, nước mắt vẫn còn đọng trong khóe mắt, cậu gắng gượng nở nụ cười với khuôn mặt trắng bệch, đưa tay nắm lấy tay cầm xe lăn.
Tạ Diệp không biểu cảm, trong đôi mắt sâu thẳm dường như ánh lên vài cảm xúc không rõ tên. Hắn cúi xuống nhìn đầu gối của Ôn Trì: "Ngươi chảy máu rồi."
Ôn Trì đau đến nỗi giọng cũng run rẩy: "Không sao đâu."
"Không sao?" Tạ Diệp bật cười nhạt, ngay sau đó đổi giọng: "Thôi, không đi nữa."
Ôn Trì sốt ruột: "Bọn họ sắp đuổi kịp rồi!"
Giọng Tạ Diệp dần lạnh đi: "Ngươi nghĩ ngươi còn chạy được bao xa?"
"..." Ôn Trì lập tức câm nín. Đúng là cậu chỉ còn có thể lê lết, lại còn phải đẩy xe cho Tạ Diệp, muốn chạy nhanh cũng chẳng được. Nhưng chẳng lẽ cứ thế để mình và Tạ Diệp bị bắt? Cậu nghiêm giọng: "Đi được bao xa thì đi bấy nhiêu, đi đến khi ta không đi nổi nữa thì thôi."
Tạ Diệp im lặng một lát, rồi chợt nói: "Bọn họ đến rồi."
Vừa dứt lời, Ôn Trì đã nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng xào xạc rất khẽ, như thể có người đang di chuyển nhanh trên mái nhà. Âm thanh từ xa dần tới gần, càng lúc càng rõ.
Chỉ trong chớp mắt, đám người từng bám theo họ ban nãy đã hóa thành những bóng đen từ trên trời rơi xuống, vây chặt lấy Ôn Trì và Tạ Diệp.
Trong con hẻm tối tăm này, bọn chúng không cần dè chừng nữa, trông như bầy sói đói gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người.
Ôn Trì thấy vậy, lập tức chân mềm nhũn, suýt nữa lại ngã nhào xuống đất, may mà kịp vịn lấy xe lăn của Tạ Diệp.
Cậu vốn tưởng vào hẻm là có thể cắt đuôi được bọn họ, ai ngờ đám này khinh công quá lợi hại, có thể phi thân đạp tường đuổi theo đến tận đây.
Đúng là khác biệt giữa người chơi thường và mấy kẻ hack game!
Ôn Trì hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn thấy tất cả lối thoát đều bị chặn kín, nhất thời cậu cũng muốn bỏ cuộc.
Chạy không thoát, đánh không lại...
Cậu còn có thể làm gì?
Thôi thì... đành ngoan ngoãn chờ chết vậy.
Ôn Trì chuẩn bị tâm lý xong xuôi, chẳng còn sợ hãi như trước nữa. Hơn nữa còn có tên Thái tử chó chết này chết chung, vậy xuống suối vàng cậu cũng không đơn độc.
Ai ngờ vừa nghĩ xong, liền nghe Tạ Diệp lạnh giọng nói: "Ngươi đi đi, mục tiêu của bọn họ là ta."
Ôn Trì uể oải mở miệng: "Thái tử điện hạ, chỉ có người chết mới giữ được bí mật. Ta đã cùng người chạy đến nước này rồi, người cảm thấy bọn họ còn có thể tha cho ta sao?"
"Ngươi cứ đem khí thế lúc bỏ chạy ban nãy ra dùng, có ta ở lại sau lưng, bọn chúng không đuổi kịp ngươi." Tạ Diệp nói, đến nước này rồi mà hắn vẫn ung dung như thể không phải đang bị truy sát, mà là đang tiếp đãi vài người khách từ xa tới.
Từ đầu đến cuối, người bị truy đuổi thảm hại chỉ có mỗi Ôn Trì.
Nhận ra điều đó, trong lòng Ôn Trì như rơi xuống một vệt nước mắt to bằng sợi mì. Nhưng nhớ lại lời Tạ Diệp vừa nói, cậu lại bán tín bán nghi: "Ta thật sự chạy thoát được sao?"
Tạ Diệp đáp: "Cứ chạy đi."
Ôn Trì ngập ngừng: "Thế còn người?"
Tạ Diệp đáp: "Không cần lo cho ta, hãy tìm Chu Hiền, ông ta biết phải làm gì."
Ôn Trì lặng thinh, âm thầm tính toán khoảng cách từ đây đến tửu lâu. Nếu cậu thật sự có thể thoát, thì khả năng tìm được Chu công công để cứu Tạ Diệp cũng không phải không có.
Chỉ là...
Cậu nhìn sang gò má chưa bị mặt nạ che của Tạ Diệp — chỉ thấy hắn mím môi nhạt nhẽo, hàng mi dài đổ bóng lên làn da trắng như sứ, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, như thể đã nhìn thấu tất cả, chẳng sợ bất cứ điều gì, cũng chẳng lo Ôn Trì sẽ bỏ rơi hắn mà chạy.
Không hiểu vì sao, khoảnh khắc ấy Ôn Trì lại do dự.
Chưa kịp hành động, Tạ Diệp chợt lên tiếng: "Các ngươi là ai?"
Nghe vậy, gã đàn ông áo đen dẫn đầu nở nụ cười dữ tợn, giọng khàn khàn nói: "Thái tử điện hạ, chủ nhân nhà ta mời ngài một chuyến. Ngài e là phải đi theo chúng ta thôi."
Khóe môi Tạ Diệp khẽ cong lên, thản nhiên nói: "Bản cung cũng có thể đi theo các ngươi, chỉ là bản cung nay đã tàn phế, không biết các ngươi định mang bản cung đi kiểu gì?"
Người áo đen kia đáp: "Chuyện đó chúng ta tự có cách."
Dứt lời, gã liền sải bước tiến lên, dường như định túm lấy vai Tạ Diệp, kéo hắn khỏi xe lăn.
Nhưng mới bước được vài bước, chỉ nghe Tạ Diệp cười lạnh một tiếng, ngón tay thon dài khẽ động, một cục bùn to vừa phải b*n r* từ kẽ tay hắn.
Người áo đen thậm chí còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thì mắt phải đột ngột tối sầm, một dòng chất lỏng nóng ẩm phun trào ra khỏi hốc mắt, ngay sau đó là cơn đau dữ dội như sóng trào ập đến, nhấn chìm gã trong tích tắc.
Ôn Trì chết lặng, sắc mặt trắng bệch nhìn cục bùn bị Tạ Diệp bắn thẳng vào mắt người kia, máu tươi đỏ lòm nhanh chóng nhuộm kín gương mặt gã, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí.
Đúng lúc ấy, một bàn tay chụp lên eo cậu, mạnh mẽ đẩy cậu về phía trước.
Ôn Trì theo phản xạ quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt sâu hun hút của Tạ Diệp đang chăm chú nhìn cậu. Đôi mắt đen ấy như hòa làm một với sắc trời đêm dày đặc phía trên.
Ngay sau đó, đám người kia cũng hoàn hồn. Dù cả mặt be bét máu, kẻ dẫn đầu vẫn lộ rõ sát khí. Gã giơ tay vận lực, trực tiếp tung chưởng về phía Tạ Diệp.
Tạ Diệp điều khiển xe lăn nghiêng người né chiêu, đồng thời lại búng ra một cục bùn, đánh trúng ngay bụng dưới của tên kia.
Người áo đen rên một tiếng, nhưng vẫn không ngừng tay. Trái lại, chiêu thức của gã càng lúc càng ác liệt. Dù không phải chiêu nào cũng trí mạng, nhưng mỗi chiêu đều mang theo sát khí ngút trời, tựa như muốn lấy nửa cái mạng của Tạ Diệp.
Cùng lúc đó, những kẻ khác cũng lần lượt xông vào.
Ôn Trì nhìn mà cuống cả ruột, nhưng trong tình thế này cậu không giúp được gì. Dù có lao lên cũng chỉ là nộp mạng. Cậu chỉ còn cách quay đầu chạy về phía tửu lâu tìm Chu công công.
Vừa chạy, Ôn Trì vừa điên cuồng cầu nguyện trong lòng — cái thế lực thần bí kia đừng có lại giở trò điều khiển cậu nữa.
Đừng mà, đừng mà, đừng mà!
Cậu thật sự không muốn lại bị cưỡng chế quay về. Lần này quay lại chắc không chỉ bị truy đuổi, mà có khi còn mất mạng ngay tại chỗ.
Không biết ông trời có nghe thấy lời cầu xin của cậu không, dù sao thì cảm giác quen thuộc kia vẫn chưa xuất hiện. Chỉ tiếc, Ôn Trì còn chưa kịp mừng rỡ thì bên tai đã vang lên tiếng sột soạt quen thuộc.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai người từ trên trời rơi xuống, không một tiếng động, chắn ngay trước mặt cậu.
Ôn Trì lập tức khựng lại, theo phản xạ quay người định lao vào con hẻm bên cạnh.
Nhưng hai kẻ đó không cho cậu cơ hội trốn thoát. Chân khẽ điểm một cái, thân ảnh họ đã một lần nữa chặn trước mặt cậu. Từ đâu đó, họ rút ra hai con dao găm sắc bén, ánh mắt nhìn cậu lạnh lẽo như đang nhìn một xác chết, rõ ràng không có ý định để cậu sống sót.
"Đại ca tha mạng!" Ôn Trì sợ đến hồn bay phách tán, bản năng sinh tồn trỗi dậy mãnh liệt, "Ta đảm bảo cái gì cũng không nói! Đại ca, tha cho ta một mạng đi mà!"
Hai người kia dường như chẳng nghe thấy lời cầu xin của cậu, vẻ mặt cũng không hề biến đổi, trong chớp mắt đã áp sát Ôn Trì, vung tay đâm thẳng về phía tim cậu.
Ôn Trì bị giữ chặt không nhúc nhích được, tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.
Thế nhưng cơn đau trong tưởng tượng không hề đến, ngược lại, lực đạo ghìm chặt cậu đột ngột biến mất. Một cánh tay ôm lấy eo cậu, mùi đàn hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi.
Ôn Trì ngơ ngác mở mắt, phát hiện bản thân đang được Tạ Diệp ôm trong lòng.
Tạ Diệp một tay ôm cậu, tay còn lại nhẹ nhàng vung lên giữa không trung. Hai kẻ vừa lồm cồm bò dậy lập tức phun ra một ngụm máu, máu còn chảy ra từ mắt và tai bọn chúng. Cả hai thậm chí chưa kịp giãy giụa đã ngã gục xuống đất, biến thành hai xác chết.
Ôn Trì hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ còn biết theo bản năng túm lấy áo Tạ Diệp, như kẻ sắp chết đuối bấu víu lấy khúc gỗ cứu mạng.
Tiếng sột soạt vang lên khắp nơi, đám người kia đã đuổi kịp.
"Bám chặt vào." Giọng trầm thấp của Tạ Diệp vang lên bên tai cậu, xen lẫn tiếng gió nhẹ. Với Ôn Trì lúc này mà nói, chẳng khác nào trời cao cứu rỗi.
Một cảm giác biết ơn chưa từng có dâng lên trong lòng Ôn Trì. Cậu không trả lời, chỉ dùng hành động nắm chặt lấy áo Tạ Diệp để đáp lại lời hắn.
Tạ Diệp khẽ điểm mũi chân xuống đất, mang theo Ôn Trì nhanh chóng lùi ra sau.
Gió lạnh rát mặt, Ôn Trì ép mặt vào lồng ngực hắn, trừng lớn mắt nhìn từng bóng đen từ trong đêm tối lao ra, như sấm sét giáng xuống đầu họ.
Tạ Diệp lại vung tay áo, kẻ vừa đuổi kịp liền ngã gục xuống đất, biến thành xác chết.
Nhưng đám người kia chẳng chút sợ hãi, giống như lũ thiêu thân lao vào lửa, lớp này ngã xuống, lớp khác lại xông lên. Không bao lâu, mặt đất trong con hẻm đã đầy xác người, mùi máu tanh nồng nặc phủ kín cả không khí.
Ôn Trì ngẩn người nhìn cảnh ấy, đến cả lúc Tạ Diệp dừng lại lúc nào cũng không hay.
Mãi một lúc sau, cậu mới quay đầu lại, phát hiện Tạ Diệp đang lặng lẽ nhìn mình.
Tạ Diệp cao lớn, khi đứng dậy còn cao hơn Ôn Trì nửa cái đầu. Hai bên hẻm treo đèn lồng phát ra ánh sáng mờ mờ, nghiêng nghiêng chiếu xuống người Tạ Diệp, bóng đổ bao phủ lấy cả người Ôn Trì.
Ôn Trì lắp bắp hỏi: "Thái tử điện hạ, người không sao chứ?"
Tạ Diệp bật cười khẽ, giọng vừa khinh miệt vừa thản nhiên: "Bọn họ không làm gì được ta."
Ôn Trì sững người, còn định nói gì đó thì thấy Chu công công từ đằng xa chạy hớt hải tới, mười mấy ám vệ áo đen như mưa rào rơi xuống xung quanh, bắt đầu thu dọn thi thể trong hẻm.
Mơ hồ, Ôn Trì chợt hiểu ra một vài chuyện. Cậu ngước mắt nhìn Tạ Diệp, nuốt nước bọt, khẽ hỏi: "Thái... thái tử điện hạ, có phải tiểu nhân đã phá hỏng kế hoạch của người rồi không?"
Tạ Diệp mỉm cười: "Ngươi nói xem?"