Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 204: Thế giới 5

Trước Tiếp

Giang Từ Vãn nhướng mày, với thái độ dứt khoát của anh ta thì tạm coi là hài lòng.

Cô nâng ly nước nhấp một ngụm, khóe môi khẽ cong lên, nhưng lại cố ý làm mặt nghiêm túc: “Anh nói rồi đấy nhé, đến lúc đó đừng có đổi ý.”

“Không đổi ý.” Lục Cảnh Thanh nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, ý cười trong mắt càng sâu.

Hai người trò chuyện, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xích lại gần hơn một chút.

Đến mức mà từng sợi lông tơ trên má cô, Lục Cảnh Thanh đều nhìn rõ ràng.

Hôm nay, cô mặc chiếc váy màu trắng ngà anh chưa từng thấy qua, sắc váy rất hợp với làn da, còn được thêu hoa văn tinh xảo.

Anh cũng không rõ cô mang theo bao nhiêu váy, mà mỗi ngày đều thay đổi, chẳng cái nào trùng lặp. Quan trọng hơn, dường như trước kia anh chưa từng gặp qua chiếc nào.

“Anh nhìn gì vậy?”

“Váy rất đẹp, màu sắc này rất hợp với em” Lục Cảnh Thanh đáp.

Giang Từ Vãn suýt nữa trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là như thế.

Lần trước anh ta khen son môi, cũng chỉ biết nói màu đẹp, hợp với sắc mặt.

Bây giờ đổi sang váy, vẫn y nguyên một bộ công thức, chẳng hề thay đổi.

“Cần gì anh phải nói, váy nào của tôi khó coi chứ?” Giang Từ Vãn hất cằm, kiêu kiêu ngạo ngạo. “Nói cho cùng, là tôi đẹp, nên mặc cái gì cũng đều đẹp. Còn anh thì xấu”

Câu sau suýt buột miệng nói ra, cô lập tức dừng lại.

Từ giờ trở đi, bọn họ coi như là bạn bè, không tiện nói quá lời như vậy.

“Tóm lại, loại đàn ông có vẻ ngoài bình thường như anh thì sẽ không hiểu.” Cô tạm thời sửa giọng.

Lục Cảnh Thanh mỉm cười: “Được làm bạn với một cô gái xinh đẹp như em, là vinh hạnh của tôi. Về sau chuyện quần áo, trang điểm, chắc tôi phải học hỏi em nhiều rồi”

Anh vốn không phải là người không biết nói lời dễ nghe, chỉ là trước nay không có thói quen ấy.

Trên thương trường, anh chưa bao giờ thích nịnh nọt. Dù có phải cúi đầu khom lưng, nếu đối phương đã không có ý hợp tác, thì anh cũng chẳng buồn phí thêm một ánh mắt.

Anh chỉ thích làm việc với những cộng sự thẳng thắn, chân thành.

Anh vẫn nghĩ, đối xử tốt với Giang Từ Vãn thì phải chứng minh bằng hành động, chứ không phải nhờ vào mấy lời hoa mỹ.

Nhưng lúc này, Lục Cảnh Thanh hiểu ra làm ăn là làm ăn, tình cảm lại là chuyện khác. Giang Từ Vãn hoàn toàn không giống những kẻ cáo già trên thương trường.

Một cô gái trẻ trung đáng yêu, đương nhiên thích được khen ngợi.

Đây không phải nịnh nọt, mà là một sự khẳng định tích cực dành cho cô.

Nghe Lục Cảnh Thanh nói vậy, Giang Từ Vãn cực kỳ hưởng thụ.

“Hừ nể tình chúng ta là bạn bè, sau này anh có hỏi, tôi sẽ tận tình giúp anh.”

Khuôn mặt cô cười tươi như hoa, biểu cảm đắc ý căn bản không che giấu nổi.

Lục Cảnh Thanh cũng cười: “Được.”

Trong lòng anh thầm nghĩ, có lẽ quyết định hôm nay đúng là vô cùng chính xác.

Ít nhất hiện tại, bầu không khí giữa hai người đã khác hẳn trước kia, không còn căng thẳng giương cung bạt kiếm.

Trong bếp vang lên tiếng nước sôi “lộc cộc lộc cộc”.

Giang Từ Vãn nghe thấy trước, tò mò hỏi: “Anh đang nấu gì thế?”

Lúc này Lục Cảnh Thanh mới nhớ ra, anh đang sắc chút trà giải ẩm, trừ hàn.

Trong núi khí lạnh nặng, mấy hôm lại còn mưa liên tiếp, uống loại trà này rất tốt cho sức khỏe.

Anh đứng dậy đi vào bếp.

Giang Từ Vãn cứ tưởng anh nấu gì ngon, cũng lon ton đi theo.

“Cái này là gì vậy?” Thấy trong nồi nước vàng vàng xanh xanh, cô hơi thất vọng.

Nhìn chẳng ngon lành gì, trái lại giống thuốc hơn.

“Trà khử ẩm, tốt cho sức khỏe. Nếu em sợ khó uống thì cho thêm chút đường phèn.”

Anh múc ra, bỏ thêm một muỗng đường phèn vào ly cho cô. “Nếu chưa đủ ngọt thì tự cho thêm, thử trước đi.”

“Biết rồi.” Giang Từ Vãn uống một ngụm.

Cô cố tình táp môi, còn l**m l**m đầu lưỡi, ra vẻ cẩn thận nếm thử hương vị.

Rất nhanh, mày liền nhíu lại: “Không ngon.”

Lục Cảnh Thanh dịu giọng: “Vậy ly của em cứ uống hết đi, phần còn lại để tôi.”

Loại trà này vốn không cần uống nhiều, mỗi ngày một chén là đủ.

Giang Từ Vãn không từ chối, ngửa cổ uống cạn.

Lục Cảnh Thanh mỉm cười: “Ngoan lắm.”

Giang Từ Vãn liếc anh mấy cái, luôn cảm thấy anh giống như đang dỗ trẻ con.

Cô không nói gì, chạy ra phòng khách.

Cô ngồi vùi trên sofa xem TV.

Hiện tại tín hiệu không tốt, may mà Lục Cảnh Thanh đã chuẩn bị trước, lưu sẵn rất nhiều phim điện ảnh và hoạt hình trong USB.

Anh vốn đã tính đến, nên tải đủ mọi thể loại, vì không biết cô thích gì.

Cũng may, bên trong vẫn có vài bộ cô ưa thích.

Trên TV lúc này đang chiếu một bộ anime tình cảm lãng mạn, giữa màn pháo hoa rực rỡ, hai nhân vật chính ôm nhau thật chặt.

Không hôn, nhưng khung cảnh ấy còn ngọt ngào hơn cả nụ hôn.

Giang Từ Vãn xem mà suýt khóc.

Trong đầu bỗng hiện ra một cảnh tượng, cô và Lục Cảnh Thanh hôn nhau dưới pháo hoa.

Nhưng chuyện đó hoàn toàn chưa từng xảy ra. Cô chỉ nhớ hôm đó say rượu, quấn lấy anh đòi bắt sao.

Giang Từ Vãn vội vàng vỗ mặt, nghi ngờ đầu óc mình trúng độc, sao lại tưởng tượng linh tinh thế này.

Thật xấu hổ chết mất!

Thế nhưng trong lòng lại thấy lạ, hình ảnh ấy chân thực đến mức cứ như đã xảy ra thật.

Hay là tối đó mình đã mơ?

Khi Giang Từ Vãn còn rối rắm, Vương đại thẩm bất ngờ bước vào.

“Tiểu thư Vãn Vãn, tôi về rồi.” Trên mặt bà nở nụ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng cong hẳn. “Sáng nay nhà họ Lâm sinh em bé, mẹ tròn con vuông! Bé gái sáu cân mấy, đôi mắt sáng lấp lánh như hạt nho đen, xinh lắm!”

Trong tay bà còn cầm một gói được bọc bằng giấy dầu.

“Đây là trứng gà đỏ nhà họ cho, để lấy lộc vui mừng. Còn nóng hổi, cô nếm thử đi.”

Vương đại thẩm vốn lo hai người không biết nấu nướng, nên vội vàng quay về. Lúc này lại chuẩn bị xuống bếp: “Để tôi làm bữa sáng cho hai người.”

“Không cần đâu, bọn tôi ăn rồi. Sáng nay Lục Cảnh Thanh nấu cơm.” Giang Từ Vãn vội giữ bà lại, “Bà mệt cả đêm rồi, về nghỉ đi.”

Đúng lúc đó, Lục Cảnh Thanh cũng từ bếp đi ra, khuyên thêm một câu, bà mới chịu về.

Giang Từ Vãn nhìn trứng gà đỏ trên bàn.

Trứng được nhuộm đỏ rực, nhìn khá lạ mắt.

“Cái này gọi là hồng hỉ trứng.” Lục Cảnh Thanh ngồi xuống cạnh cô, giải thích, “Thường là lúc cưới xin hoặc sinh con thì sẽ có.”

Giang Từ Vãn gật đầu, rồi đưa quả trứng cho anh.

Lục Cảnh Thanh lịch sự nhận lấy, trả lời: “Cảm ơn nhưng em không cần lo cho tôi, cứ ăn đi.”

“Ai nói là cho anh?” Giang Từ Vãn chu môi, “Tôi bảo anh bóc cho tôi!”

Lục Cảnh Thanh sững người, sau đó gật đầu: “Được.”

“Đây là việc bạn bè nên làm.” Giang Từ Vãn đắc ý tìm cớ cho hành vi sai sử của mình, “Anh chẳng lẽ không phải là bạn tốt của tôi sao?”

“Phải, tôi biết rồi. Về sau đều sẽ bóc cho em.”

Giang Từ Vãn lúc này mới hài lòng.

Trước Tiếp