Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 381: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 3

Trước Tiếp

☆, Chương 381

Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 3

Trong quán ăn nhỏ nóng nực, quạt xoay từ từ, Tam Miêu từng ngụm từng ngụm ăn đĩa mì xào được bưng lên. Hôm nay là cuối tuần, nhưng trong cả quán chỉ có một bàn của Lạc Thiên và Tam Miêu là có khách, bé gái ngồi cách hai người mấy bàn đang làm bài tập, khuôn mặt be bé trắng bóc, thật sự thì trông rất đáng yêu.

“Này, có phải nhóc ưng con gái nhà người ta rồi không?” Lạc Thiên trêu Tam Miêu.

Tam Miêu chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu, “Ma cà rồng nào cũng đần như anh, bảo sao nhân số ngày một ít đi.”

Lạc Thiên: “Nhóc còn chẳng rõ tộc của mình là gì, rốt cuộc thì ai mới là người đần?”

Tam Miêu bị chặn họng, miệng vẫn còn ngậm một ngụm mì xào lớn, cặp mắt trợn tròn, khinh thường: “Anh cãi nhau với trẻ con, đúng là không có phẩm giá.”

“Anh không chỉ cãi nhau với con nít, anh còn đánh nữa.” Lạc Thiên giơ nắm đấm lên đe dọa.

Tam Miêu tặc lưỡi một tiếng, đảo mắt sang cô bé im lìm kia.

“Ê, ma cà rồng,” Tam Miêu thấp giọng nói, “Hình như con bé đó sắp chết rồi.”

Lạc Thiên lại liếc xem vẻ mặt của cô bé, đúng là hơi trắng một chút nhưng không đến mức như sắp chết, quá lắm là nhìn có vẻ thiếu dinh dưỡng.

Dường như cô bé chú ý đến ánh mắt của cậu, giương mắt lên nhìn sang, ánh mắt vừa ngây thơ vừa sợ sệt. Thoạt trông không giống một chủng tộc nguy hiểm nào, như là một cô bé tan học ngậm kẹo que trên đường bình thường.

Ngoại trừ… cả cái quán ăn không có ai thở.

Hình như cô bé bị ánh mắt quá mức quan tâm của Lạc Thiên và Tam Miêu, ngoái đầu nhỏ giọng kêu một tiếng “ba”.

Người đàn ông như con rối trong bếp vội vàng đi ra ngoài, cô bé nhào đến vòng tay ôm người đó. Chôn nửa khuôn mặt mình trong lồng ngực hắn, người đàn ông vụng về vỗ nhẹ bờ vai cô bé, bé gái hé nửa mặt nhìn về phía Lạc Thiên và Tam Miêu.

Người đàn ông cũng chậm rãi nhìn về phía Lạc Thiên, ánh mắt trống rỗng không hề có tiêu cự, hoàn toàn không giống người sống. Lạc Thiên sợ hãi trong lòng, trong tai chỉ có tiếng Tam Miêu hút mì sồn sột.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông đó máy móc dời mặt sang hướng khác, cúi đầu cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ nói với bé gái. Trong tai Lạc Thiên thì chỉ là tiếng hừm hừm không hề có ý nghĩa, song cô bé lại ngẩng mặt lên, vẻ mặt thả lỏng không nỡ xa, “Ba, con không sợ.”

Lạc Thiên càng xem càng cảm thấy không đúng, hỏi Tam Miêu: “Nhóc là chủng tộc nguy hiểm, chắc sức chiến đấu mạnh lắm nhỉ?”

Tam Miêu cười lạnh một tiếng, “Tất nhiên là vậy rồi.”

Lạc Thiên quyết đoán đứng lên đi tới, bé gái nhút nhát nhìn cậu, còn người đàn ông thì không nhúc nhích, không khác gì một cái cây cắm trong quán ăn. Lạc Thiên ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với bé gái, “Nhóc thuộc tộc gì?”

Bé gái ôm chặt người đàn ông, trong ánh mắt đầy sợ hãi, “Em, em…” Giương mắt lên lại khóc, “Ba…”

Ánh mắt trống rỗng của người đàn ông chuyển sang Lạc Thiên, bản năng Lạc Thiên cảm thấy không ổn, tức khắc dịch chuyển lùi về bên cạnh Tam Miêu. Một tay nhanh chóng xách Tam Miêu lên, nhưng cảnh cương thi đánh nhau trong tưởng tượng của cậu không xảy ra, trái lại người đàn ông đó dịu dàng cứng nhắc ôm bé gái, yên lặng đi vào trong bếp.

Lúc này, cửa quán ăn vang lên tiếng mở cửa.

Lạc Thiên quay đầu nhìn lại, bất ngờ song không ngoài ý muốn phát hiện người đến là Khương Mạt Nhi.

Khương Mạt Nhi hình như cũng rất kinh ngạc, “Là anh.”

“Chào cô,” Lạc Thiên khô cằn nói, “Tới ăn cơm hả?”

Tiệm bánh của Khương Mạt Nhi đúng là cách đây không xa.

Vẻ mặt Khương Mạt Nhi càng kinh ngạc hơn, “Không phải chỗ này không còn kinh doanh nữa sao?”

Lạc Thiên liếc nhìn bàn mì xào Tam Miêu ăn sạch sẽ phút chốc không biết nói gì. Mắt Tam Miêu dán chặt vào Khương Mạt Nhi, lưỡi l**m l**m hàm răng của mình, “Chị ơi, em đói quá.”

Khi này Khương Mạt Nhi mới nhìn thấy cậu nhóc bị Nguyên Lạc Thiên kẹp trong nách cũng là đứa trẻ mình từng gặp. Cô từng gặp hai người một lần, theo bản năng cảm thấy không muốn tiếp cận cho lắm, gật đầu tránh khỏi hai người, trực tiếp đi vào trong, “Tiểu Ảnh, em ở đâu Tiểu Ảnh?”

Tiểu Ảnh? Là tên cô bé kia sao? Lạc Thiên đăm chiêu, ánh mắt chăm chú theo đuổi bước chân của Khương Mạt Nhi. Thế giới này quá thần bí, nam chính xuất quỷ nhập thần, không thúc đẩy tình tiết, thì cậu hoàn toàn không thể thấy được nam chính.

Khương Mạt Nhi và Tam Miêu đồng thời xuất hiện trong quán ăn này, chắc chắn là để đẩy cốt truyện không chạy đi đâu được. Tình tiết vừa được quét, thì không phải lo là cục cưng xương khô sẽ mãi rồng thiêng thấy đầu mà không thấy đuôi.

Cô bé một mình từ trong bếp đi ra, những con rối hình người kia không ai lộ diện, bé gái nhìn Khương Mạt Nhi, “Chị Mạt Nhi!”

“Tiểu Ảnh!” Khương Mạt Nhi bước nhanh đi tới ôm chầm Tiểu Ảnh, “Chị cứ sợ là em chết rồi, sao em chạy đến đây?”

Hai tay Tiểu Ảnh ôm cổ, nghiêng mặt tựa vào vai cô, thấp giọng nói: “Em đến làm bài tập.”

“Thật là…” Khương Mạt Nhi ôm Tiểu Ảnh, trên mặt lộ vẻ trìu mến, “Chị dẫn em đi ăn.”

“Chờ đã…” Lạc Thiên thả Tam Miêu xuống, rồi mới hỏi Khương Mạt Nhi: “Cô không nói với cha mẹ con bé một tiếng sao?”

Lúc Khương Mạt Nhi nhìn thấy Nguyên Lạc Thiên và cậu nhóc đã vô thức thấy không đúng.

Cô có thể chất siêu nhiên, từ bé đến lớn đã bị không biết bao nhiêu “sự vật” kỳ lạ làm phiền, càng khỏi phải nói đến việc đã gặp bao nhiêu sự kiện bí ẩn hay ma quỷ. Vì chuyện đó, mà cô cầu thần bái phật, không biết đã mang biết bao nhiêu bùa bình an chuỗi hạt, tiếc rằng chưa từng có tác dụng.

Cầu thần bái phật không có tác dụng, cô bèn quyết định tự trang bị cho mình, chỉ cần tâm hồn thật mạnh mẽ, thì không sợ yêu ma quỷ quái gì nữa.

Bây giờ, đối diện với Nguyên Lạc Thiên lần đầu tiên gặp mặt đã thấy không quá thoải mái, Khương Mạt Nhi ôm sát Tiểu Ảnh, “Không liên quan tới mấy người.” Mắt dịu dàng nhìn Tiểu Ảnh, “Tiểu Ảnh, đừng sợ, chị dẫn em đi.” Thần sắc cảnh giác quan sát Nguyên Lạc Thiên và Tam Miêu, bước chân từ chậm đến nhanh, vội vàng ôm Tiểu Ảnh chạy ra khỏi quán.

Lạc Thiên: …trông mình giống người xấu lắm à?

Tam Miêu sâu kín nhìn về phía Khương Mạt Nhi cách cánh cửa, “Thể chất của cô ta rất đặc biệt.”

Lạc Thiên thầm nghĩ: Phí lời, thể chất nữ chính mà không đặc biệt được à?

Tiếc rằng nam chính chưa kịp xuất hiện, nữ chính đã đi rồi, Lạc Thiên không ngờ rằng trong phó bản này mà nữ chính lại vô trách nhiệm hành động ngu ngốc tìm đường chết, thế thì… Lạc Thiên giật giây nói với Tam Miêu: “Chúng ta vào xem thử?”

Tam Miêu đầy phấn khởi: “Được!”

Lạc Thiên nắm tay Tam Miêu rón ra rón rén đi vào bếp.

Bếp rất yên tĩnh, trong nồi đang nấu trứng trà, phát ra âm thanh ùng ục ùng ục nhỏ vụn, hương thơm thoang thoảng. Tam Miêu nuốt nước miếng, Lạc Thiên cũng nuốt nước miếng, Tam Miêu thèm, cậu thì căng thẳng.

Ba con rối im lặng đứng bên hông bếp, không khác gì nồi niêu muôi thìa chén bát trong bếp, không có hơi thở không có suy nghĩ, thoạt nhìn không có bất cứ lực công kích gì.

Cho dù Lạc Thiên và Tam Miêu đứng ngay trước mặt bọn họ nhìn thẳng vào bọn họ, bọn họ vẫn đường hoàng đứng yên.

Lạc Thiên quan sát kỹ người đàn ông xưng là ba Tiểu Ảnh, phát hiện ra ngũ quan dáng dấp của hắn không hề giống với Tiểu Ảnh.

“Đừng nhìn, bọn họ không phải người.” Tam Miêu bình tĩnh nói, “Cũng không phải dị tộc.”

Lạc Thiên nắm tay cậu ta, “Nhóc biết bọn họ là ai?”

Tam Miêu lạnh nhạt nói: “Lọ chứa không có linh hồn, muốn giữ lại thứ không thuộc về mình.”

Nghe Tam Miêu nói lời sâu xa như vậy từ trong cơ thể trẻ con, Lạc Thiên hơi kinh ngạc, véo mặt cậu ta, “Chẳng phải nhóc bảo không biết gì cả à?”

am Miêu liếc nhìn cậu một cái qua khóe mắt, vẻ mặt khó lường, “Cậu Nguyên, cậu không nên dẫn Tam Miêu đi theo.”

Lạc Thiên: …

Người nhập vào Tam Miêu không hề nghi ngờ gì nữa đích thị là sư tổ xương khô kia.

Đối diện với nam chính mang khuôn mặt trẻ con nhưng có thể nói chuyện,

Lạc Thiên không biết sao vừa mừng vừa lo, nắm tay Tam Miêu, lễ phép hỏi: “Sư tổ, xin hỏi tôn xưng?”

“Cửu Cốt.” “Tam Miêu” giơ tay lên một cái, ba con rối hình người trước mặt hóa thành tro.

Lạc Thiên trợn mắt ngoác mồm: “Bọn họ…”

Cửu Cốt lạnh lùng nói: “Đi thôi.”

Khương Mạt Nhi ôm Tiểu Ảnh lên xe buýt, đau lòng v**t v* bím tóc của cô bé, “Mấy hôm nay em vẫn ở trong quán sao?”

“Dạ,” Tiểu Ảnh gật đầu, “Trong nhà không có ai, em sợ.”

Khương Mạt Nhi cũng đồng cảnh gia đình phức tạp thoáng chua xót trong lòng, cô ôm Tiểu Ảnh, để cô bé tựa vào bả vai của mình, “Ngủ một lúc đi, tỉnh dậy sẽ có bánh ngọt ăn.”

Tiểu Anh lưu luyến không nỡ liếc nhìn Khương Mạt Nhi, nhân lúc Khương Mạt Nhi không chú ý cúi đầu tựa vào ngực Khương Mạt Nhi hít một hơi, chị Mạt Nhi thơm quá ngọt quá…

Khương Mạt Nhi không biết tại sao, lại dần cảm nhận được một cơn buồn ngủ.

Trong giấc mơ, cô mỏi mệt nằm trên giường, dường như biến thành một đứa trẻ, những cảnh vật xuất hiện trong mắt đều phóng đại lên gấp mấy lần. Ba mẹ nuôi đã qua đời từ mấy năm trước đứng bên giường cô, vẻ mặt mừng rỡ.

“Đáng yêu quá.”

“Đúng vậy, anh xem con bé này, đang nhìn chúng ta đó.”

“Tốt quá, cuối cùng thì chúng ta cũng có con của mình rồi.”

Ánh mắt chân thực chỉ tràn ngập yêu thương như vậy, trong lòng Khương Mạt Nhi tuôn ra vô hạn đau thương và hoài niệm, “Ba, mẹ…”

“Chị Mạt Nhi,” Ánh mắt Khương Mạt Nhi hoa lên, tầm mắt lại đột nhiên cao lên. Cô một lần nữa trở lại hình dáng người lớn, tay ôm Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh mở đôi mắt thật to, vẻ mặt ngây thơ, “Chúng ta tìm họ về, được không?”

Tìm về? ánh mắt Khương Mạt Nhi ngóng về phía trước, ba mẹ nuôi sóng vai đứng, mỉm cười nhìn cô.

Rất nhớ hai người họ… viền mắt Khương Mạt Nhi đã ươn ướt, “Được…”

Bóng tối đột ngột giáng xuống, Khương Mạt Nhi giật bắn cả người, cảm nhận một cơn giá lạnh buốt thấy xương đang dần dần bao quanh cô. Tay nắm Tiểu Ảnh sợ hãi ôm chặt cánh tay mình, run lẩy bẩy, “Chị…”

Trong bóng tối bóng dáng “Tam Miêu” nắm tay Nguyên Lạc Thiên từ từ xuất hiện như nước hòa tan, Khương Mạt Nhi sốt sắng nói: “Các người… các người muốn làm gì!”

“Tam Miêu” nhìn Tiểu Ảnh, giọng trẻ con non nớt âm trầm nói: “Cô còn tiếp tục như vậy, sẽ mất mạng.”

Khương Mạt Nhi che trước mặt iểu Ảnh, tuy rằng trong lòng cũng sợ hãi, vẫn lớn tiếng nói: “Các người đi ra đi! Đừng hòng làm hại Tiểu Ảnh!”

Lạc Thiên khẽ thở dài, “Là bản thân cô bé tự hại mìnhmình.”

Khương Mạt Nhi hơi sững sờ, Tiểu Ảnh siết chặt tay Khương Mạt Nhi, khuông mặt tái nhợt lướt qua một nét chật vật, trong mắt hơi ngậm nước mắt, “Không cần các người phải lo!”

“Em… em chỉ có họ thôi…” Trên gương mặt nho nhỏ đã đầy nước mắt, vẻ mặt Tiểu Ảnh lộ sự đau khổ, “Em chỉ có họ thôi! Ba, chú, anh… em không muốn họ rời xa em!”

Khương Mạt Nhi bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, người nhà Tiểu Ảnh… đều đã qua đời trong tai nạn xe liên hoàn mấy ngày trước.

Bàn tay bị Tiểu Ảnh siết đau tới mức vặn vẹo, Khương Mạt Nhi cúi thấp đầu, “Tiểu Ảnh, em…” Trong lòng cô chợt đau đớn, dường như có thứ gì đó trong cơ thể cô thông qua cái nắm tay đó bị bóc ra.

“A!” Khương Mạt Nhi run bắn cả người, đau đớn từ từ khom người xuống.

“Cửu Cốt! Nhanh cứu cô ta!” Lạc Thiên sốt sắng nói.

Cửu Cốt thờ ơ không động lòng, mắt thấy sắc mặt Khương Mạt Nhi tái nhợt như tờ giấy trắng. Lạc Thiên muốn hất tay “Tam Miêu” ra, nhưng không biết Cửu Cốt dùng cách gì, khiến tay Lạc Thiên dính chặt vào lòng bàn tay của hắn không tránh được.

Đó là nữ chính! Lạc Thiên thấy Cửu Cốt không phản ứng, chỉ biết lớn giọng kêu gào, “Tiểu Ảnh, mau dừng tay, đó là chị Mạt Nhi em thích! Cô ấy sẽ chết!”

Tiểu Ảnh vừa rơi lệ vừa lắc đầu, “Em muốn ba…”

Lạc Thiên phát hiện mình hoàn toàn không bật sáng được kỹ năng mồm mép của nữ chính, dưới tình thế cấp bách bèn nói: “Anh sẽ làm ba của em!”

Tiểu Ảnh ngây ngẩn.

Lạc Thiên thấy cô bé ngây người, vội nói: “Anh làm ba em, em còn muốn có chú nữa đúng không? Anh biết một chú rất rất trắng, tay có thể viết chữ, đỉnh lắm, còn anh trai,” Lạc Thiên lắc lắc tay nắm tay “Tam Miêu”, “Xem này, anh trai đây!”

Tam Miêu trong cơ thể nhỏ giọng nói: “Sư tổ, con muốn có em.”

Cửu Cốt: …

Trước Tiếp