Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 104: Ngươi không sao

Trước Tiếp

Đầu óc Ôn Trì trống rỗng trong thoáng chốc, phải mất một lúc mới từ từ hoạt động trở lại.

Cậu vội trấn tĩnh, lập tức dán tai lên giấy cửa sổ, cố gắng nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện giữa Dung phi và Hoa Tử Tàng trong phòng.

Tiếc rằng Dung phi lại dẫn Hoa Tử Tàng đến ngồi ở chiếc ghế cách khá xa cửa sổ, âm thanh vốn đã mơ hồ giờ càng thêm mờ nhạt, dù Ôn Trì căng tai lắng nghe, cũng chỉ nghe được vài câu rời rạc.

Trong lòng cậu hơi sốt ruột, dời mắt nhìn sang, ghé sát mắt vào lỗ nhỏ trên cửa nhìn thử, rất nhanh đã trông thấy cánh cửa sổ phía sau lưng Dung phi, nếu đến đó thì có lẽ sẽ nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Nghĩ vậy, Ôn Trì định nhảy lên mái nhà bay qua đó luôn.

Ai ngờ cậu còn chưa kịp hành động, đã bất ngờ nghe thấy tiếng quát giận dữ vang lên từ xa: "Ai ở đó?!"

Ôn Trì bị dọa cho giật nảy mình, vội quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy mấy người cầm đèn lồng đang chạy về phía cậu.

Chết tiệt!

Ôn Trì âm thầm mắng một tiếng.

Vừa rồi mải nhìn quá chăm chú, lại quên mất phải đề phòng xung quanh. Cậu không kịp nghĩ nhiều, lập tức quay người bỏ chạy.

Sau lưng vang lên tiếng hô của đám người kia: "Đứng lại! Mau đứng lại! Có ai không, mau bắt lấy hắn!"

Do bị đám người kia hô hoán, trong sân vốn yên tĩnh bỗng từ đâu xuất hiện hơn mười thị vệ thân thủ phi phàm, bọn họ như thủy triều tràn ra từ bốn phía, nhanh chóng bao vây lấy Ôn Trì.

Thấy trước sau trái phải đều bị chặn kín, Ôn Trì đành dừng bước, cắn răng kéo vành mũ thấp hơn nữa, mũi chân điểm nhẹ một cái, lập tức phóng lên mái nhà.

Ngay lúc này, một bóng đen từ căn phòng của Dung phi lao vút ra, hạ xuống đầu bên kia của mái ngói, nhanh chóng áp sát Ôn Trì, đồng thời vung tay ném thứ gì đó về phía cậu.

Phản xạ của thân thể Ôn Trì còn nhanh hơn cả đầu óc, cậu vội nghiêng người tránh né, trong khoảnh khắc vật kia sượt qua vai, Ôn Trì nhìn rõ đó là một con phi đao rất nhỏ, lưỡi dao sắc bén lấp lánh ánh lạnh lẽo dưới ánh trăng mờ ảo.

Nếu khi nãy cậu tránh chậm một chút, chỉ e con dao đó đã cắm thẳng vào ngực rồi.

Khoảnh khắc này, giữa đêm tuyết rơi, Ôn Trì sợ đến toát mồ hôi lạnh đầy mặt.

Cậu quay đầu nhìn người tới.

Quả nhiên là Hoa Tử Tàng.

Không ngờ Hoa Tử Tàng lại là một tay thiện xạ!

Ôn Trì bất chợt nhận ra, trước đây cậu thật sự bị vẻ ngoài hiền lành của Hoa Tử Tàng lừa thảm, cậu vẫn luôn nghĩ hắn chỉ là một thầy thuốc giang hồ tay trói gà không chặt, kết quả đối phương lại ẩn giấu sâu đến vậy!

Chỉ trong chớp mắt, Hoa Tử Tàng lại ném tiếp bốn năm con phi đao nữa, nhưng Ôn Trì đều tránh được.

Cậu không rõ võ công của Hoa Tử Tàng ra sao, huống hồ nơi này là địa bàn của Dung phi, bên dưới còn có đám thị vệ bao vây, dù cậu có phân thân làm mười cũng chưa chắc chiếm được lợi thế gì.

Suy nghĩ thoáng qua, Ôn Trì không tiếp tục giao đấu, quay người bỏ chạy.

Hoa Tử Tàng thấy vậy, chẳng chút do dự liền đuổi theo.

Ôn Trì vận khinh công chạy được một đoạn, dần dần phát hiện khinh công của Hoa Tử Tàng không bằng mình, chỉ là hắn có quá nhiều thủ đoạn tà môn, liên tục ném đủ thứ về phía cậu từ phía sau.

Ôn Trì không mọc mắt sau gáy, đành vừa chạy vừa xoay người né tránh những món đồ mà Hoa Tử Tàng ném tới, còn phải che mặt để tránh bị hắn phát hiện thân phận.

Thế nên, do bị phân tâm, tốc độ của Ôn Trì càng lúc càng chậm, mắt thấy sắp bị Hoa Tử Tàng đuổi kịp.

Dường như Hoa Tử Tàng đã nhận ra trạng thái của Ôn Trì, lại không vội vàng áp sát, mà đột nhiên khựng chân lại, rất nhanh rút ra một dãy phi đao ném về phía Ôn Trì.

Phi đao tạo thành một hình thoi trên không trung, phá gió xuyên tuyết, lao thẳng về phía Ôn Trì.

Lúc này Ôn Trì đã bị Hoa Tử Tàng truy đuổi đến kiệt sức, bản năng muốn tránh né nhưng lại chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy con phi đao kia càng lúc càng gần...

Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc phi đao sắp chạm tới, trước mắt cậu bỗng lóe qua một bóng đen, dường như có một luồng sức mạnh vòng qua eo cậu, đợi đến khi cậu kịp phản ứng lại thì phát hiện bản thân đã bị một người ôm ngang trong lòng.

Tốc độ của người kia còn nhanh hơn cả phi đao Hoa Tử Tàng ném ra, chỉ trong chốc lát đã bỏ lại hắn ở tít phía sau.

Ôn Trì ôm chặt cổ người đó, cậu không nhìn rõ gương mặt của đối phương đang chìm trong màn đêm, nhưng lại có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc thoảng thoảng trên người hắn.

"Tạ Diệp!" Gió thổi ào ào bên tai, nhưng không át nổi sự vui mừng tràn ngập trong giọng cậu, "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

"Ừ." Tạ Diệp nhàn nhạt đáp lại một tiếng, hắn ôm lấy Ôn Trì, nhảy qua tường, chạy vài bước trong tuyết rồi lao thẳng về phía rừng trúc rậm rạp.

"Không đúng, ngươi đi nhầm rồi." Ôn Trì vội nói, "Nơi chúng ta ở bên kia kìa, ngươi đi ngược hướng rồi."

"Không nhầm," Tạ Diệp vừa nói vừa tăng tốc, "Giờ quay về rất dễ bị phát hiện, ta và ngươi cần tìm chỗ ẩn náu tạm một lúc."

Nghe hắn nói vậy, Ôn Trì thấy cũng có lý, liền im lặng, tập trung ôm chặt lấy cổ hắn.

Đợi đến khi hai người xuyên qua rừng trúc, tốc độ của Tạ Diệp mới dần chậm lại. Cuối cùng, họ đến một hang núi, Tạ Diệp bước vào trong rồi đặt Ôn Trì xuống.

Hang núi rất rộng, ngăn được gió tuyết bên ngoài, cũng khiến tiếng gió trở nên bớt sắc lạnh.

Ôn Trì vẫn còn sợ hãi, đưa tay đập nhẹ lên ngực, bước vài bước vào trong hang, rồi bỗng nhớ ra gì đó, xoay người đi về phía Tạ Diệp: "Phải rồi, ngươi không sao chứ? Làm sao ngươi biết ta ở đó..."

Lời còn chưa dứt, cậu đã thấy thân ảnh đang đứng quay lưng về phía ánh trăng ấy khẽ lảo đảo, rồi ngã thẳng về sau.

"Tạ Diệp!" Tim Ôn Trì hụt một nhịp, cậu lập tức nhào tới đỡ lấy hắn, nhưng Tạ Diệp quá nặng, cậu không đỡ vững, cả hai ngã sõng soài xuống đất.

Ôn Trì mặc nhiều, ngã lên đá cũng không thấy đau là mấy, nhưng khi lồm cồm bò dậy trong bộ dạng nhếch nhác, cậu mới nhận ra Tạ Diệp chỉ mặc độc một lớp áo trong và q**n l*t mà hôm qua cậu đã thay cho hắn.

"Tạ Diệp! Ngươi không sao chứ?" Ôn Trì đưa tay chạm vào mặt và tay hắn, lạnh đến rợn người, cứ như đang chạm vào băng đá vậy.

Cậu lập tức nghẹn giọng, gần như sắp bật khóc: "Tạ Diệp, ngươi nói gì đi chứ."

Gương mặt Tạ Diệp được ánh trăng chiếu rọi trở nên trắng bệch, tuy Ôn Trì không nhìn rõ biểu cảm hắn lúc này, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng thân thể hắn đang khẽ run rẩy.

Ôn Trì vội cởi áo choàng của mình ra, quấn chặt lên người Tạ Diệp, cảm thấy vẫn chưa đủ, cậu dứt khoát cởi luôn áo khoác ngoài và áo gi-lê, lấy áo khoác bọc ngoài áo choàng, gi-lê thì gấp lại làm gối cho hắn.

Cậu chỉ còn mặc lớp áo lót mỏng bên trong, lập tức bị khí lạnh thấm vào, run lẩy bẩy như lá rụng mùa thu.

Dù hang này có thể chắn được phần lớn gió tuyết, nhưng từng cơn gió đêm mang theo tuyết vẫn thỉnh thoảng lùa vào từ cửa hang, thổi thẳng lên người Ôn Trì, khiến cậu rùng mình liên tục, chỉ sợ thêm mấy đợt gió nữa là cậu có thể chết ngay tại chỗ.

Ôn Trì vòng tay ôm lấy thân mình, đi quanh hang một vòng, phát hiện dường như từng có người dừng chân ở đây, bên trong còn chất đống khá nhiều củi, chắc là có kẻ lữ hành gặp tuyết lớn bất ngờ giữa núi, buộc phải ghé lại đây sưởi ấm nghỉ tạm.

May mà cậu còn mang theo hỏa chiết tử.

Ôn Trì vất vả kéo Tạ Diệp — lúc này đã bị cậu quấn thành cái kén — sâu vào trong hang, rồi nhóm lửa bên cạnh bằng hỏa chiết tử. Tuy củi rất nhiều, nhưng phần lớn đều ẩm, Ôn Trì đành lục tìm trong đống ấy ít củi khô để dùng.

Củi cháy phát ra tiếng lách tách, ánh lửa ấm áp lập tức xua đi một nửa bóng tối trong hang.

Ôn Trì ôm gối ngồi trước đống lửa, tứ chi lạnh cứng cuối cùng cũng bắt đầu ấm lên, giây phút này, cậu mới cảm thấy bản thân như vừa đi một vòng từ cõi chết trở về.

Cậu quay đầu nhìn Tạ Diệp, thấy phần lớn gương mặt hắn bị áo choàng che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài run run dữ dội, hiển nhiên hắn không ngủ yên.

Ôn Trì chống cằm, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm ấy.

Trong đầu cậu hỗn loạn những suy nghĩ chẳng đầu chẳng đuôi, rối tung như một cuộn len bị mèo cào, không sao gỡ ra được. Cậu thậm chí không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cậu chưa từng ngờ đến chuyện Hoa Tử Tàng lại có liên quan tới Dung phi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này tuy nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Sau lưng Hoa Tử Tàng là người nhà họ Hoa, mà Dung phi thì chỉ vì con trai duy nhất của bà, Tạ Cẩm.

Bề ngoài trông họ chẳng hề dính dáng đến nhau, nhưng thực chất lại có một điểm chung - đều là kẻ địch của Tạ Diệp.

Dung phi muốn phế Thái tử để đưa con mình lên ngôi, nhà họ Hoa thì muốn phế Thái tử để đưa một con rối dễ khống chế vào hoàng thất. Mục tiêu của hai bên tương đồng, nếu bắt tay thì chắc chắn sẽ đạt hiệu quả gấp đôi.

Chẳng hiểu sao, Ôn Trì lại nhớ đến nội dung trong nguyên tác — Tạ Cẩm và Ôn Lương phu xướng phụ tùy cùng nhau lật đổ quyền lực của Tạ Diệp.

Có lẽ người thực sự lật đổ Tạ Diệp không phải là Tạ Cẩm và Ôn Lương, mà là Dung phi và nhà họ Hoa đứng sau bọn họ.

Ôn Trì càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, cuối cùng toàn thân nổi hết da gà. Cậu đưa tay sờ lên mặt và tay mình, cũng lạnh như Tạ Diệp vậy.

Đúng lúc đó, Tạ Diệp quấn trong áo choàng khẽ cử động.

Ôn Trì vội nhào đến: "Tạ Diệp!"

Dường như Tạ Diệp đang mơ thấy thứ gì đó rất tồi tệ, hơi thở gấp gáp, đôi môi tái nhợt khẽ hé, hình như đang nói gì đó.

Ôn Trì định ghé lại nghe cho rõ, thì thấy Tạ Diệp bất ngờ mở mắt. Đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm vào cậu không rời, ánh mắt tỉnh táo lạ thường, hoàn toàn khác với vẻ yếu ớt b*nh h**n ban nãy.

"Tạ Diệp..." Ôn Trì khựng lại, đưa tay áp lên gương mặt lạnh ngắt của hắn, "Ngươi còn ổn không?"

Tạ Diệp không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cậu trân trân.

Như thể xác nhận người trước mắt chính là Ôn Trì, ánh sáng tỉnh táo trong mắt hắn dần tan biến, hắn nhắm mắt lại, giọng khàn khàn bật ra từ lồng ngực: "Không sao."

Ngập ngừng một chút, hắn lại nói rất khẽ: "Ngươi không sao thì tốt."

Ôn Trì ngẩn người nghe hết câu ấy, bất chợt, nước mắt liền trào ra khỏi khóe mắt. Một khi đã rơi, nước mắt cứ như vỡ đê, không thể kìm lại nổi.

Cậu cúi đầu, nhìn nước mắt mình tí tách rơi lên áo choàng phủ trên người Tạ Diệp, rồi nhanh chóng tan đi.

Cậu đưa tay sờ lên mặt, mới nhận ra nước mắt đã làm mặt mình ướt đẫm từ lâu.

"Ta không sao." Ôn Trì nghẹn ngào nói xong, liền không kiềm được mà đưa tay ôm lấy Tạ Diệp, vùi mặt vào áo choàng được sưởi ấm nhờ ánh lửa bên cạnh, "Tạ Diệp, cảm ơn ngươi đã cứu ta."

Ôn Trì nhớ lại từng chuyện đã xảy ra trước kia, cuối cùng mới giật mình nhận ra Tạ Diệp đã cứu cậu không chỉ một lần.

Chỉ tiếc rằng cậu chưa từng thật lòng để tâm đến những điều ấy.

Cậu rất ít khi nghĩ xem Tạ Diệp đang nghĩ gì, Tạ Diệp bảo cậu đi thì cậu đi ngay không ngoái đầu lại, nếu không nhờ một sức mạnh nào đó níu chân, có lẽ bây giờ cậu đã không còn ở trong kinh thành nữa rồi.

Không biết vì sao, giữa cậu và Tạ Diệp luôn tồn tại một sự ăn ý kỳ lạ, hễ Tạ Diệp không nói, thì cậu cũng chẳng hỏi, lâu dần, dù từng có lúc họ đến rất gần nhau, cũng sẽ sớm xa cách trở lại.

Ôn Trì càng nghĩ càng thấy nghẹn ngào, như thể có một bàn tay bóp chặt lấy cổ, khiến cậu gần như không thở nổi. Cậu buộc phải ngẩng đầu khỏi áo choàng, há miệng th* d*c vài hơi.

Ngay sau đó, cậu liền đối diện với một đôi mắt đen đang hé mở.

Tạ Diệp trông vẫn rất yếu, không biết có phải do cố chống đỡ quá lâu hay không mà cứ mê mê tỉnh tỉnh, kể cả khi mở mắt thì ánh nhìn cũng mơ hồ.

Ôn Trì không chắc Tạ Diệp có tỉnh táo hay không, thấy hắn mấp máy môi, cứ tưởng hắn định nói gì với mình, bèn cúi sát xuống, nhẹ giọng gọi: "Điện hạ?"

Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, để nghe rõ hơn, Ôn Trì gần như kề sát mặt vào Tạ Diệp. Đôi mắt tròn xoe của cậu nhìn rõ hàng mi dày rậm và dài tăm tắp dưới đôi đồng tử đen nhánh ấy.

Bất thình lình, Tạ Diệp khẽ ngẩng đầu lên.

Ôn Trì không kịp tránh — mà thực ra, cậu cũng chẳng hề có ý định né tránh.

Giây tiếp theo, cậu cảm nhận được một làn hơi lạnh áp lên môi mình. Còn chưa kịp phản ứng, Tạ Diệp đã cắn nhẹ rồi chậm rãi l**m m*t bờ môi cậu.

Trước Tiếp