Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 179: Thế giới 5

Trước Tiếp

Đàn ông sao?

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Cảnh Thanh lập tức nảy sinh ý muốn cho người đi điều tra.

Dù trong lòng có suy đoán thế nào, thì chung quy cũng chỉ là suy đoán. Muốn biết sự thật rốt cuộc là gì, thật ra rất đơn giản điều tra một chút là rõ ngay.

Nhưng trong lòng anh lại do dự.

Nếu thật sự cho người điều tra, thì tính chất sự việc sẽ khác đi.

Bất kể Giang Từ Vãn nói thật hay nói dối, cho dù cô có giấu anh chuyện gì, chắc chắn cũng là có nguyên nhân riêng, mới không muốn để anh biết.

Hai người ở bên nhau là để vun đắp tình cảm, chứ không phải như cảnh sát phá án, nhất định phải moi móc cho ra tận gốc ngọn.

Niềm tin mới chính là nền tảng của tình cảm.

Anh phải tôn trọng ý nghĩ của cô, cho dù cô có điều giấu giếm.

Tóm lại, hiện tại quan hệ của cả hai đang dần tiến triển vững vàng.

Chỉ cần không xuất hiện rẽ ngoặt gì quá lớn, cho cô thêm một chút thời gian và không gian cũng không phải là chuyện không thể. Như vậy cũng tránh khiến cô khó chịu.

Đợi đến khi quan hệ cả hai thân mật hơn, anh trực tiếp hỏi thẳng cũng không muộn.

Lục Cảnh Thanh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đè nén xúc động trong lòng.

Anh tạm thời trở về nhà trước.

Trong khi đó, Giang Từ Vãn vẫn ở lại phòng bệnh.

Thấy cô cúp điện thoại, Thương Minh Vũ liền hỏi: “Sao lại nói anh thành con gái? Hai người còn chưa kết hôn, mà anh ta quản nghiêm đến mức này, ngay cả đàn ông cũng không cho em gặp à?”

Giọng nói mang theo rõ ràng bất mãn, nghe chẳng khác nào đang thay cô oán giận.

Giang Từ Vãn khẽ đáp: “Không phải, chỉ tùy tiện kiếm cớ thôi. Nếu không, thế nào anh ấy cũng chạy đến đây. Khi ấy chuyện hai chúng ta hôm trước chẳng phải bị lộ sao?”

Khóe môi Thương Minh Vũ khẽ nhếch: “Nghe cậu nói cứ như giữa chúng ta có gian tình vậy.”

“Vốn dĩ chính là gian tình mà” Giang Từ Vãn nói xong chợt khựng lại, ý thức được câu chữ hơi có hàm nghĩa khác. Cô vội bổ sung: “Ý mình không phải kiểu gian tình kia. Chỉ là vốn dĩ chúng ta đang cùng nhau che giấu chuyện xấu. Nếu để anh ta bắt gặp, thì rắc rối to.”

“À, đúng rồi, anh ấy đã bồi thường cho cậu chưa?” Cô lại nhớ ra chuyện trước đó, vội hỏi.

Thương Minh Vũ gật đầu: “Ừ, rồi.”

Không chỉ bồi thường, mà số tiền còn rất hào phóng, thậm chí còn dặn đi dặn lại anh đừng tìm Giang Từ Vãn gây rắc rối.

Phải nói thật, nếu chỉ xét trên thân phận vị hôn phu, thì Lục Cảnh Thanh quả thật làm rất tròn trách nhiệm.

Ngay cả trong hôn nhân, khi vợ chồng tài sản độc lập, cũng không phải ai cũng chịu bỏ tiền ra giúp thế này.

Chẳng qua những chi tiết này, Thương Minh Vũ tất nhiên sẽ không nói cho Giang Từ Vãn biết.

Huống chi, giờ anh cũng muốn đính hôn với cô. Vậy thì anh với Lục Cảnh Thanh chính là tình địch. Đã là tình địch thì sao có thể đi nói đỡ cho đối phương.

Giang Từ Vãn chỉ khẽ “À” một tiếng.

Thương Minh Vũ lại giả vờ trêu chọc: “Vừa rồi cậu nói không phải loại gian tình kia… thế nào, là chướng mắt tôi sao? Giữa chúng ta nếu có gian tình cũng đâu có gì lạ, thanh mai trúc mã vốn dĩ nên ở bên nhau.”

Giang Từ Vãn trừng mắt, cầm gối đầu giơ lên như muốn ném vào anh: “Tôi thấy ngộ độc thức ăn đã làm hỏng đầu óc cậu rồi! Chúng ta làm sao mà ở bên nhau được?”

Thương Minh Vũ chỉ cười, nhưng nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt.

Giang Từ Vãn ở lại phòng bệnh một lúc lâu.

Đã đến rồi thì cô cũng kiên nhẫn ngồi lại bầu bạn, trò chuyện cùng anh.

Đến gần trưa, bảo mẫu nhà họ Thương mang cơm đến.

Cô thuận tiện cũng ngồi ăn cùng.

Mãi đến chiều cô mới rời đi.

Lúc về, điện thoại cô nhận được tin nhắn WeChat từ Lục Cảnh Thanh:

[Ngày mai anh xuất phát, em còn muốn đi cùng không? Nếu đi thì mai anh qua đón em.]

Trước Tiếp