Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 386: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 8

Trước Tiếp

☆, Chương 386

Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 8

Thuật họa bì đoạt xác – ý nghĩa đúng như tên – do hai loại đạo thuật kết hợp với nhau. Một là họa bì, hai là đoạt xác.

Mặc dù thuật họa bì có thể dắp nặn lớp da nhưng sẽ khiến cái xác bị thối rữa, chỉ giữ được tạm thời không thể lâu dài được. Thuật đoạt xác thì nghịch thiên, khi cướp mất nơi cư ngụ của người khác thì phải nhận lấy nhân quả của chính thân xác đó, bị trời phạt. Cả hai loại thuật phần đều có chỗ thiếu hụt của riêng nó.

Song, họa bì đoạt xác là do Thất Không chuyên tâm nghiên cứu ra được. Đầu tiên dùng thuật họa bì vẽ lớp da, rồi lại lột da người bị đoạt xác, lấy giả lừa thật, vừa có thể giữ lớp da mới đẹp đẽ lại vừa có thể tránh được nhân quả.

Thất Không hết sức tự tin với thuật họa bì đoạt xác của mình, ngay khoảnh khắc Nguyên Lạc Thiên ngất xỉu, quyết đoán cuốn lấy Nguyên Lạc Thiên trực tiếp biến mất ngay trong tầm mắt của Ngải Khả Khả.

“Lạc Thiên!” Ngải Khả Khả kinh hoảng đứng dậy, đổ cà phê trên bàn. Hắn luống cuống ngóng mắt nhìn xung quanh, rồi cầm điện thoại nhanh chóng báo công an cục quản lý dị tộc. Kết quả là cục quản lý báo lại thời gian mất tích chưa đủ dài, Ngải Khả Khả sốt ruột nói: “Cậu ấy là vị thanh niên!” Cục quản lý nhanh chóng phản hồi lại —— “dị tộc vị thành niên mất tích vui lòng báo lại sau 24 giờ”.

Sau khi Thất Không mang Nguyên Lạc Thiên đi, mới sực nhớ ra mình vẫn còn thiếu rất nhiều nguyên vật liệu để thực hiện đại pháp họa đoạt xác. Ngẫm lại thì thấy mặc xác thiếu hay không thiếu, cứ liều mạng dùng tàn hồn của hắn để làm, còn thành công hay thất bại thì cũng chỉ có Nguyên Lạc Thiên chịu thiệt, dù sao hắn cũng lời không lỗ.

Nguyên Lạc Thiên là dị tộc, Thất Không chưa từng thử thực hiện thuật họa bì đoạt xác trên người dị tộc, nhất thời vừa thấy mới mẻ vừa thấp thỏm. Mi tâm Nguyên Lạc Thiêm xám đi, là vẻ bị trúng quỷ độc.

Thất Không nghĩ bụng chắc là do Nguyên Lạc Thiên khi bị mình lừa đến bờ sông đã bị oan hồn dưới sông tổn thương, ngay lúc đó không phát tác, bây giờ mới phát ra. Thật sự đúng là trời cũng giúp hắn, vừa hay có thể lợi dụng oan hồn dưới sông để họa bì.

Lạc Thiên trong lúc ý thức mơ mơ màng màng cảm giác được trên mặt mình đang bị thứ gì đó man mát lướt qua, cậu hét lớn: “Á á á, hệ thống, có cái gì đó đang l**m tao!”

Hệ thống: “Yên tâm, chỉ là quỷ hồn thôi.”

Lạc Thiên; “…”

Ý thức Lạc Thiên phút chốc tỉnh táo, nhưng một điều rất kỳ diệu là, cơ thể của cậu vẫn còn đang ngủ say. Rõ ràng là cậu có thể nghe thấy Thất Không đang lầm bà lầm bầm nói mấy câu thần chú cậu không hiểu, đồng thời có thể cảm nhận được quỷ hồn lạnh lẽo đang trườn bò trên người mình, cứ như là phác họa đường nét cơ thể mình.

“Trông cũng được đó,” Giọng nói bỉ ổi của Thất Không vang lên, “Mà mũi hơi nhỏ, không được nam tính.”

Lạc Thiên: …

Anh coi mày là điều hòa, thế mà mày lại chấm cơ thể của anh, hơn nữa còn không phải là chấm theo ý nghĩa truyền thống nữa, hơi quá rồi đấy.

Lạc Thiên: “Hắn có thành công không?”

Hệ thống: “Không thể thành công, có tôi ở đây, cho dù hắn có là Đại La Kim Tiên thì cũng không thể cướp xác cậu được.”

Lạc Thiên: Quả nhiên trên đời chỉ có mẹ là tốt.

Lạc Thiên rất bình tĩnh chờ cho giấc mơ đẹp của Thất Không tan tành. Thế nhưng trong những câu chú ngữ đó cậu lại thật sự cảm nhận được cảm giác không trọng lực khi linh hồn bị tróc ra.

Lạc Thiên: !!!

Hệ thống: !!!

Thất Không tham lam nhìn hồn thể của Nguyên Lạc Thiên bắt đầu từ từ nâng lên từ dưới chân, đôi chân thon dài đẹp đẽ song nhợt nhạt, theo bắp chân mềm mại chầm chậm kéo dài lên trên. Rất nhanh, Thất Không nhanh tay dùng hồn thể vẽ một lớp da tương tự với Nguyên Lạc Thiên.

Lạc Thiên kêu to: “Á á á mẹ ơi cứu con con sắp ngã ngựa rồi!”

Hệ thống cũng đang không tiếng động gào to, nó bị ràng buộc trong tinh thần lực của Lạc Thiên, khi Lạc Thiên bị tróc ra khỏi cơ thể này đồng thời nó cũng trôi nổi như không trọc lực.

Là một hệ thống, đến tận lúc này nó mới sâu sắc cảm thấy thế nào là hoảng sợ thật sự!

Tinh thần lực bại lộ trong tiểu thế giới rất có thể sẽ bị tận diệt cùng với tiểu thế giới vì va chạm năng lượng, mức độ của vấn đề ở đây không chỉ là vỡ hình tượng làm sụp đổ thế giới nữa.

Cả nó và Lạc Thiên đều sẽ xong đời!

Sự im lặng của hệ thống khiến Lạc Thiên nhạy cảm cảm thấy không ổn, làn hơi âm u lạnh lẽo nắm chặt lấy chân của cậu nhấc cậu lên thật mạnh. Lạc Thiên nổi giận, thứ cá thối thịt nát trong tiểu thế giới thôi mà cũng xứng rút tinh thần lực của mình sao? Một sức mạnh đè nén đã lâu trong lòng đột ngột tràn ra.

Nụ cười trên mặt Thất Không càng lúc càng lớn, ngay khi hắn tưởng rằng sắp thnah2 công tồi thì một tia sét hình rắn uốn lượn đánh xuống, Thất Không theo bản năng buông Nguyên Lạc Thiên ra, “A —— “

Thanh Long trên mặt sông gào thét ùa ra, phập cắn Thất Không, tia sét hình rắn màu xanh trên đầu nhắm thẳng về phía Thất Không.

Ngay khi Thất Không buông tay, hồn thể lập tức nặng nề rơi xuống cơ thể. Lạc Thiên bỗng nhiên mở mắt ra, ngửa mặt nhìn lên bầu trời cao tít tắp, áo choàng bạc xương khô trắng cưỡi chiến mã u linh đứng lặng trên đám mây. Ngọn lửa màu xanh cháy quanh người như bùng nổ, từ trên cao nhìn xuống Thất Không đang giãy dụa trên mặt sông và Nguyên Lạc Thiên vẻ mờ mịt.

Thất Không đã bắt đầu cầu xin tha thứ, “Sư huynh, tha cho tôi đi, tôi chỉ nhất thời hồ đồ, chỉ đùa với cậu ta chút thôi.”

Lạc Thiên phản ứng lại, quay đầu chửi ngay, “Mũi của tao nhỏ chỗ nào?! Rõ ràng là vừa vặn không lớn không nhỏ, cái đồ ngu ngốc không biết thưởng thức!”

Hệ thống chưa tỉnh hồn: …đây là trọng điểm à?

Cửu Cốt xốc mũ trùm lên, để lộ một nửa là bộ xương một nửa là mặt mũi của cậu thiếu niên. Hai bên miệng cùng nứt ra thành nụ cười, xương trắng môi đỏ, quả nhiên ma mị vô cùng, “Sư đệ, cậu ám toán tôi một lần, nếu như tôi còn để thua cậu lần thứ hai nữa, thì đúng là đáng chết.”

Thất Không biết mình đã rơi vào bẫy của Cửu Cốt, cầu xin: “Nể tình tôi là đồng môn duy nhất trên đời này của anh, tha cho tôi lần này đi, tôi thề đây là một lần cuối cùng.”

Trong mắt Cửu Cốt b*n r* ánh sáng ác ý thuần khiết, khiến hồn thể của Thất Không bắt đầu run rẩy, chỉ nghe thấy từ tốn nói: “Đúng vậy, những đồng môn khác không chết trong tay cậu, thì cũng chết trong tay tôi.”

Thất Không tuyệt vọng, gửi gắm một tia hi vọng cuối lên Nguyên Lạc Thiên bị đóng đinh trên mặt sông, ánh mắt không kiềm được van nài.

Cửu Cốt cũng đưa mắt về phía Nguyên Lạc Thiên, mỉm cười nói: “Muốn cứu nữa không?”

Lạc Thiên bỗng nhiên như “mặt trời chân lý chiếu qua tim”, “Là anh làm!”

Cửu Cốt cười không nói gì, Nguyên Lạc Thiên không ngu ngốc như Tam Miêu nói, chỉ cần nghĩ là sẽ hiểu ngay. Tại sao cậu lại bỗng nhiên ngất đi, nhưng ý thức thì vẫn tỉnh táo chứng kiến Thất Không đoạt xác mình, thậm chí Cửu Cốt còn cố tình để Thất Không đi ra ngoài với mình.

Thất Không là kẻ thù của Cửu Cốt, đơn độc đi ngoài với Nguyên Lạc Thiên như vậy, là chuyện cực kỳ nguy hiểm đối với Nguyên Lạc Thiên. Không phải là hắn không biết điều đó, mà hơn cả là đã sớm đoán được Thất Không chắc chắn sẽ nhân lúc quỷ độc của Nguyên Lạc Thiên phát tác rồi ra tay đoạt xác Nguyên Lạc Thiên. Hắn cố tình muốn cho Nguyên Lạc Thiên nếm thử cảm giác bị Thất Không đoạt xác.

Ngón tay của Cửu Cốt lướt qua cần cổ ngựa ma, bóp đầu lâu con ngựa, ngựa ma đau đớn phun ra một ngọn lửa, hiển nhiên không thong dong như Cửu Cốt khi bị Nguyên Lạc Thiên vừa cắn vừa kéo.

Một khúc giữa ngón tay Cửu Cốt biến thành một lưỡi dao sắc trắng như tuyết. Hắn giơ tay lên, Lạc Thiên mất khống chế bay vào lòng hắn, Cửu Cốt nhìn Thất Không tuyệt vọng giãy dụa bên dưới, nhẹ giọng nói với Nguyên Lạc Thiên: “Cậu là người số phận đã an bài cho tôi, tôi tặng cậu một thứ, để cậu tự tay báo thù xả hận cho mình, thế nào?”

Xương trắng đưa lưỡi đến ngay trước mắt Lạc Thiên.

Thất Không bật ra một tiếng r*n r* thảm thiết, biết rõ rằng cây xương này đâm vào người, hắn sẽ lập tức biến thành tro bụi, không còn bất cứ cơ hội nào trở mình.

Lạc Thiên không nhúc nhích, cậu cũng hơi tức giận nhưng sự phẫn nộ của cậu hữu hạn. Vì cậu biết… mình có thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Thế là Lạc Thiên tiếp tục đóng vai bé ma cà rồng vừa nhút nhát vừa hiền lành ngây thơ, không một chút oán hận, thấp giọng nói: “Thôi, tha cho anh ta đi.”

Vẻ mặt Thất Không tức thì mừng rỡ, trên nửa gương mặt của Cửu Cốt cũng mang ý cười, “Nguyên Lạc Thiên, tính cách của cậu không giống người không biết hối hận.”

Lạc Thiên giải thích: “Không phải là tôi không biết hối hận, chỉ là tôi muốn anh ta vẽ da cho anh mà thôi.”

Con ngươi của Cửu Cốt lăn tròn trong hốc mắt trống rỗng, “Tại sao?”

Lạc Thiên mím môi không nói, đâu thể nói là tại tôi muốn hẹn hò với anh đâu.

Cửu Cốt giơ tay ném lưỡi dao xương trắng xuống, Lạc Thiên vô thức nhắm mắt quay mặt đi, không muốn nghe tiếng kêu thảm khốc của Thất Không. Song xung quanh cực kỳ yên tĩnh, tất cả lặng yên không một tiếng động kết thúc. Lạc Thiên nhìn xuống, mặt sông phẳng lặng không một con sóng, dao bằng xương trắng bay thẳng về bên gáy của ngựa ma, con ngựa lại phun một đốm lửa màu xanh nữa.

Thất Không biến mất, nguyện vọng vẽ da của Lạc Thiên cũng tan vỡ, bi thương ngập tràn. Cửu Cốt vươn tay kéo cậu cuốn trong áo choàng dẫn về, khi phát hiện ra Nguyên Lạc Thiên thật sự thấy đau lòng thì Cửu Cốt rất ngạc nhiên.

“Cậu đang đau lòng vì kẻ đó?” Cửu Cốt rất khó hiểu, một tên tiểu nhân như Thất Không sao đáng được bất cứ ai thương tiếc cho?

Lạc Thiên đau lòng đến mức không nói thành lời, giương mắt nhìn nửa khuôn mặt của Cửu Cốt, tiếc nuối mờ mịt trong ánh mắt bị Cửu Cốt bắt được.

Cửu Cốt trầm ngâm trong chốc lát, “Cậu rất cố chấp… với lớp da của tôi?”

Lạc Thiên chột dạ phủ nhận ngay, “Không có.”

Cửu Cốt cảm thấy rất thú vị, hắn sống lâu như vậy, từ xưa đến nay chưa từng có ai để ý đến dung mạo của hắn, gồm cả bản thân hắn.

“Thuật pháp họa bì chỉ là một thuật nhập môn đơn giản, hễ là người tu đạo, không ai không biết.” Cửu Cốt chậm rãi nói.

Mắt Lạc Thiên lập tức sáng lên, “Ý của anh là anh cũng biết?”

Cửu Cốt giơ tay, quỷ hỏa màu xanh nhanh chóng phác họa lên một dáng dấp một người thiếu niên mang ý cười, khóe môi hơi nhếch lên, không phải Cửu Cốt là ai?

Cửu Cốt liếc mắt nhìn cậu, nói: “Tôi có thể thỏa mãn tâm nguyện của cậu, nhưng cậu cũng phải đồng ý với tôi là đừng đòi ra khỏi ngôi nhà này nữa.”

Lạc Thiên cò kè mặc cả nói: “Vậy thì tôi muốn đi theo anh mọi lúc.”

Cửu Cốt khẽ cười một tiếng, đi theo hắn thì có thể biết được hắn định làm gì hay sao? Khôn vặt, hắn đáp: “Được.”

Lạc Thiên lập tức nói: “Chốt!”

Quỷ hỏa màu xanh bỗng nhiên bùng lên, trong sắc xanh cực độ chạy lên màu xanh lơ ngà trăng, phút chốc bay vào trong áo choàng. Lạc Thiên không chớp mắt nhìn chằm chằm áo choàng màu bạc. Chỉ chốc lát sau, mũ trùm buông xuống, để lộ khuôn mặt tươi cười của cậu thiếu niên.

Cửu Cốt trong tranh khác biệt rất lớn với hắn ở ngoài đời. Phong thái của hắn, lối vẽ công bút (1) chỉ có thể miêu tả được một phần ngàn, thiếu niên thiên tài phóng khoáng tràn đầy kiệt ngạo và bất tuân, đồng thời lại mang một cảm giác u ám đầy tối tăm chết chóc. Trong nguy hiểm ngập tràn cám dỗ.

Chẳng trách Thất Không đố kỵ với Cửu Cốt đến chết.

Sau khi họa bì xong Cửu Cốt không cảm thấy mình có gì khác lạ. Hồn hỏa của hắn sau khi biến thành lớp da ngoài vẫn không hề có cảm giác gì, vẻ ngoài đẹp đẽ và một bộ xương khô đối với hắn mà thì chẳng có gì khác biệt. Cảm giác khi thật sự được máu thịt lấp kín cơ thể là một sự trọn vẹn mà một lớp da không thể thay thế được.

Có một lớp da bao bọc, chỉ càng khiến bên trong trống vắng hơn mà thôi.

“Sư tổ…” Lạc Thiên ngắm nhìn khuôn mặt của Cửu Cốt. Đúng là lớp da không phải là thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất đó là linh hồn thắp sáng bên trong cơ thể độc nhất này. Lạc Thiên nói từ tận đáy mình, “Gặp được anh, tôi rất vui.”

Đây là người đầu tiên nói với Cửu Cốt như vậy.

Chưa từng có ai sẽ thấy vui khi gặp hắn.

Tất nhiên, bây giờ chỉ vì Nguyên Lạc Thiên không hiểu. Song chờ đến khi Nguyên Lạc Thiên biết được máu thịt của cậu sẽ bị luyện hóa để lắp đầy khung xương khô cứng của hắn, thì tin chắc rằng Nguyên Lạc Thiên sẽ không vui nổi nữa.

Cửu Cốt hơi cười, trong mắt lấp loé ánh sáng càng sâu thẩm khó lường hơn cách Thất Không miêu tả, “Tôi cũng rất vui khi gặp cậu.”

__

(1) lối vẽ công bút: 工笔

Công bút hay còn gọi là “Tế bút họa” là thuật ngữ chỉ một họa pháp trong Trung quốc họa. Về ý nghĩa nó tương phản với “Tả ý”.

Không giống trong thể loại Tả ý xem nhẹ việc miêu tả hiện thực mà đề cao cảm xúc cá nhân. Công bút hướng tới sự công chỉnh, tinh mỹ, chú trọng miêu tả chân xác sự vật. Để hoàn thành một tác phẩm công bút đòi hỏi thời gian lâu dài, trải qua các giai đoạn: phác thảo – can hình – đi nét – lót màu – phủ màu – chồng màu nhiều lớp… Một tác phẩm công bút đòi hỏi sự nhẫn nại và kiên trì rất cao của người vẽ.

Cho đến giờ Công bút cùng với Tả ý vẫn là hai họa pháp chiếm giữ địa vị chủ chốt của Trung quốc họa hiện đại.

Nguồn: Page Chuyện THƯ Chuyện HỌA

Trước Tiếp