Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 149: Thế giới 4

Trước Tiếp

Biệt thự.

Giang Từ Vãn hoàn toàn không hề hay biết chuyện bản thân đã bị người khác điều tra rõ ràng đến từng chi tiết.

Cô vẫn nhàn nhã nằm trên sô pha, vừa xem phim vừa lười biếng.

Dạo gần đây thời tiết rất dễ chịu, người ta cũng dễ sinh lười, hễ có chút thời gian rảnh, cô lại muốn nằm dài.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, cô cầm lấy điện thoại, mở WeChat, lướt đến khung thoại trò chuyện với Thẩm Mộ Hành.

Đối thoại dừng lại từ tối hôm qua.

Tin nhắn cuối cùng hắn gửi là bảo cô đi ngủ sớm, đừng thức khuya, kèm theo một cái nhãn dán “Bảo bối nghe lời”.

Nhưng từ hôm qua đến giờ, Thẩm Mộ Hành lại cả ngày không nhắn cho cô.

Điều này có chút bất thường.

Theo thói quen trước kia, cho dù bận đến đâu, hắn cũng sẽ nhắn vài câu thăm hỏi. Dù sáng không rảnh, thì trưa cũng sẽ tranh thủ gọi một cuộc.

Hôm nay, lại từ sáng đến giờ không một tin tức nào sao?

Cô nghĩ có lẽ công ty đang có việc quan trọng cần xử lý.

Giang Từ Vãn do dự, không biết có nên nhắn hỏi thăm không, mà cũng chẳng biết nên nhắn cái gì.

Trong TV đang phát bộ phim truyền hình hot gần đây. Nam chính từ nhỏ mồ côi, gia tộc bị diệt môn, may nhờ trung phó liều chết cứu ra ngoài, nuôi nấng trưởng thành, truyền thụ võ nghệ, chỉ để một ngày báo thù rửa hận.

Trên đường báo thù, nam chính lại ngoài ý muốn kết bạn và yêu nữ chính.

Lúc này, kịch bản đang đi đến cao trào thì nam chính bất ngờ phát hiện nữ chính lại là con gái kẻ thù!

Một bên là huyết hải thâm thù khắc cốt, một bên là nữ tử đã nhiều lần cứu hắn trong nguy nan.

Nam chính lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, ngày ngày chịu dày vò.

Mà nữ chính chẳng hề hay biết, lại bị hắn lạnh nhạt, nghĩ lầm rằng hắn đã thay lòng đổi dạ yêu người khác.

Xem đến đoạn này, Giang Từ Vãn tức giận không thôi.

Cốt truyện thật khiến người xem khó chịu.

Nhưng nghĩ lại, nếu đổi thành mình, cô cũng không biết nên lựa chọn thế nào.

Trên mạng đã sớm nổ ra tranh luận dữ dội có phe bảo nam chính phải dứt khoát trả thù, giết hết bọn chúng; có phe muốn hắn buông bỏ hận thù, giữ lấy tình yêu; lại có phe đòi lôi biên kịch ra cuộn thành bánh quai chèo rồi nướng BBQ…

Giang Từ Vãn liền tải mấy video phân tích bộ phim này, rồi gửi cho Thẩm Mộ Hành.

Cô muốn nghe xem hắn nghĩ thế nào.

Bạn bè cô không nhiều, đa phần đều bận rộn với công việc và cuộc sống riêng.

Có lúc cô cũng ngại làm phiền người khác bằng mấy chuyện vặt vãnh.

Ngay cả Lâm Vũ Khâm, vốn vẫn luôn kiên nhẫn với cô, cô cũng ít nhắn, vì biết hắn bận học, không muốn khiến hắn phân tâm.

Nhưng Thẩm Mộ Hành thì hoàn toàn khác.

Dù sao hắn là ông chủ lớn, chẳng ai dám trách hắn không tập trung làm việc.

Hơn nữa, hắn luôn nghiêm túc xem những gì cô gửi, còn đưa ra quan điểm riêng.

Cô không cần lo sẽ làm hắn phiền vì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị cô làm phiền thôi.

Thế nên, Thẩm Mộ Hành cứ thế mà trở thành “đối tượng quấy rầy yêu thích nhất” của Giang Từ Vãn.

[Cốt truyện này xem mà tức muốn chết, đến mức em chẳng còn muốn ăn cơm.]

Ngay sau đó, cô gửi thêm một cái nhãn dán khóc tội nghiệp.

Giang Từ Vãn đợi mãi, thỉnh thoảng lại liếc điện thoại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng Thẩm Mộ Hành vẫn không trả lời.

Cô bắt đầu thấy không vui.

Mấy ngày nay, cô đã quen được Thẩm Mộ Hành chiều chuộng, tính khí cũng lớn hẳn.

Sự kiêu ngạo được nuông chiều bắt đầu ngấm ngầm quấy phá.

Giận dỗi, cô ném điện thoại sang một bên.

Không trả lời thì thôi.

Cô cũng sẽ mặc kệ hắn.

Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào, Giang Từ Vãn nằm ngủ quên trên sô pha.

Khoảng hai ba giờ chiều.

Cô dụi mắt, ngáp dài tỉnh lại.

Đối diện sô pha da, không biết từ bao giờ đã có thêm một thân ảnh cao lớn ngồi đó.

Thẩm Mộ Hành ngồi thẳng, lặng im, thần sắc lạnh lùng.

Nghe tiếng động, hắn ngẩng mắt nhìn sang.

Ánh mắt hắn như phủ một tầng sương mù nặng nề, sâu thẳm khó lường.

Ngày thường, chỉ cần thấy cô là khóe môi hắn sẽ vô thức cong lên. Nhưng lúc này, môi hắn mím thành đường thẳng, ngay cả đường nét cằm cũng trở nên sắc bén hơn hẳn.

Giang Từ Vãn mới tỉnh, vẫn còn ngái ngủ, tr*n tr** chân bước loạng choạng đến bên hắn.

Cô ngồi phịch xuống cạnh, đầu trực tiếp tựa lên vai hắn.

“Anh tới sao không gọi em dậy?”

Giọng cô mang theo âm mũi mềm mại.

Thẩm Mộ Hành lại không như thường ngày mà vòng tay ôm eo, cũng không cúi đầu hôn cô.

Hắn như đang cố gắng khống chế bản thân.

“Em và Lâm Vũ Khâm rốt cuộc là quan hệ gì? Em bán đi nhiều thứ như vậy, đem toàn bộ tiền anh cho em chuyển hết cho hắn. Anh muốn nghe em giải thích. Tốt nhất là em có thể cho anh một lý do hợp tình hợp lý.”

Thẩm Mộ Hành nói thẳng.

Hắn có thể dung túng cô giữ chút bí mật.

Hắn tôn trọng sự riêng tư của cô.

Cô cần tiền, không thành vấn đề.

Bao nhiêu cũng được.

Cô tiêu bao nhiêu, hắn sẽ kiếm lại bấy nhiêu, thậm chí gấp nhiều lần.

Nhưng… cô lại lấy hết tâm ý hắn dành cho, rồi chuyển cho một người đàn ông khác…

Chuyện này, không ai có thể chấp nhận!

Hắn nguyện ý làm cây rụng tiền cho cô nhưng không có nghĩa là cam tâm bị coi như một kẻ ngu ngốc.

Một bên cô cắn xương cốt hắn, một bên lại lấy máu thịt hắn đi nuôi sói khác.

Hôm nay, cô nhất định phải cho hắn một công đạo!

Nếu không giải thích rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Về phần cái kẻ ăn bám kia, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Chờ xử lý xong cô, hắn sẽ đi tìm người kia tính sổ.

“Cho anh lời giải thích.” Thẩm Mộ Hành lặp lại lần nữa.

Trước Tiếp