Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 383: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 5

Trước Tiếp

☆, Chương 383

Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 5

Nước sông đen kịt chầm chậm lên xuống, sóng nước đánh tiếng ào ào, yên tĩnh thẳm sâu. Lạc Thiên đứng bên lan can bờ sông, cúi đầu nhìn xuống.

Mặt sông âm u, đèn đường túm tụm chiếu trên nước, như từng con mắt mở to.

Lạc Thiên thấp giọng nói: “Có ma ở đây không?”

Trả lời cậu chỉ có tiếng gió và tiếng nước.

Hai bên bờ sông trồng rất nhiều cây liễu, bóng cây lắc lư lay động không ngừng, theo nước sông gợn sóng chậm rãi đung đưa. Lạc Thiên nắm lan can lạnh cóng ướt sũng, cậu cúi đầu, vệt nước trên lan can tràn ra, lòng bàn tay dính mồ hôi trơn trợt, kéo nhẹ ra, phát hiện không kéo được nữa.

Xem ra vẫn có ma ở đây.

Lạc Thiên hắng giọng một cái, bình tĩnh hỏi: “Xin chào, tôi không phải người, có thể đi ra tâm sự không?”

Không có âm thanh đáp lại, xúc cảm trơn trợt dọc theo lòng bàn tay giống như một con rắn chậm rãi trượt lên cánh tay Lạc Thiên. Lạc Thiên hơi sợ, hỏi hệ thống: “Tao là ma cà rồng, tuổi thọ của tụi tao dài đằng đẵng, chắc không dễ chết vậy đâu ha?”

Hệ thống: “Đúng rồi, khó chết, đúng là một đối tượng tốt để giày vò hành hạ mà.”

Lạc Thiên: …

Khi mắt cá chân bị vệt nước khóa lại thì Lạc Thiên thật sự thấy hơi hoảng loạn, “Tôi… tôi rất thân với Cửu Cốt…”

Lấy tên của nam chính ra cáo mượn oai hùm cũng không có tác dụng, vệt nước càng dùng sức khóa chặt cánh tay và hai chân của Lạc Thiên. Trong phút chốc Lạc Thiên có cảm giác mình như nhân vật hi sinh làm chuyện tặng đầu cho người ta trong phim kinh dị hạng ba.

Là một ma cà rồng vị thành niên, năng lực của Lạc Thiên có hạn, cánh tay mạnh mẽ gần như sắp kéo gãy lan can bờ sông, nhưng vẫn không thoát được vệt nước đang quấn lấy mình.

“Cứu——”

Vệt nước đột ngột ném Lạc Thiên xuống sông.

Cơ thể rơi xuống nước, không có cảm giác nghẹn thở, chỉ thấy lạnh, nước rót vào trong tai, nương theo đó là vô số tiếng nói thầm thì.

“Anh ấy bỏ tôi, tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”

“Làm chuyện xấu hổ như vậy trước mặt mọi người, tôi không còn mặt mũi gì để sống nữa.”

“Đừng đẩy em… đừng đẩy em… chị, đừng đẩy em…”

Vô số âm thanh vụn vỡ chồng chất bên tai, tai và trái tim của Lạc Thiên gần như muốn nổ tung ra, hai chân và cánh tay đều bị một sức mạnh vô hình trong sông khóa chặt lai. Lạc Thiên vùng vẫy song không giãy ra được, dường như càng lúc càng chìm sâu xuống dưới, tay chân cũng đang bị lôi mạnh.

Cơ thể ma cà rồng rất mạnh mẽ, đến khi cánh tay Lạc Thiên sắp bị kéo đứt kìa ra thì mới cảm nhận được người mình sắp nứt ra. Cuối cùng không thể nhịn được nữa gào lớn một tiếng, “Đệt —— mẹ —— mày ——”

Một tiếng rống phẫn nộ dời non lấp bể vang lên từ bầu trồi, một ngọn lửa màu xanh nhanh chóng rơi xuống nước, sức mạnh vô hình trong dòng sông lập tức tan rã, trong lúc ý thức mơ hồ Lạc Thiên thấy quần áo bị thứ gì đó lôi lên.

“Đùng”

Lạc Thiên bị xách lên từ trong nước, ném thẳng lên cái gì đó cứng cứng. Cậu thở hồng hộc mấy hơi, sau khi ói ra mấy ngụm nước,  định thần nhìn lại, dưới thân cậu là một bộ xương trắng đang cháy ngọn lửa màu xanh bừng bừng.

Lạc Thiên giật mình hết hồn.

Ngọn lửa xanh âm u không có bất cứ hơi nóng nào, xương trắng dài mảnh cực kỳ cứng, đây là một con ngựa ma. Nó đứng giữa mặt sông, khí thế hừng hực, móng ngựa trắng toát đạp phầm phập xuống mặt sông, từ giữa mặt sông nhất thời tản ra sóng nước khổng lồ. Tiếng tru tréo không dứt, cứ như là luyện ngục.

Lạc Thiên ôm cổ ngựa ma, run giọng hỏi: “Cửu Cốt phái mày tới sao?”

Ngựa ma ngoái đầu lại, dường như nó rất hiểu tính người, nhẹ nhàng phun ra một đốm lửa màu xanh, chớp mắt hơ khô vệt nước trên người Lạc Thiên.

Lạc Thiên quan sát con ngựa ma xương trắng ởn, bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác quen thuộc không cách nào truyền đạt được, “Mang?”

Ngựa ma ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, tiếng kêu như rồng ngâm hổ gầm, mặt sông rung chấn tiếng tru tréo cũng lặng đi, vó ngực rực cháy nhấc cao rồi phóng thẳng lên trời.

Ngọn lửa màu xanh lướt qua trên không trung, thành phố bí ẩn bất chợt trở nên nhỏ bé trước mắt Lạc Thiên. Lạc Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, ôm cổ con ngựa, hân hoan nói: “Chạy nhanh lên! Đi tìm chủ nhân của mày!”

Gió thổi áo sơmi của Lạc Thiên lất phất, tốc độ của ngựa ma nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện trước sân nhà cổ kính.

Nó nhảy thẳng lên bức tường, dừng ngay giữa sân, phát ra một tiếng gào trầm thấp.

Tất cả quỷ hồn trong sân bị đánh thức, quỷ hồn màu xám bay bổng xung quanh, không một ai dám đến gần.

“Cửu Cốt.” Lạc Thiên cao giọng kêu.

Xung quanh yên tĩnh, áo choàng màu bạc như sóng nước chợt xuất hiện trước mắt Lạc Thiên. Lạc Thiên ngồi trên ngựa nhìn thẳng vào hắn, “Anh bảo nó đến cứu tôi sao?”

Cửu Cốt không trả lời, duỗi bàn tay xương ra, chậm rãi chạm vào ngựa ma, ngay khoảnh khắc chạm vào, ngọn lửa màu xanh lập tức trượt qua theo đầu ngón tay Cửu Cốt.

Ngọn lửa màu xanh đốt chạy toàn thân Cửu Cốt, Lạc Thiên nín thở, nhìn thấy trong mũ trùm bốc lên một đốm lửa màu xanh cháy bừng bừng.

“Cửu Cốt…” Lạc Thiên vô thức cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra.

“Cảm ơn,” Một giọng nói trầm thấp vọng ra từ dưới mũ trùm màu bạc, “Cậu tìm thấy hồn hỏa của tôi.”

Cùng lúc đó, bug chỗ hệ thống đã được fix, hình tượng của Cửu Cốt và tình tiết chính cũng liên tiếp xuất hiện trước mặt nó, đồng thời cũng xuất hiện trước mặt ở Lạc Thiên.

Cửu Cốt: Vu sư con người sử dụng cấm thuật hòng muốn bất tử, bị cấm thuật cắn trả lại, trở thành một bộ xương khô bất diệt bất lão bất tử mãi mãi.

Để hóa giải lời nguyền, hắn vẫn tìm kiếm người được số phận sắp xếp có thể thay đổi được vận mệnh cô độc của hắn, mãi đến khi người đó xuất hiện…

Hệ thống: “!!! Giả thiết này đáng lý phải là nữ chính chứ?”

Lạc Thiên: “Giả thiết này… chẳng phải đang chỉ tao hay sao?”

Hệ thống phát điên, trước đó hình tượng đã theo nam chính rồi, bây giờ tình tiết cũng theo nam chính nốt? Đúng là quá đáng mà!

Tâm trạng của Cửu Cốt hưng phấn đến khác thường, hẳn là do sống quá lâu, nên ngay cả thấy hưng phấn hắn vẫn không có chút rung động nào. Cảm giác nóng rực khi hồn hỏa thiêu đốt trên cơ thể khiến hắn cảm thấy thỏa mãn.

Đã quá lâu rồi, những ngày tháng không có xúc cảm.

Đôi mắt trống không bị đốm lửa thiêu đốt chăm chú nhìn Lạc Thiên vẻ mặt mờ mịt.  Chẳng trách, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nguyên Lạc Thiên, đã có một cảm giác rất đặc biệt, tiếc rằng tâm tình của hắn sớm đã bị san bằng trong những tháng năm dài đằng đẵng, không đúng lúc phát hiện ra sự xung động của nội tâm.

Song, bây giờ vẫn chưa muộn.

Cửu Cốt vuốt ngựa ma, nói với Nguyên Lạc Thiên: “Đi theo tôi.”

Lạc Thiên cưỡi ngựa, đi theo Cửu Cốt bước một bước vào một không gian tối tăm, mỗi lần Cửu Cốt xuất hiện đều là một màu đen kịt như vậy.

Đầu ngón tay bằng xương trong áo choàng màu bạc chạy lên một ngọn lửa màu xanh, hơi điểm nhẹ, rạch không gian đen kịt ra.

Lúc này Lạc Thiên mới phát hiện ra trong không gian tăm tối này có một bàn thờ to lớn.

Một cái quan tài nằm chính giữa, bốn góc bị dây xích cột chặt. Cửu Cốt bay đến, đồng thời vươn tay đưa ngọn lửa màu xanh ra, cả bốn sợi dây xích cùng chiếc quan tài to lớn cháy bùng lên trong ngọn lửa xanh.

Chẳng biết vì sao, mà lửa cháy trên người ngựa ma khiến Lạc Thiên cảm thấy ấm áp, nhưng lửa đang đốt chiếc quan tài đó, lại khiến người ta cảm thấy nặng nề ngay tức khắc.

Cửu Cốt đứng bên cạnh quan tài, vẫy vẫy tay với Nguyên Lạc Thiên, “Qua đây.”

Lạc Thiên nuốt ngụm nước bọt, xuống ngựa, vỗ nhẹ lưng ngựa, máy móc bước từng bước đến gần Cửu Cốt. Cửu Cốt nắm tay cậu.

Từng đoạn từng đoạn xương lạnh lẽo luồn vào kẽ tay cậu, Cửu Cốt nắm tay cậu nhẹ nhàng lướt qua dây xih1.

Một cảm giác đau nhói truyền đến, máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra, ngọn lửa xanh đang cháy bên trên dây xích bỗng chốc biến thành màu đỏ, rồi lập tức trở thành màu đen thui.

Lạc Thiên nói: “Cái gì vậy?”

Cửu Cốt kẹp kẹp tay cậu, “Tức là… cậu là người số phận đã sắp xếp cho tôi.”

Hệ thống: …xong rồi xong rồi, tình tiết đi lệch một trăm lẻ tám ngàn dặm rồi.

Nội tâm Lạc Thiên mừng như điên, ngoài mặt bình tĩnh nói: “Tôi không hiểu.”

Cửu Cốt nhẹ giọng nói: “Qua một thời gian nữa cậu sẽ hiểu.”

Tam Miêu rất có hứng thú với sự xuất hiện của ngựa ma, nhưng cậu ta chỉ cần hơi đến gần ngựa ma sẽ lập tức thấy cả người nóng ran. Tiểu Ảnh sợ sệt không dám tới gần, cô bé cảm thấy toàn là xương, rất đáng sợ.

Lạc Thiên rất bình tĩnh v**t v* ngọn lửa xanh trên người ngựa ma, nói với Tam Miêu: “Rốt cuộc thì anh mới chết nhát hả?”

Tam Miêu không chịu thua, nghiến răng bước về phía trước, vừa đưa tay đến gần đã cảm thấy lòng bàn tay đau xót khó chịu, cuối cùng vẫn rụt lại, tức tối nói: “Tìm đâu ra con ngựa kỳ cục thế này? Xấu chết đi được!”

“Nào, Tiểu Ảnh, đừng sợ, em chạm thử xem.” Lạc Thiên nhiệt tình rủ rê Tiểu Ảnh, “Tam Miêu không làm được, chắc chắn em làm được mà!”

Dưới sự cổ vũ ủng hộ của Lạc Thiên, Tiểu Ảnh nhón chân v**t v* con ngựa, vui vẻ nói: “Lạnh lạnh.”

“Lạnh?” Tam Miêu không thể tin nổi, “Sao có thể, anh sắp bỏng chết!”

Cậu ta không tin tà, thử lại lần thứ hai, vẫn bị cảm giác vô cùng nóng bỏng cản bước, tức giận chạy về phòng tìm quỷ hồn xả giận. Tiểu Ảnh vội vàng đuổi theo.

Lạc Thiên đứng trong sân cười nhạo cậu nhóc một lát, rồi thần sắc trở lại nghiêm túc, vì sao cậu có thể chạm, Tiểu Ảnh có thể chạm, chỉ có Tam Miêu là không thể?

Con ngựa này đang bốc cháy, hôm qua Cửu Cốt có tiết lộ, đó là hồn hỏa của hắn.

Lạc Thiên hỏi hệ thống: “Mày có biết mối quan hệ giữa Cửu Cốt và Tam Miêu không?”

Hệ thống: “Cửu Cốt bị tổ tiên của Tam Miêu nguyền rủa.”

Khi Lạc Thiên triệu hồi con ngựa ma này, mặc dù tình tiết chính đã đi lệch tít mù khơi, nhưng tất cả những giả thiết nên có trong thế giới này đều bật hết ra.

Tam Miêu: Tộc bất tử, chủng tộc bất tử duy nhất còn tồn tại.

Cậu ta là người cuối cùng.

Lạc Thiên: “Nếu là tộc bất tử, vậy người trong tộc cậu ta đâu? Tại sao cậu ta lại là người cuối cùng?”

Hệ thống: “Cửu Cốt dùng toàn bộ tộc bất tử để thực hiện cấm thuật, tộc bất tử suýt nữa diệt tộc, chỉ còn lại một mình Tam Miêu.”

Lạc Thiên: …theo lý mà nói, thì giả thiết của nam chính này cứ như phản diện ấy.

Bị kẻ thù diệt tộc mình nhận nuôi… Lạc Thiên liếc nhìn sân vườn, với thị lực ma cà rồng của cậu, có thể nhìn thấy Tam Miêu đang giương nanh múa vuốt đuổi theo Tiểu Ảnh, trên mặt là nụ cười không còn cô đơn sau khi có bạn chơi cùng.

Lạc Thiên: “Hắn nuôi Tam Miêu, chắc chắn không phải vì cảm giác mang tội.”

Hệ thống: “Đúng, muốn giải lời nguyền phải có dòng máu tộc bất tử.”

Lạc Thiên: “…còn tao thì sao?”

Hệ thống: “Không thể thiếu cậu nữa, vốn là nữ chính, cơ mà… thôi được rồi.”

Trong thế giới ban đầu Khương Mạt Nhi cơ địa siêu nhiên siêu mạnh, không chỉ là cô dâu ma cà rồng mà còn là người số phận an bài cho Cửu Cốt giải lời nguyền. Song, trong quá trình Cửu Cốt tiếp xúc với nữ chính, không thể kiềm được đem lòng yêu nữ chính, nên không đành lòng lấy mạng nữ chính hóa giải lời nguyền nữa. Sau khi đồng hành với nữ chính qua cuộc đời ngắn ngủi, đời đời kiếp kiếp sám hối cho sai lầm của mình trong nỗi đau khổ mất đi người yêu.

Lạc Thiên: Kiểu giả thiết này đặt vào Cửu Cốt thấy vô lý cực mạnh.

Nghĩa là bây giờ áp lực đã đặt lên cậu rồi, Lạc Thiên chết lặng hỏi: “Vậy là Cửu Cốt sẽ yêu tao vô phương cứu vãn, sau đó vì tao nên từ bỏ việc giải lời nguyền, đời đời kiếp kiếp sám hối cho sai lầm của mình sao?”

Hệ thống: “Biết đâu hắn sẽ lấy cậu để giải lời nguyền, rồi thuận lợi trở thành người sống, sauu đó HE với nữ chính thì sao?”

Tình tiết chính có thể thay đổi, nhưng mà nam nữ… dù sao thì hệ thống vẫn còn một tí ti niềm tin với nam nữ chính… thôi được rồi, nó nói xàm chút thôi.

Đối với giả thiết vô thực của hệ thống, Lạc Thiên hoàn toàn không thèm để trong lòng. Cậu rất muốn giải lời nguyền giúp Cửu Cốt, nhưng nếu phải lấy tính mạng của mình để đánh đổi, thế thì xin lỗi, cậu sẽ thử cân nhắc việc yêu đương hẹn hò với một bộ xương – coi ra có vẻ khả thi hơn nhiều.

Trước Tiếp