
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Từ lúc tới thế giới này, Ôn Trì ngay cả thứ bảy hay chủ nhật còn lẫn lộn, nói gì đến các ngày lễ.
Nghe Chu công công nói vậy, trong lòng cậu bỗng dâng lên cảm giác vui mừng khó tả. Cảnh tượng náo nhiệt ngoài phố dường như khiến cậu cũng nhiễm được chút nhân khí, ít nhất trong ngày Tết Đoan Ngọ này, thứ hiện lên trước mắt cậu không còn là Đông cung lạnh lẽo hay căn viện chỉ có vài người ở Trúc Địch cư nữa.
Ôn Trì cứ thế ngây người nhìn ra ngoài, ánh mắt đắm chìm trong cảnh sắc lung linh.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang bên tai:
"Muốn ra ngoài xem không?"
Ôn Trì giật mình tỉnh lại, quay đầu thì thấy Tạ Diệp đang chống cằm nhìn mình, ánh mắt bình thản, con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt đang ngẩn ra của cậu. Tạ Diệp dường như chẳng hứng thú gì với sự náo nhiệt bên ngoài, mà vẻ ngây ngốc của Ôn Trì lại khiến hắn thấy thú vị.
Nghe câu hỏi đó, trong lòng Ôn Trì lập tức phát còi báo động.
Theo kinh nghiệm, chó Thái tử chủ động thế này, tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành.
Vì vậy, cậu không cần suy nghĩ đã vội từ chối:
"Thái tử điện hạ, trời đã về chiều, chúng ta nên sớm hồi cung thì hơn."
Tiếc rằng Tạ Diệp không hề buông tha, ngược lại còn kiên nhẫn dụ dỗ:
"Ngươi hiếm khi được ra cung một chuyến, bên ngoài lại vui thế kia, thật sự không muốn ra xem sao?"
Ôn Trì kiên quyết:
"Tiểu nhân chỉ muốn sớm về cung."
Tạ Diệp khẽ nói:
"Không, ngươi muốn."
Ôn Trì phản bác:
"Tiểu nhân thật sự không muốn..."
Tạ Diệp không đáp lời nữa, chỉ nhẹ nhàng bỏ tay khỏi cằm, ánh mắt cũng dần lạnh lẽo. Hắn khẽ cong môi cười nhạt, trong nụ cười ấy là hàn ý rõ rệt:
"Bản cung hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc ngươi có muốn ra ngoài hay không, nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời."
Ôn Trì: "..."
Cậu nghe được mùi đe dọa nồng nặc trong từng câu chữ! Rõ ràng là bản thân hắn muốn ra ngoài dạo chơi lại ngại mở lời, nên mới vứt nồi lên đầu cậu!
Cậu thực sự không muốn đi đâu cả, hu hu hu...
Dù có muốn đi thì cũng không phải đi với Tạ Diệp chứ!
Dù không cam lòng, nhưng sau một hồi vùng vẫy trong lòng, cuối cùng Ôn Trì vẫn hèn nhát đầu hàng dưới áp bức của chó Thái tử:
"Tiểu, tiểu nhân... là muốn đi..."
Tạ Diệp khẽ bật cười, ánh mắt dài hẹp hơi nheo lại. Nhìn thì có vẻ như hắn đang cười, nhưng chẳng ai đoán được trong ánh mắt ấy là chân tình hay hư tình bao nhiêu phần. Hắn thong dong nói:
"Đi thôi."
Lão thái giám Chu Hiền đứng cạnh nghe lệnh, không nhanh không chậm lấy từ tay áo ra một chiếc mặt nạ nửa mặt, quỳ xuống đất, cẩn thận đeo lên mặt Tạ Diệp.
Ôn Trì không khỏi nghi hoặc — chẳng lẽ trong tay áo của Chu công công giấu một cái túi thần kỳ sao? Sao thứ gì cũng có thể lôi ra được từ trong đó?
Đợi Chu công công xong việc, ông liền đứng dậy, chuẩn bị đẩy xe lăn.
Ôn Trì thấy vậy cũng vội đứng dậy, định đi theo sau xe lăn của Tạ Diệp.
Ai ngờ tay Chu công công còn chưa kịp chạm vào xe, đã bị Tạ Diệp phất tay ngăn lại:
"Chu Hiền, ngươi ở lại đây."
Chu công công thoáng do dự:
"Nhưng mà, Thái tử điện hạ..."
Tạ Diệp không hề để ý, ánh mắt chuyển thẳng sang Ôn Trì — người đang giả vờ như không nghe thấy gì.
"Ngươi, lại đây."
Ôn Trì bị gọi tên mà chẳng hiểu gì, tim đập mạnh một cái. Theo bản năng muốn từ chối, nhưng khi cúi đầu bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Tạ Diệp, những lời từ chối lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Cậu đành âm thầm nuốt nước bọt, miễn cưỡng bước tới nắm lấy tay cầm sau xe lăn.
Tạ Diệp nói:
"Đi."
Ôn Trì nhìn Chu công công — người đang thất thần đến độ không dám nói lời nào — trong lòng bất giác dâng lên một chút đồng cảm. Cậu âm thầm thở dài, đẩy xe lăn rời khỏi phòng riêng.
Chiếc xe lăn dưới người Tạ Diệp trông có vẻ cồng kềnh, nhưng cấu tạo lại cực kỳ khéo léo. Không những có thể tự điều khiển, mà người đẩy như Ôn Trì cũng không cảm thấy nặng nhọc. Khó trách trước đây chỉ cần một cung nữ nhỏ bé tên Tả Chi là đủ đẩy.
Ra khỏi tửu lâu, trước mắt là một khu chợ náo nhiệt.
Ôn Trì đảo mắt nhìn quanh, hoa cả mắt, chẳng biết phải đi hướng nào, bèn hỏi:
"Tạ công tử, người muốn đi đâu?"
Tạ Diệp vẫn như chẳng mấy hứng thú, nhàn nhạt đáp:
"Cứ đi loanh quanh là được."
Nghe vậy, Ôn Trì liền bắt đầu đẩy xe đi dạo không mục đích. Do còn đang đẩy xe cho Tạ Diệp, cậu không dám chen vào mấy chỗ quá đông, đành ngoan ngoãn đi giữa đường cái.
May là không khí lễ hội trên phố rất sôi nổi. Dù chỉ đi dạo, vẫn cảm nhận được tiếng cười nói rôm rả và không khí rộn ràng khắp nơi.
Đi ngang qua một sạp hàng, Ôn Trì thấy một phụ nhân đang bán bánh ú.
Bánh ú thời cổ hơi khác so với hiện đại, nhỏ hơn một chút, nhân bánh không phải nếp mà là kê. Những chiếc bánh ú sau khi hấp chín được xếp thành từng đống trong giỏ tre, còn bốc hơi nóng hôi hổi.
Nhìn đến mà phát thèm, Ôn Trì bất giác dừng bước, nghiêng đầu hỏi:
"Tạ công tử, người có muốn ăn bánh ú không?"
Tạ Diệp liếc qua người phụ nhân đang rao hàng, giọng thản nhiên:
"Không ăn."
"Ồ... Vâng." Giọng nói của Ôn Trì nhanh chóng từ hớn hở chuyển sang hụt hẫng. Nhưng rất nhanh sau đó, cậu chợt nhận ra mình để lộ cảm xúc, vội cười gượng bổ sung, "Vậy ta đưa người đi phía trước xem thử nhé."
Tạ Diệp bất chợt lên tiếng:
"Nếu ngươi muốn ăn thì cứ đi mua."
Ôn Trì sững sờ, rồi lập tức sáng mắt lên:
"Thật sao?"
"Ta bao giờ nói dối?" Tạ Diệp nghiêng đầu, giọng tùy ý, "Đi đi, ta đợi ở đây."
Nói rồi, như sực nhớ ra điều gì, hắn giơ tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, lặng lẽ đặt một thỏi bạc.
"Tạ công tử, người giữ lại đi," Ôn Trì vội nói, "Ta có tiền."
Trước đây nguyên chủ tích được không ít tiền riêng, hàng tháng lại có bạc trong cung phát, ngoài mấy khoản chi phí vụn vặn, gần như không dùng đến, đều nằm im trong rương. Hôm nay hiếm lắm mới có dịp đem ra tiêu xài.
Nghe cậu nói vậy, Tạ Diệp cũng không ép nữa, chậm rãi thu tay về.
Từ vị trí của Ôn Trì, vừa vặn thấy được nửa khuôn mặt không bị mặt nạ che của Tạ Diệp. Ánh đèn đỏ vàng đan xen ngoài phố phản chiếu lên làn da trắng lạnh của hắn, phủ một tầng sáng nhàn nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa cách khó gần.
Không hiểu sao, Ôn Trì bỗng có cảm giác đêm nay Tạ Diệp mang nhiều tâm sự.
Vừa nghĩ thế, Tạ Diệp liền quay đầu lại, nhíu mày không kiên nhẫn:
"Còn không mau đi?"
"Vâng!" Ôn Trì lập tức thu lại mớ suy nghĩ lộn xộn, chân vừa động đã lướt đi, "Ta đi liền!"
Cậu mua bốn cái bánh ú, còn nóng hổi đến mức phải dùng lá sen gói lại, buộc kỹ bằng sợi chỉ, xách lên bằng đầu dây rồi đưa cho Ôn Trì.
Trên đường quay lại, cậu thoáng thấy một quầy bán tượng đất nặn nhỏ.
Một ý nghĩ loé lên trong đầu, Ôn Trì rảo bước quay lại chỗ Tạ Diệp:
"Tạ công tử, ta tặng người một món quà nhỏ được không?"
Tạ Diệp nhìn cậu, mặt không đổi sắc.
Ôn Trì biết hắn không phản đối, liền đẩy xe lăn tới trước sạp, đưa tiền, nói vài câu với người bán rồi nhận một cục đất sét.
Tạ Diệp thấy Ôn Trì hớn hở ôm cục đất về, không khỏi cảm thấy bất an:
"Ngươi định làm gì?"
Ôn Trì cười:
"Ta muốn nặn một tượng đất hình Tạ công tử."
Tạ Diệp: "..."
Nhìn thấy ánh mắt hắn tối lại, Ôn Trì mới giật mình nhận ra mình hơi quá trớn. Nhớ tới thói quen xưa nay của hắn, toàn thân cậu liền toát mồ hôi lạnh, tay run run giấu đất ra sau lưng, lắp bắp:
"Tạ... Tạ công tử, ta sai rồi... Ta... ta nặn con vật nhỏ là được..."
Tạ Diệp nói:
"Không cần."
Ôn Trì ngẩn ra một lúc, cẩn trọng hỏi:
"Vậy... công tử muốn ta nặn gì?"
"Nặn ta," Tạ Diệp chống cằm, cười nhàn nhạt như đang xem trò vui, "Thấy ngươi tự tin như thế, ta cũng muốn nhìn thử xem, ngươi có thể nặn được cái gì."
Được lệnh, Ôn Trì lặng lẽ treo túi bánh ú lên tay cầm xe lăn của Tạ Diệp, sau đó hăng say bắt đầu nặn đất.
Tuy chưa từng nặn tượng đất, nhưng cậu từng chơi đất nặn thời hiện đại rất nhiều. Muốn nặn hình người không khó, chỉ cần nắm được vài đặc điểm nổi bật là có thể làm giống đến bảy tám phần.
Thế nhưng Ôn Trì lại đánh giá quá thấp độ khó của việc nặn tượng đất. Đất sét và đất nặn thời hiện đại khác nhau một trời một vực: không mềm tay, khá cứng, độ kết dính lại kém. Ôn Trì loay hoay một hồi, mồ hôi vã đầy trán, cuối cùng dưới sự hướng dẫn của chủ sạp mới miễn cưỡng nặn ra được một "người đất" trông tạm chấp nhận được.
Chỉ là...
Người đất này quá xấu. Mắt không ra mắt, mũi không ra mũi...
Ôn Trì nhìn chằm chằm vào "tác phẩm" của mình hồi lâu, mặt mày ngày càng ngượng ngùng.
"Tạ công tử..." Ôn Trì nhớ lại mấy lời vỗ ngực cam đoan của mình ban nãy, hối hận đến muốn độn thổ, "Ta nặn dở quá, hay là... để chủ quán làm thay nhé?"
Tạ Diệp nhìn chằm chằm vào cái tượng méo mó kia, bỗng bật cười khẽ: "Xem ra ngươi cũng chẳng giỏi đến thế."
Ôn Trì cúi gằm mặt, xấu hổ muốn độn thổ.
"Thôi vậy." Tạ Diệp nói, "Cái này là được rồi."
Ôn Trì giật mình ngẩng đầu, sắc mặt lập tức đỏ ửng: "K-Không được đâu, cái này xấu quá..."
Tạ Diệp chẳng buồn để ý, khẽ gật đầu ra hiệu cho chủ sạp: "Tô màu đi."
"Dạ dạ." Chủ sạp từ sớm đã nhìn ra vị công tử ngồi xe lăn không phải người thường, thấy hắn mở lời thì chẳng do dự chút nào mà nghiêng về phía hắn. Ông nhanh nhẹn cầm lấy người đất trong tay Ôn Trì, bắt đầu tô màu.
Tay nghề của chủ sạp tất nhiên hơn xa Ôn Trì. Sau khi tô xong, tuy tượng đất vẫn xấu, nhưng ít nhất không còn "xấu đến dọa người".
Ôn Trì trơ mắt nhìn Tạ Diệp nhận lại tượng từ tay chủ sạp, còn đưa lên quan sát tỉ mỉ hồi lâu — hổ thẹn đến mức chỉ muốn biến mất khỏi nhân gian.
Thế mà Tạ Diệp lại chậm rãi nói: "Thì ra trong lòng ngươi, ta trông thế này à."
"..." Ôn Trì lập tức lắc đầu như trống bỏi, lí nhí giải thích, "Không, không phải! Tạ công tử anh tuấn tiêu sái, phong thần tuấn lãng, chỉ tiếc đôi tay vụng về của ta không thể thể hiện được phong thái ngời ngời của người... Đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất đời ta..."
Dứt lời, cậu còn thở dài sầu não, ngẩng đầu nhìn trời đêm một cách bi thương ở góc nghiêng 45 độ.
Tạ Diệp bật cười, cất tượng đất vào tay áo: "Đã nói thế, nếu ta không giúp ngươi thì lại thấy mình vô tình."
Hắn nhàn nhạt nói tiếp: "Về phủ ta sẽ bảo Chu Hiền chuẩn bị sẵn đồ, để ngươi luyện tay mỗi ngày, tránh phải mang tiếc nuối cả đời."
Ôn Trì: "..." Thật sự không cần đâu.
Cậu lần nữa hiểu rõ thế nào là "tự mình đào hố, tự mình ngã vào", cay đắng hơn cả là ngã rồi mà không dám kêu!
Còn đang khổ sở tìm cách từ chối "thiện ý" của Tạ Diệp, thì bỗng khóe mắt cậu quét qua một bóng người quen thuộc.
Ôn Trì quay đầu nhìn kỹ.
Chỉ thấy một thiếu niên áo xanh bị một đám thiếu niên khác vừa cười đùa vừa xô đẩy tới lui. Người áo xanh co người đáng thương, trông chẳng dám phản kháng, cũng không đủ sức phản kháng.
Không lâu sau, y bị đẩy xoay người lại, để lộ khuôn mặt trắng bệch đầy nước mắt.
Ôn Trì sững sờ — kia chẳng phải là... Ôn Lương sao?