
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Vu Hướng Dương ấm ức, "Hay nhỉ! Lén lén lút lút, cậu đi rồi còn tôi thì làm sao?"
Trình Cảnh Mặc không thay đổi nét mặt, "Này, nói năng cho cẩn thận! Nghe như quan hệ của chúng ta không đàng hoàng lắm vậy."
Vu Hướng Dương kiên quyết, "Cậu cứ chờ đấy! Từ ngày mai, tôi sẽ học cùng cậu! Thi trường quân đội thôi mà. Cậu thi đỗ được thì tôi cũng đỗ được! Tôi sẽ không thua cậu đâu!"
"Được, tôi chờ. Cậu về ký túc xá đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc tiến bộ của tôi."
Vu Hướng Dương liền gom hết sách trên bàn lại, "Hôm nay không ai được tiến bộ! Ngày mai chúng ta cùng nhau tiến bộ!"
Trình Cảnh Mặc bó tay. "..."
Và thế là, hai chàng lính trẻ bắt đầu một cuộc chạy đua học tập. Vu Hướng Dương vốn đã tốt nghiệp cấp ba, nên hắn tập trung học kiến thức về cơ khí. Ở nhà họ Tống, Tống Hoài Khiêm thấy hắn có hứng thú với mảng này nên đã tặng cho hắn mấy quyển sách cơ bản.
Giờ đây, Trình Cảnh Mặc có chỗ để hỏi những vấn đề mình không hiểu. Nếu Vu Hướng Dương cũng không biết, Trình Cảnh Mặc sẽ ghi lại và hỏi Vu Hướng Niệm trong lá thư gửi hàng tuần.
Đảo mắt một cái, lại đến thứ bảy.
Gần giờ tan ca, Trình Cảnh Mặc bảo Vu Hướng Dương đợi mình, lát nữa cùng về.
Vu Hướng Dương xịu mặt, "Cậu về trước đi, tôi phải ra ngoài ăn cơm."
Trình Cảnh Mặc lập tức hiểu ra, hắn lại đi xem mắt.
"Vậy tôi về một mình."
Khi Trình Cảnh Mặc về đến nhà, mọi người cũng vừa tan sở. Đã gần hai tháng rồi Triệu Nhược Trúc không gặp con rể. Nghe tin con rể gặp chuyện lớn như vậy, hôm nay thấy anh bình an vô sự, bà vừa xót xa vừa mừng rỡ.
Trình Cảnh Mặc mang quà từ Bắc Kinh về cho cả nhà. Một ngày trước khi đi, anh cùng Vu Hướng Niệm đến cửa hàng bách hóa, để cô chọn quà. Vu Hướng Niệm nói quần áo ở đây thời trang hơn ở Nam Thành. Cô chọn cho mỗi người một bộ, trừ ba người anh trai.
Triệu Nhược Trúc trách, "Sao lại tiêu pha thế? Niệm Niệm và Tiểu Kiệt ở Bắc Kinh tốn kém lắm chứ!"
Trình Cảnh Mặc đáp, "Không tốn đâu mẹ. Niệm Niệm đã cố ý chọn cho mọi người đấy ạ. Vả lại, hai người họ ở Bắc Kinh cũng không tốn kém gì nhiều."
Tiểu Kiệt thì được Tống Hoài Khiêm nuôi. Tiền học của Vu Hướng Niệm cũng không mất, chỉ tốn một chút tiền tiêu vặt hàng ngày, mà tiền tiết kiệm của hai người đủ để cô dùng.
Cả nhà vừa ăn cơm xong thì chuông điện thoại reo vang.
"Chắc chắn là Niệm Niệm!" Vu Gia Thuận đột nhiên ngồi thẳng người, nhưng rồi lại ngồi im, giả vờ bình tĩnh.
Triệu Nhược Trúc thấy thái độ muốn nghe điện thoại mà lại cố kìm nén của ông, không khỏi bĩu môi.
"Điện thoại gần ông nhất đấy, mau nghe đi!" bà thúc giục.
Lần này thì Vu Gia Thuận đường đường chính chính đi nhấc máy.
"Niệm Niệm..." Giọng nói đó khiến Vu Hướng Quốc và Vu Hướng Hoa nổi hết cả da gà!
Ông nói chuyện mười mấy phút, đến lượt Triệu Nhược Trúc kể lể, rồi mới đến lượt Trình Cảnh Mặc. Hơn bốn mươi phút đã trôi qua.
Trình Cảnh Mặc cầm ống nghe, giọng trầm ấm, "Niệm Niệm."
"Chú ơi, là cháu đây!" Giọng Tiểu Kiệt truyền đến, "Thím cháu bảo thím ấy khát nước, bảo cháu nói chuyện với chú trước."
Trình Cảnh Mặc ngạc nhiên, "Tiểu Kiệt, hai người vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe lắm ạ, chú cứ yên tâm." Tiểu Kiệt nói, "Thím cháu bảo chú 'mê chết' cháu. 'Mê chết' là gì vậy ạ?"
Trình Cảnh Mặc bật cười. Tiểu Kiệt ở chung với Vu Hướng Niệm nhiều, cũng trở nên không đứng đắn chút nào.
Trình Cảnh Mặc giả vờ nghiêm túc, "Là chú nói 'chú nhớ con'."
Tiểu Kiệt chợt hiểu ra, "Ô... Cháu cũng 'mê chết' chú! Rất 'mê chết' chú!"
Trình Cảnh Mặc hỏi han tình hình của Tiểu Kiệt ở trường học và cuộc sống hàng ngày.
Ở đầu dây bên kia, Lâm Dã biết Vu Hướng Niệm đang gọi về nhà, liền hỏi, "Lát nữa chị cho em nói chuyện một lát được không? Em muốn nói chuyện với Vu Hướng Dương."
Vu Hướng Niệm cũng không nghĩ nhiều. Cô nghĩ hai người thân nhau, chuyện nói chuyện qua điện thoại là bình thường.
Sau khi nhận lấy điện thoại, Vu Hướng Niệm nói, "Trình Cảnh Mặc, anh đưa máy cho Vu Hướng Dương nghe trước đi. Lâm Dã muốn nói chuyện với anh ấy."
"Cậu ấy đi xem mắt rồi, không có ở nhà."
Vu Hướng Niệm thuật lại nguyên văn lời Trình Cảnh Mặc cho Lâm Dã. Vẻ mặt tươi cười của Lâm Dã chợt sụp xuống. Cô buồn bã đi ra sân, đ.ấ.m liên hồi vào một cái cây. Cái cây vừa nhú lá xanh không lâu, sợ hãi đến mức lá rơi lả tả.
Vu Hướng Niệm lúc này mới nhận ra sự bất thường của Lâm Dã. Trong lòng cô chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng rồi lại vội vàng phủ nhận. Không thể nào, không thể nào! Hai người chỉ là quan hệ bạn bè trong sáng thôi mà!
Hôm nay là buổi xem mắt riêng của Vu Hướng Dương và Vương Tú Phương. Vương Tú Phương tỏ ra rất vừa ý hắn. Triệu Nhược Trúc và Lý Phương liền sắp xếp cho hai người một buổi gặp mặt riêng.
Theo sắp xếp của Triệu Nhược Trúc, sau khi ăn cơm xong, hai người sẽ đi xem phim, rồi hắn đưa cô về nhà.
Cả nhà đang quây quần trong phòng khách trò chuyện rôm rả thì Vu Hướng Dương mở cửa bước vào, mặt mày hớn hở.
Thấy con trai vui vẻ như vậy, Triệu Nhược Trúc tưởng hắn đã có một buổi hẹn hò thật thành công với Vương Tú Phương, hai người nói chuyện hợp ý nhau lắm.
"Hướng Dương này, con đã bàn với Tiểu Phương xem ngày mai đi chơi ở đâu chưa?" bà hỏi, nụ cười rạng rỡ.
Để tạo cơ hội cho Hướng Dương và Vương Tú Phương tìm hiểu nhau nhiều hơn, Triệu Nhược Trúc đã cùng Lý Phương sắp xếp để hai người mai sẽ ra ngoài đi chơi một ngày.