Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 393: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 15

Trước Tiếp

☆, Chương 393

Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 15

Thảo luận về trải nghiệm hẹn hò với một bộ xương khô là như thế nào?

Lạc Thiên trả lời: Ngoại trừ lúc hôn dễ mẻ răng, lúc ôm hơi cấn tay, lúc tuốt có khi làm đau chim cậu ra, thì những điểm khác đều rất tốt, rất hài lòng.

Hài lòng cái quần què! Lạc Thiên uể oải nằm vật ra đất, áo choàng đã biến thành “bánh ngàn lớp”, mềm mại trải rộng dưới người cậu. Lạc Thiên tủi thân đáng thương cuộn mình như con tôm, hai tay bụm lại che chắn cho chú chim bé nhỏ yếu ớt của mình.

Cửu Cốt ngồi xếp bằng bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, một con mắt còn lại trong hốc mắt chầm chậm xoay một vòng, nhìn lung tung xung quanh, lúc ẩn lúc hiện như là đang chột dạ.

Thái độ của Cửu Cốt sau khi lấy lại thất tình lục dục đối với Lạc Thiên thật sự là một phút sau tốt hơn phút trước. Lạc Thiên không có một chút chướng ngại tâm lý, g*m c*n với một bộ xương khô mà ngày nào cũng rất vui vẻ.

Chỉ là tên trai tân trăm năm Cửu Cốt này, thật sự không thể dạy dỗ nổi, Lạc Thiên cắn răng nhỏ giọng nói: “Em đã bảo là nhẹ tay một chút mà.”

Cửu Cốt cảm giác mình đã nhẹ lắm rồi.

Nhưng rõ ràng là Nguyên Lạc Thiên đau không nhẹ chút nào.

Chuyện ngồi thiền đã hoàn toàn bị Cửu Cốt quên sạch, bởi vì một chút tĩnh tâm do ngồi thiền không sánh được cảm giác bình tĩnh đến tự tại hắn có được khi ôm Nguyên Lạc Thiên.

Thời gian ngồi thiền hằng ngày trở thành lúc hai người gần gũi. Cửu Cốt duỗi bàn tay xương ôm Lạc Thiên, từ đằng sau gày dọc theo đường sống lưng chậm rãi vuốt vẽ, im lặng an ủi dỗ dành Nguyên Lạc Thiên bị hắn làm đau.

Lạc Thiên tựa vào trước ngực hắn, rút hai cọng xương sườn gõ vai của hắn, “Chừng nào thì anh mới mọc được máu thịt thật sự?”

Cửu Cốt cứng người lại rồi, tâm tình của một bộ xương khô vốn tưởng rằng khó mà phát hiện được song Lạc Thiên lại có thể cảm nhận được sự bối rối của Cửu Cốt ngay bây giờ một cách rõ ràng.

Cậu thấp giọng hỏi: “Bao lâu nữa?”

Cửu Cốt động đậy miệng, tiếng “kèn kẹt” do xương đụng vào nhau vang lên, “Sắp rồi.”

Còn ba ngày nữa, Tam Miêu sẽ lần thứ hai bước vào kỳ hóa cốt.

Tộc bất tử, trăm năm một lần, hóa cốt tái sinh, máu thịt của bọn họ sẽ rụng xuống, chỉ còn sót lại một bộ xương trắng. Sau đó, như hoa nở, từ bộ xương đó tạo thành một cơ thể mới tinh, cuộc sống mới rực rỡ, không già không chết. Một chủng tộc rạng rỡ biết chừng nào.

Tộc bất tử trong kỳ hóa cốt hết sức yếu ớt, đồng thời lại vô cùng mạnh mẽ. Những ngọn lửa màu xanh đại diện cho sức sống sẽ cháy trên từng tấc xương trên cơ thể họ.

Mà cấm thuật của Cửu Cốt thất bại, mãi mãi dừng lại tại kỳ hóa cốt, ngọn lửa trên người hắn cũng là màu xanh đại diện cho chết chóc.

Chỉ có khi lấy máu thịt của người được số phận sắp đặt dung hợp với Băng Lam Thánh Hỏa của tộc bất tử, Cửu Cốt mới có thể cưỡng chế vượt qua kỳ hóa cốt, một lần nữa lấy lại cơ thể người. Đến lúc này, hắn mới thật sự từ một con quái vật xương khô biến thành tộc bất tử.

Từ một chủng tộc này biến thành một chủng tộc khác, một ảo tưởng vĩ đại điên rồ, mong cầu suốt đời Cửu Cốt.

Đến lúc đó, hắn sẽ trở thành tộc bất tử sống mãi duy nhất trên đời này, một mình thưởng thức cuộc đời dài lâu, đắt giá.

Tam Miêu vắt chéo chân ngồi trên đầu tường ngoài sân, tay cầm một tờ giấy màu gấp chong chóng. Trên tay Tiểu Ảnh đã cầm ba bốn cái chong chóng, nhỏ giọng nói: “Đủ rồi, anh ơi, nhiều lắm rồi.”

“Không đủ,” Tam Miêu già dặn nói, “Nếu em thích, bao nhiêu cũng không chê nhiều.”

Tiểu Ảnh cúi đầu thổi thổi chong chóng trên tay, chong chóng gần quá, không xoay nổi. Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên liếc nhìn Tam Miêu một cái, cô bé là yểm tộc duy nhất trên đời này.

Tất cả các dị tộc đều có chung một kỹ năng—— truyền thừa ký ức.

Khi mà cả bộ tộc chỉ còn sót lại một người cuối cùng, thì ký ức của tất cả các thế hệ trước đều sẽ như truyền lại cho thành viên cuối cùng, như một mồi lửa.

Đến một khoảnh khắc nào đó, khi mà cần thức tỉnh ký ức, bọn họ sẽ nhận được mọi truyền thừa từ thế hệ trước, gánh vác sứ mệnh cuối cùng của bộ tộc.

Vẻ mặt Tiểu Ảnh đầy đau thương, “Anh ơi, chúng ta… không thể bỏ đi được sao?”

“Không thể,” Tam Miêu dứt khoát gấp xoay một chiếc chong chóng, nhẹ nhàng thổi thổi. Vận mệnh như chiếc chong chóng, chỉ cần có một cơn gió nhẹ thổi qua, sẽ tự động xoay tròn, “Chúng ta gặp nhau là do số phận an bài.”

Năm đó vì năng lực nghịch thiên nên yểm tộc bị săn đuổi hàng loạt để chế tạo kỳ trân dị bảo, Thất Không gần như đã sử dụng hết tuổi thọ của toàn bộ yểm tộc. Mà giờ đây yểm tộc cuối cùng ở ngay bên cạnh cậu ta, do chính Nguyên Lạc Thiên tự tay đưa đến trước mặt cậu ta.

Số phận của bọn họ đã xác định từ ngay khi bắt đầu.

Tam Miêu cụp mắt, đôi mắt to tròn lộ ra sự thành thục không tương xứng với bề ngoài của mình, kiên định nói: “Đừng sợ, có anh bên cạnh em.”

Chong chóng trên tay tựa vào nhau, viền cạnh chèn hằn nếp nhăn, trên mặt Tiểu Ảnh hiện lên nụ cười khẽ , “Ừm.”

Còn lại chỉ có tên người cá kia.

Tên người cá ngu xuẩn thích người sói, lừa hắn chọn thân phận giống cái chắc sẽ rất đơn giản.

Tam Miêu vê mạnh cái chong chóng trong tay.

Hai ngày sau Lạc Thiên mới phát hiện ra không thấy Ngải Khả Khả đâu, cậu và Cửu Cốt sau khi thấu hiểu lòng nhau rồi thì gần như là không rời nhau một giây nào, suýt thì không ngó ngàng đến Ngải Khả Khả. Sực nhớ ra kỳ trưởng thành của Ngải Khả Khả trong ngày này thì mới nghĩ đến việc đi tìm.

“Người cá đi rồi,” Tam Miêu nắm tay Tiểu Ảnh, vẻ mặt châm chọc nói, “Anh chăm sóc bạn mình kiểu gì vậy, anh ta về sào huyệt của mình để trưởng thành rồi.”

Lạc Thiên khiêm tốn nghe cậu ta kháy, ngượng ngùng gãi đầu một cái, “Suýt thì tôi quên mất.”

“Không biết cả ngày anh bận bịu cái gì nữa.” Tam Miêu lắc lắc tay Tiểu Ảnh, “Bọn tôi muốn đi ra ngoài ăn kem, cho tôi tiền.”

Lạc Thiên: “…tôi không có tiền, nhóc đi hỏi Cửu Cốt đi.”

Tam Miêu thẹn quá thành giận, “Tôi xin được, còn cần hỏi anh à!”

Lạc Thiên cười ha ha, “Nhóc con.”

Trong ví chỉ còn một ít tiền, cơ mà dù sao bây giờ Lạc Thiên ngân hàng Cửu Cốt biết đi rồi, nên rất hào hóng đưa hết tiền cho Tam Miêu, cúi đầu vò vò mái tóc ngắn của cậu ta, “Đi đi, nhóc con, ăn nhiều vào.”

Tam Miêu cầm hai tờ tiền giấy trong tay, nghiêng đầu tránh, “Có hai chục đồng, còn kêu người ta ăn nhiều vào, mắc ói à.” Rồi kéo Tiểu Ảnh chạy ra ngoài thật nhanh.

Cấm chế của ngôi nhà đã được tháo bỏ từ sớm, Tam Miêu kéo Tiểu Ảnh một hơi đi thẳng ra trạm xe buýt, trạm trước nhà ma lúc nào cũng không có ai, hai đứa nhóc đứng dưới trạm chờ. Tam Miêu cúi đầu nhìn hai tờ tiền giấy trong lòng bàn tay, một hồi rất không nói gì cả, Tiểu Ảnh vẫn luôn yên lặng ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Cô bé đang chờ, chờ Tam Miêu có từ bỏ hay không.

Một lát sau, Tam Miêu nhét hai tờ tiền vào túi áo, hỏi Tiểu Ảnh: “Em muốn ăn kem vị gì?”

Tiểu Ảnh thất vọng cúi thấp đầu, “Em… em muốn vị vani.”

Vào mùa hè, người “ba” đã nhận nuôi cô sẽ từ trong căn bếp ngập mùi khói dầu chạy ùa ra, rút trong túi ra mấy đồng tiền xu nhét vào trong tay cô, “Tiểu Ảnh, cục cưng, con đi mua kem ăn đi!”

Hồi ấy, Tiểu Ảnh rất vui vẻ.

Tiểu Ảnh cúi đầu thổi chong chóng đang cầm, xe buýt đến rồi.

Ngôi nhà ma phút chốc rời đi hết, Lạc Thiên nói với Cửu Cốt: “Lạ thật đấy, thoắt cái không thấy ai đâu.”

Áo choàng trên người Cửu Cốt cuồn cuộn, hờ hững nói: “Nơi này vốn không có ai.”

“Không phải có anh sao?” Lạc Thiên híp mắt nói.

Cửu Cốt sững người, ánh mắt từ nụ cười xán lạn trên mặt Nguyên Lạc Thiên dời đi, “Tôi… từ lâu đã không là người.”

“Không thì… để em dẫn anh đến một nơi nhé?” Lạc Thiên chợt nảy ra một ý kiến, “Em bảo đảm là anh có thể tìm được cảm giác làm người ở đó.”

Trong hang động đen kịt, vách đá tí ta tí tách nhỏ nước xuống, ánh đèn lờ mờ đánh từng đường từng đường vào vách đá, lập lòe ma quái, đột nhiên—— một khúc xương trắng từ bên cạnh thò ra.

Cô gái sợ đến mất màu, gào to á á, chàng trai bên cạnh vội vàng ôm cô lại, thấp giọng an ủi: “Em yêu đừng sợ, người đóng giả thôi.”

“Hu hu, nhưng mà em sợ mà.” Cô gái nắm chặt cánh tay chàng trai, “Ghét anh chết đi được, nằng nặc đòi chơi nhà ma cho bằng được.”

Lạc Thiên ở trong chỗ tối giơ một cánh tay xương của Cửu Cốt nghiêng nghiêng ngửa ngửa bật cười. Chọc chọc vào hông Cửu Cốt, nhỏ giọng thì thầm: “Anh xem, ai cũng bảo anh là người đóng giả.”

Cửu Cốt trầm mặc không nói, đúng trong bóng tối nở nụ cười tương đồng với nụ cười trên mặt chàng trai vừa rồi.

Sau khi thành công dọa sợ hai mươi lăm người trong nhà ma xong, Lạc Thiên để Cửu Cốt đưa mình ra ngoài, rồi bảo Cửu Cốt chờ mình ở bên ngoài.

Cửu Cốt đứng từ xa nhìn cậu nói chuyện với một người mặc đồ Tây, người mặc đồ Tây đó đưa một tờ tiền cho cậu. Lạc Thiên nhảy chân sáo quay trở lại, phe phẩy tờ tiền trước mặt Cửu Cốt, “Kiếm thêm thu nhập.”

“Hôm nay là sinh nhật em, ” Lạc Thiên bỗng nhiên nói, “Em mua bánh kem cho anh.”

Cửu Cốt nhẹ giọng hỏi: “Sinh nhật cậu, sao lại mua bánh cho tôi?”

Lạc Thiên nhếch miệng nở nụ cười, “Tại vui mà.”

Tiền kiếm được khi đi làm thêm đội nón trong nháy mắt, tiệm bánh ngọt trong công viên giải trí đắt tới khác thường. Lạc Thiên bỏ ra 50 đồng, chỉ mua được một cái bánh kem bé tí bằng nắm tay, cầm dĩa ngồi đối diện “ăn” với Cửu Cốt.

Cửu Cốt đi ra ngoài thì mặc thêm lớp da ngoài, song thực chất hoàn toàn không thể ăn uống gì cả, tất cả đồ ăn sẽ theo miệng chảy vào trong thể xác trống không.

Nên Lạc Thiên cũng không ăn. Cậu cầm dĩa lướt qua mặt bánh kem, giả vờ như xiên một miếng nhét vào trong miệng, “Ừm ừm ừm, ngon ngon, anh cũng ăn một miếng đi.” Lại nhẹ nhàng lướt qua mặt bánh, đưa chiếc dĩa không có gì đến trước mặt Cửu Cốt, Cửu Cốt há miệng.

Lạc Thiên híp mắt cười nói: “Ngon không?”

Tâm trạng của Cửu Cốt rất khó hiểu, “Ngọt.”

Tiểu Ảnh đang nằm mơ, trong giấc mơ của cô bé đầy những bảo vật mà Tam Miêu miêu tả, sừng kỳ lân, lông phượng hoàng, mỗi một thứ thành thực, sắc mặt của Tiểu Ảnh xám đi một phần. Sức sống không ngừng trôi đi, vì cô bé đã tạo ra những thứ bảo vật không thuộc về nhân gian này.

Cùng lúc đó, Hồ Bố Bố đang hôn mê tứ chi bị buộc chặt thành chữ 大 treo trên giá, Tam Miêu rất lão luyện nói với Ngải Khả Khả: “Làm người cá nữ không tốt sao? Sao cứ bắt tôi phải thật sự mạnh tay.”

Ngải Khả Khả sợ ngẩn người, “Nhóc không được làm anh ấy bị thương!”

“Anh ngoan chút, thì anh ta không sao, một tên người sói không có gì đặc biệt. Tôi không có hứng thú với anh, anh ta không có giá trị gì với tôi.” Tam Miêu giơ tay vẽ một tấm bùa, ở bên cạnh Cửu Cốt lâu như vậy rồi, dù có ngu ngốc thì cũng học được ít da lông. Tấm bùa đánh vào cơ thể Hồ Bố Bố, Hồ Bố Bố từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Ngải Khả Khả, đầu tiên vô thức kêu một tiếng “Khả Khả”, rồi mới phát hiện ra mình bị trói.

“A ——” Hồ Bố Bố hét thảm một tiếng, lập tức cắn miệng mình, lồng ngực mất kiểm soát căng phồng áo sơmi, để lộ cơ thể người sói màu xám.

Tam Miêu bình tĩnh nói: “Anh nhanh lên đi, để lâu dài, anh ta sẽ biến thành một con sói thật sự… mãi mãi.”

Không không không,” Bản thân Ngải Khả Khả là người cá, từ xưa đến giờ cũng không có năng lực cao siêu gì. Ngay lúc này sợ đến mức mất hết hồn vía, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất ch** n**c mắt nhìn về phía Hồ Bố Bố đang đau đớn vô cùng, “Tôi… tôi nghe lời nhóc…”

Người cá có thể chọn biến thành nam cũng có thể chọn biến thành nữ.

Rất ít người cá chọn biến thành nữ.

Vì người cá nữ do năng lực sinh sản nên phải từ bỏ rất nhiều sức mạnh khác, yếu ớt hơn người nam rất nhiều. Ngoài ra điều khiến người cá càng sợ hãi hơn nữa là, nước mắt của người cá nữ có năng lượng không hề bình thường, là sự ngưng tụ sức sống của người cá. Song đối với người cá nữ mà nói thì là một mối nguy tự nhiên.

Một vầng hào quang chói lóa như cầu vồng lóe lên, Ngải Khả Khả cảm thấy sức lức của mình suy yếu, giơ tay ra liếc nhìn tay của mình, tự nhủ: “Thì ra biến thành nữ rồi, vẫn đen.”

Bàn tay Tam Miêu chắp sau lưng siết chặt lại, không hề nể nang nói với Ngải Khả Khả: “Giờ thì anh khóc đi.”

“Không được!” Ý thức của Hồ Bố Bố đã dần dần mơ hồ, một phần huyết tống thuộc về người sói đang sôi trào thiêu đốt trong người, ý chí còn sót lại làm hắn gắng sức hét lên thành tiếng —— “Khả Khả, đừng khóc!”

Ngải Khả Khả khịt khịt mũi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… em không nhịn được…”

Tay Lạc Thiên cầm bánh kem, nắm tay Cửu Cốt vui vẻ vung vẩy, “Cửu Cốt…” Vừa dứt lời, cậu đã bị áo choàng quấn vào trong ngực Cửu Cốt. Cửu Cốt cúi đầu nhìn Lạc Thiên đang kinh ngạc, thấp giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ…” Và, vĩnh biệt.

Trước Tiếp