
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Trong mắt người phụ nữ tràn đầy ý cười dịu dàng, nơi khóe mắt, đuôi mày đều đượm vẻ hạnh phúc vui mừng. Nàng mỉm cười, đôi môi đỏ tươi khẽ hé, hàm răng trắng đều lộ ra, hai tay nâng bát canh, bước nhanh đến bàn, đặt bát canh ngay giữa bàn đầy món ngon.
Người đàn ông đi lại gần, ôm lấy vòng eo thon của nàng, khẽ in một nụ hôn lên giữa trán: "Vất vả rồi."
Người phụ nữ khẽ lắc đầu, ngước mắt nhìn hắn. Trên gương mặt và trong đáy mắt nàng tràn ngập yêu thương dành cho hắn, giọng dịu dàng:
"Không vất vả."
Hai người âu yếm thêm một lúc rồi mới kéo cậu bé ngồi xuống ăn cơm.
Cậu bé luôn ngoan ngoãn im lặng, cha mẹ bảo gì liền làm nấy, đặc biệt nghe lời và biết điều.
Ôn Trì không còn nơi nào để đi, chỉ có thể quanh quẩn bên cạnh gia đình ba người này.
Cậu thử rất nhiều lần, nhưng dù cậu có gào to thế nào, đôi vợ chồng kia cũng không nghe thấy, cậu cũng chẳng thể chạm vào họ, bàn tay đưa ra sẽ xuyên qua cơ thể họ.
Dần dần, trong đầu Ôn Trì nảy ra một ý nghĩ: cậu nghi mình đã chết, giờ chỉ còn là một cô hồn dã quỷ.
Ý nghĩ này khiến cậu thấy sợ, vô thức nghiêng người lại gần cậu bé, thử đưa tay đặt lên vai cậu bé.
Tiếc là tay cậu vẫn xuyên qua cơ thể đối phương.
Thế nhưng cậu bé đang ăn lại để ý đến động tác của cậu, hơi né vai về phía trước với vẻ chán ghét, nhưng cũng không hẳn là tránh né hoàn toàn.
Ôn Trì: "..."
Cậu bé như thể không hề thấy ánh mắt tức giận của Ôn Trì, bình thản múc canh đưa vào miệng.
"Ngươi tránh cái gì?" Ôn Trì lẩm bẩm bất mãn, "Ta chỉ chạm ngươi một chút thôi, có làm gì ngươi đâu."
Cậu bé ngay cả khóe mắt cũng không liếc sang, tiếp tục uống canh.
Ôn Trì phồng má giận một lúc, thấy cậu bé mãi không thèm để ý, bỗng thấy chán.
"Này nhóc, hình như chỉ có ngươi mới nhìn thấy ta." Ôn Trì ghé sát, thở dài, "Sao cha mẹ ngươi không thấy ta? Chẳng lẽ ta thật sự biến thành cô hồn dã quỷ rồi?"
Cậu bé cúi mắt, hoàn toàn làm ngơ.
Ôn Trì biết cậu bé không thể tỏ ra khác thường trước mặt cha mẹ, nên không quấn lấy như ban nãy nữa. Ít nhất còn có cậu bé thấy được mình, cũng khiến nỗi sợ trong lòng cậu dịu đi ít nhiều.
Cậu ngồi vào ghế trống bên cạnh, chống cằm, vừa nhìn cậu bé ăn vừa tự lẩm bẩm:
"Sao ta lại ở đây nhỉ? Hình như vừa mở mắt ra đã thấy ở đây rồi. Có ai ném ta đến đây không? Dù là cô hồn dã quỷ thì cũng phải có chút ký ức chứ."
Nói rồi, cậu buồn bực gõ nhẹ đầu mình: "Hầy, cái đầu này, đúng là chẳng nhớ được gì."
Sau đó lại tò mò: "Ngươi tên gì? Vừa rồi ta nghe họ gọi ngươi là Tiểu Diệp."
Nghe vậy, bàn tay cầm thìa của cậu bé bỗng siết chặt.
"Thật là Tiểu Diệp à?" Ôn Trì vẫn lẩm bẩm, "Nhưng chữ 'Diệp' có nhiều lắm, ngươi là chữ nào?"
Chưa dứt lời, cậu bé bỗng buông thìa xuống, bật dậy.
Người đàn ông và phụ nữ đang nói chuyện cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn sang.
Cậu bé thấp giọng: "Con ăn no rồi."
Nói xong liền chạy đi.
Ôn Trì lập tức đuổi theo.
Cậu bé chạy thẳng ra khỏi nhà, rẽ vào căn phòng nhỏ bên phải, nhanh chóng mở cửa, liếc Ôn Trì một cái với vẻ lạnh nhạt rồi "rầm" một tiếng đóng cửa lại trước khi cậu kịp tới.
Bị ăn nguyên một cú đóng cửa vào mặt, Ôn Trì: "..."
Cậu tức tối định đập mạnh vào cửa, ai ngờ tay lại xuyên qua tấm gỗ.
Ngạc nhiên, cậu thử đưa tay kia lên, kết quả cả hai tay đều xuyên qua.
Chẳng mấy chốc, cả người Ôn Trì đã xuyên qua cửa. Cậu cúi xuống nhìn tay mình, ngẩng lên liền thấy cậu bé đang đứng thẳng trước cửa sổ, mặt không biểu cảm nhìn cậu.
Ôn Trì thấy đối phương bị mình chọc giận, lập tức bật cười khoái chí: "Ha ha ha ha ha! Thấy chưa, ta biết xuyên cửa đấy, ngươi đóng cửa cũng vô dụng thôi ha ha ha ha..."
Có lẽ vì Ôn Trì cười quá lố, sắc mặt cậu bé ngày càng trầm xuống, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy u ám, khác hẳn với vẻ ngoan ngoãn lúc nãy.
Bị ánh mắt âm u đó nhìn chằm chằm, Ôn Trì cười cười rồi... cười không nổi nữa. Cậu hơi chột dạ.
Nhưng nghĩ mình giờ là cô hồn dã quỷ, dù cậu bé có bản lĩnh thông thiên cũng chẳng làm gì được mình, nên lại mạnh miệng, chống nạnh:
"Nhìn cái gì? Chưa thấy quỷ đẹp trai bao giờ à?"
Cậu bé nhìn cậu một lúc rồi trầm giọng: "Ngươi là quỷ thật sao?"
Ôn Trì gãi cằm, mơ hồ: "Ta cũng không biết ta là người hay quỷ nữa, mở mắt ra đã thế này rồi. Nhưng nếu chỉ mình ngươi nhìn thấy ta, chắc là quỷ thật."
Cậu bé thờ ơ, giọng đầy khó chịu:
"Nếu là quỷ thì mau đi đầu thai đi, đừng lảng vảng ở nhà ta."
Ôn Trì nghe xong không vui: "Chưa nói ta có phải quỷ không, giả sử là quỷ thì cũng phải biết chỗ nào đầu thai chứ? Ngươi biết không?"
Cậu bé nhíu mày:
"Ta sao biết?"
Ôn Trì cũng bắt chước nhíu mày: "Ta cũng không biết."
"..."
Cậu bé im lặng một lát rồi hỏi: "Ngươi không nhớ gì hết sao?"
Ôn Trì lắc đầu.
Khóe môi cậu bé nhếch lên, lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Ta thấy chắc ngươi lúc sống bị ngu mà chết."
Ôn Trì: "..."
Cái thằng nhóc này có biết nói chuyện không vậy? Không thì im, mở miệng ra là chọc tức người khác.
Tức chết đi được!
Ôn Trì giận đến xanh mặt, bắn cả một tràng vào cậu bé.
Tiếc là chỉ trong nửa khắc, cậu bé đã luyện thành cảnh giới coi cậu như không khí, mặc kệ cậu gào, ngay cả mí mắt cũng chẳng nhúc nhích, tập trung viết chữ trên bàn.
Cuối cùng Ôn Trì cũng mệt nên thôi, may mà giờ cậu không cần ăn uống gì. Cậu đi quanh phòng hai vòng, ngó nghiêng, rồi dừng lại trước bàn.
Cúi xuống xem cậu bé đang viết gì, nhưng chữ quá khó, nhìn mãi chẳng nhận ra.
"Ngươi viết cái gì vậy? Chữ này là chữ gì?" Ôn Trì tò mò chỉ vào một chữ.
Vừa dứt lời, đã nghe giọng cậu bé khó chịu: "Bỏ tay ra."
"..."
Ôn Trì cảm thấy mình đúng là ngốc, biết thằng nhóc này khó tính mà còn tự dâng mặt tới.
Nhưng nếu không lại gần, cậu cũng chẳng biết làm gì, vì hiện giờ chỉ mình cậu bé có thể nhìn và nghe thấy mình.
Nghĩ vậy, Ôn Trì thấy cũng đỡ bực, yên lặng nằm dài ra bàn, ban đầu là xem viết chữ, nhưng nhìn một lúc, ánh mắt lại vô thức dừng trên gương mặt cậu bé.
Phải công nhận, nhóc con này đẹp trai thật, có mũi có mắt, chỉ là mặt hơi lạnh, nhưng lớn lên chắc chắn sẽ khiến vô số thiếu nữ say đắm.
Ôn Trì đang ngắm thì cậu bé đã đặt bút xuống.
Cậu lập tức bật dậy: "Ngươi đi đâu đấy?"
Cậu bé không đáp, thay bộ đồ rồi bước ra ngoài.
Ôn Trì lẽo đẽo theo, thấy cậu bé đi ra hậu viện.
Hậu viện rất rộng, trên giá và dưới đất phơi đầy các loại thảo dược, hai nha hoàn ôm giỏ tre đang thu dọn. Thấy cậu bé, họ đồng loạt gọi "Thiếu gia".
Cậu bé gật đầu, rồi cùng họ thu dọn thảo dược.
Ôn Trì cố ý đứng chắn trước mặt hai nha hoàn, nhưng họ vẫn làm việc, đi xuyên qua cậu.
Cậu nhìn bóng lưng bận rộn của họ, hơi hụt hẫng.
Ở đây chừng mười ngày, cậu đã hiểu sơ qua tình hình: một nhà ba người, thêm hai nha hoàn giúp nữ chủ nhân chế thuốc, thỉnh thoảng cậu bé cũng phụ giúp.
À, cậu bé tên là Tạ Diệp.
Tên này không phải Tạ Diệp tự nói, mà là Ôn Trì tự tra được trong sách của cậu bé—lạ ở chỗ, đôi khi Ôn Trì lại có thể chạm vào đồ vật, nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn.
Vì muốn thử, cậu thường động tay động chân khắp nơi, thấy Tạ Diệp là lại vỗ vai một cái.
Ban đầu Tạ Diệp còn khó chịu, sau chắc biết cậu không bao giờ thành công nên cũng quen.
Ôn Trì sống rất nhàm chán.
Cậu đã chấp nhận sự thật mình là một cô hồn dã quỷ, hơn nữa là loại không nhớ gì, không biết chỗ đầu thai, ngoài Tạ Diệp ra thì chẳng ai thấy cậu. Thành ra mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào nhóc này.
Tạ Diệp luyện chữ, cậu nhìn.
Tạ Diệp thu thảo dược, cậu nhìn.
Tạ Diệp ngủ, cậu vẫn nhìn.
Có lúc chán quá, cậu trốn trong phòng ngẩn người, nghĩ linh tinh. Cô hồn dã quỷ không biết mệt, cũng không biết đói, chán đến mức cậu còn ghen tị khi Tạ Diệp mệt thì được ngủ để giết thời gian.
Tối hôm ấy, Tạ Diệp đi ăn, Ôn Trì không muốn đứng nhìn cho ch** n**c miếng, bèn ở lại phòng đợi.
Cậu nằm trên giường Tạ Diệp, không biết bao lâu, bỗng nghe tiếng "kẽo kẹt" giữa không gian yên tĩnh.
Cửa mở ra.
"Nhóc!" Ôn Trì vui vẻ chạy lại, "Ngươi về rồi à."
Tạ Diệp bước vào, mới bảy tám tuổi, vóc không cao, đầu chỉ tới ngực Ôn Trì.
Nhưng Ôn Trì vẫn nhận ra sắc đỏ bất thường lan trên má cậu bé, cậu ngẩn ra, cúi người lại gần:
"Nhóc, ngươi sao vậy? Mặt đỏ quá."
Tạ Diệp trông không khỏe, thần sắc mệt mỏi, tránh ánh mắt của Ôn Trì, giọng lạnh:
"Ngươi còn chưa đi sao?"
Ôn Trì ngạc nhiên: "Ta đi đâu được?"
Tạ Diệp liếc cậu, rồi lách sang bên:
"Ngươi không nói muốn đi nơi khác xem sao à?"