
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Đào Quế Vân cười tươi, bước vào dậm dậm tuyết dưới đế giày, rồi mới cẩn thận khép cửa: “Tri Ý, con ở nhà một mình đấy à?”
“Vâng ạ, hôm nay hai anh còn đang trực, chưa về đâu ạ.”
Cô vừa nói, vừa nhanh tay rót trà sữa nóng hổi từ trên bếp lò ra hai ly. Một ly cho cô Đào, một ly cho Khổng Tiểu Trân—cháu gái của bà, mới mười tuổi, lon ton theo bà đến chơi.
“Cảm ơn chị Dạng Dạng ạ!”—Tiểu Trân lễ phép, hai tay nhận ly sữa. Cô bé vốn rất thích Phương Tri Ý, hễ thấy chị Dạng Dạng là mắt sáng như sao, miệng cười tít mắt. Không biết vì sao, nhưng trẻ con hình như luôn có cảm giác thân quen đặc biệt với người hiền lành và ấm áp—mà ở Dạng Dạng, sự dịu dàng ấy gần như toát ra từng hơi thở. Chỉ cần ngồi cạnh là thấy bình yên.
Cốc sữa vừa nguội bớt, Tiểu Trân đã uống ừng ực mấy ngụm, uống xong lại nhìn chị, ánh mắt như nói: “Chị ơi, ngon quá ạ!”
Phương Tri Ý bật cười, rót thêm một ly nữa đưa cho bé. Nhưng Đào Quế Vân thấy vậy thì vội ngăn:
“Ôi Dạng Dạng, đừng rót nữa con, để dành mà uống chứ! Cái sữa bò này không rẻ đâu, nhà ai cũng phải tiết kiệm. Tiểu Trân, con cũng đừng tham quá, biết chưa?”
Bà biết rõ hai anh em nhà họ Phương thương em út như vàng, lúc nào cũng sợ em gái chịu khổ, đồ trong nhà toàn loại tốt. Nhưng dù có khá giả hơn người khác một chút thì cũng đâu phải lấy tiền đi rải ngoài đường.
Phương Tri Ý nghe thế chỉ nhẹ nhàng cười:
“Cô Đào khách sáo với con làm gì! Tiểu Trân thích uống thì cứ uống, chị Dạng Dạng đảm bảo đủ cho em.”
Cô nói rất chân thành. Đào Quế Vân nghe vậy thì mỉm cười hiền hậu. Thật ra, trong lòng bà cũng ấm áp lắm—đứa nhỏ này, dù được cưng chiều đến mấy vẫn giữ được sự khiêm nhường và tử tế, biết trước biết sau, biết ơn người đối tốt với mình.
Người với người, suy cho cùng, quý ở cái chữ “tình.”
Đào Quế Vân không nói thêm lời khách sáo, nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ, nghĩ sau này sẽ giúp đỡ cô bé nhiều hơn nữa.
Mùa đông khắc nghiệt, tuyết lạnh đến thấu xương, nhưng trong căn phòng nhỏ phủ đầy mùi trà sữa và tiếng cười con trẻ, lại ấm áp hơn bất cứ bếp than nào.
Ngồi thêm một lát, Đào Quế Vân mới nhớ ra mục đích chính khi đến đây, bà bèn mở túi vải mang theo, lấy ra một chiếc mũ da dê đã được gói cẩn thận trong một lớp khăn sạch. Bà đưa tới trước mặt Phương Tri Ý, giọng nói chứa đầy trìu mến:
“Tri Ý à, cô làm cho con cái mũ này. Con đội thử xem có vừa không, nếu không thì cô mang về sửa lại cho khít nhé.”
Nói rồi, bà lập tức đứng dậy như sợ Phương Tri Ý sẽ từ chối, đích thân giúp Tri Ý đội chiếc mũ lên đầu. Bà khom lưng, chỉnh lại hai bên che tai cho ngay ngắn, rồi lùi lại nhìn một lượt, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Mùa đông biên cương vốn khắc nghiệt. Gió từ thảo nguyên thổi về như dao cứa, chỉ cần để tai trần ngoài trời mười phút là buốt đến tê rần. Chiếc mũ của cô Đào làm không chỉ đơn thuần để giữ ấm—mà là cả tấm lòng đong đầy yêu thương, tỉ mỉ trong từng đường kim mũi chỉ. Lớp ngoài là da dê mềm mượt, chống gió và tuyết, lớp trong lót bằng lụa tơ tằm êm ái, vừa ấm vừa nhẹ.
Bà nghĩ Phương Tri Ý còn nhỏ, hẳn là sẽ thích những thứ có hình dạng đáng yêu giống cháu gái nhỏ nhà bà, nên còn tiện tay làm thêm hai cái tai nhỏ trên đỉnh mũ.
Quả nhiên, Phương Tri Ý vừa đội xong đã bật cười khúc khích vì vui mừng. Cô quay sang soi mình trong tấm kính treo bên cửa sổ, rồi bất giác đưa tay vuốt hai cái tai nhỏ đáng yêu trên mũ, giọng trong trẻo vang lên:
“Cô ơi, cái mũ đáng yêu quá, con thích lắm! Thật sự rất ấm!”
Khổng Tiểu Trân đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ, chợt kêu lên một tiếng:
“Chị Dạng Dạng, chị đội xinh thật đấy!”
Cô bé mười tuổi ngửa cổ nhìn chị gái mình yêu quý, đôi mắt lấp lánh như sao. Rõ ràng chính mình cũng có một chiếc y hệt, nhưng chẳng hiểu sao lại không xinh bằng chị Dạng Dạng. Lẽ nào... mình đã đội sai rồi?
Phương Tri Ý thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô bé thì bật cười, cúi xuống hỏi nhỏ:
“Thật không đấy? Tiểu Trân không lừa chị chứ?”
“Thật mà!”—Tiểu Trân tròn mắt, giọng khẳng định như thể sợ mình bị hiểu lầm là nói dối. “Em là bé ngoan, không bao giờ gạt người đâu ạ! Gạt người là sẽ bị sói tha đi đấy!”
Đào Quế Vân rất hài lòng, không ngờ cô bé đội mũ lại đẹp đến thế, khiến bà càng tự tin vào tay nghề của bản thân hơn.
Câu nói ngây thơ làm cả cô Đào lẫn Phương Tri Ý đều phì cười. Đào Quế Vân xoa đầu cháu gái, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt rạng rỡ của Tri Ý. Bà càng nhìn càng thấy mãn nguyện. Không ngờ cô bé đội mũ lại hợp đến thế, chẳng khác nào búp bê người thật, khiến bà càng thêm tin tưởng vào đôi tay già nua nhưng vẫn khéo léo của mình.
Phương Tri Ý nhìn Đào Quế Vân, chân thành nói:
“Cô Đào ơi, cháu thực sự thích lắm, cảm ơn cô nhiều lắm ạ.”
Đào Quế Vân mỉm cười, khoát tay:
“Ôi trời, đứa nhỏ này, với cô mà còn khách sáo nữa à? Lại còn cảm ơn!”
Tuy hai người ở chung mới hai ba tháng, nhưng Đào Quế Vân biết Phương Tri Ý là một đứa trẻ đơn thuần đáng yêu. Ngày thường bà tiện tay chiếu cố cô bé một chút, cô bé đã cảm ơn rối rít, bình thường bà mang Tiểu Trân đến cửa cô bé cũng cho không biết bao nhiêu là đồ ăn, ngẫu nhiên có được thứ gì mới mẻ cũng sẽ mang biếu bà một ít.
Suy cho cùng, tình cảm giữa người với người đều là ở chung mà ra, chân tình đổi chân tình, cô bé có tình nghĩa như vậy bà đương nhiên cũng sẽ không quên.