Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 370: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 11

Trước Tiếp

☆, Chương 370

Thế giới 23: Nam phụ độc ác 11

Phạm Đông Lai không bạc đãi Tiết Lạc Thiên, đồ đạc trang trí bày biện trong phòng của Tiết Lạc Thiên món nào cũng phi phàm. Phạm Tuyên bám đuôi theo sát sau lưng Tiết Lạc Thiên, nhìn bên này mó bên kia, Xưng Tâm Như Ý yên lặng đi theo đằng sau hắn.

Lạc Thiên quan sát căn phòng một lượt, rất thỏa mãn trong lòng, con người Phạm Đông Lai đúng là không tệ, ngoài việc đề phòng Tiết Lạc Thiên ra, thì đối xử với Tiết Lạc Thiên thật sự chẳng có gì để chê. Cơ mà đổi lại cậu là Phạm Đông Lai, cũng sẽ đề phòng giống như ông thôi. Đứa con trai độc nhất của mình lại đi theo người ngoài nói gì nghe nấy, còn vượt trên cả người nhà, tất nhiên không phải là chuyện hay ho gì.

“Tốt lắm, chỗ của ta không thiếu gì cả,” Tiết Lạc Thiên đứng lại, xoay người lại nói với Phạm Tuyên, “Ngươi đi về đi.”

Phạm Tuyên đứng tại chỗ, nhăn nhó nói: “Ta, ta xem một lần nữa.”

Đột nhiên bắt hắn tách khỏi Tiết Lạc Thiên hoàn toàn, đó là chuyện không thể nào nên Tiết Lạc Thiên cũng tùy ý hắn. Cậu tự nhiên bước đến xem bút viết nghiên mực và giấy viết mà Phạm Đông Lai chuẩn bị cho mình, Phạm Tuyên sáp qua theo, nhoài người trên bả vai Tiết Lạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Hai người kia phiền quá đi, ta đuổi bọn họ ra ngoài được không?”

Tiết Lạc Thiên liếc mắt về phía sau, “Xưng Tâm Như Ý, các ngươi đi xuống trước đi.”

Xưng Tâm Như Ý liếc nhìn nhau, thi lễ với hai người, lặng yên lùi ra.

“Không được đánh chửi hạ nhân.” Tiết Lạc Thiên nghiêm túc nói với Phạm Tuyên.

Phạm Tuyên cười hì hì nói: “Ta hù dọa cho các nàng sợ thôi.”

Tiết Lạc Thiên không nhịn được, đưa tay véo mặt hắn, “Quỷ ma lanh.”

Ban ngày, Phạm Tuyên vẫn luôn quấn rịt lấy Tiết Lạc Thiên thì cũng thôi đi, ban đêm đến lúc rửa mặt đi ngủ rồi, thì lại bắt đầu ồn ào.

“Ta muốn ngủ với ca ca! Ta muốn ngủ với ca ca!” Phạm Tuyên bám chặt lấy cái giường trong phòng Tiết Lạc Thiên, hai tay nắm siết chăn đệm trên giường không chịu buông.

“Vậy thì ngủ đi.” Khiến Phạm Tuyên không nghĩ tới đó là, Tiết Lạc Thiên bất ngờ đồng ý ngay.

Phạm Tuyên kinh ngạc quay đầu lại, Tiết Lạc Thiên thần sắc thản nhiên, không giống lừa dối hắn. Phạm Tuyên sốt sắng nhấn mạnh: “Ta ngủ chung với ca ca, ngủ chung.”

Tiết Lạc Thiên trực tiếp ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Ta lừa ngươi bao giờ.”

Phạm Tuyên yên tâm, vui vẻ thả tay ra, nằm trên giường cuốn chăn lên lăn hai vòng, ngước mắt lên vô âu vô lo nói với Tiết Lạc Thiên: “Cái giường này lớn qua, ta sẽ không chen với ca ca.”

“Tối nay ngươi có thể ngủ ở đây, nhưng tối mai thì tự về phòng ngươi mà ngủ.” Lời của Tiết Lạc Thiên khiến vẻ tươi cười vừa xuất hiện trên mặt Phạm Tuyên cứng lại.

Con ngươi đen láy của Phạm Tuyên ngước nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Tiết Lạc Thiên, bản năng hắn cảm nhận được một nỗi bi thương vô cớ. Môi hé ra rồi khép lại, khép rồi lại hé ra, cuối cùng chỉ cụp mắt, nhỏ giọng “ừm” một tiếng.

Thực ra Phạm Tuyên đã hiểu được, hắn có quậy với Tiết Lạc Thiên thì quyền chủ động vẫn nắm trong tay Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên chịu nhân nhượng hắn, thì hắn quậy thành công, chuyện mà Tiết Lạc Thiên không đồng ý, hắn có quậy cũng không được gì.

Phạm Tuyên cảm thấy dường như mình đúng là trưởng thành rồi, vì đạo lý như thế trước đây chắc chắn hắn sẽ không nghĩ ra.

Hai người nằm tựa lưng vào nhau, mắt Phạm Tuyên bất giác rơi nước mắt, hắn chôn mặt vào gối mềm, lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt. Hắn trở mình qua, ôm chầm Tiết Lạc Thiên từ sau lưng, Tiết Lạc Thiên không nhúc nhích, để hắn ôm.

Phạm Tuyên tâm sự nặng nề, gần như là tất cả mọi người nhìn thấy hắn đều nhận ra, chỉ là không bóc trần, nhưng có Công Tôn Di lại không kiềm được chọc ghẹo hắn.

“Tam lang, sao mấy ngày gần đây ta cứ gặp ngươi là thấy ngươi mặt ủ mày chau vậy?” Công Tôn Di vuốt vuốt chòm râu dê, như cười như không, “Cơ mà ta nghe nói là, trong Hãn Hải Các có hai cô tỳ nữ xinh xắn lắm mà, sao vậy, không hài lòng à?”

Phạm Tuyên gục xuống bàn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiết Lạc Thiên đi vệ sinh, không cho hắn theo cùng, để hắn ở lại một mình.

Hai tay Phạm Tuyên khoanh lại che mặt, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, ca ca định bỏ ta.”

Công Tôn Di nhíu mày, ngón tay vuốt chòm râu dê khựng lại, “Sao lại nói vậy?”

Phạm Tuyên mỉm cười, vẻ mặt lại rất ưu thương, trong sự tâm đắc mang chút khổ não, “Ta có thể thấu hiểu được nỗi lòng của ca ca.”

Công Tôn Di nhìn khuôn mặt lúc nào cũng má lúm như hoa của hắn bây giờ lại thành tâm sự ngập lòng của hắn, cũng thầm thấy không đành lòng. Ông ta nhìn hai đứa trẻ cùng nhau trưởng thành, người ngoài không biết song ông ta thì biết, trong lòng Phạm Tuyên, Tiết Lạc Thiên như bộ phận trên người hắn, ai muốn tách đi, như là róc thịt vậy.

Sau khi Tiết Lạc Thiên quay lại, Công Tôn Di kéo Tiết Lạc Thiên sang bên nói chuyện, “Trong lòng Tam lang rất khó chịu, ngươi nhẹ nhàng với nó một chút, dỗ dành nó tí đi.”

Tiết Lạc Thiên cúi gầm mặt, da mặt mỏng manh, khi không biểu cảm gì thì trông rất  bạc tình bạc nghĩa, mi mắt như lưỡi dao sắc cắt một vết sẹo trước mắt cậu, “Vâng.”

Công Tôn Di thở dài, “Ta biết ngươi thấy giận trong lòng, nhưng mà Phạm thị có ơn với ngươi, Tam lang lại thích ngươi như vậy nữa. Suy cho cùng thì phải chờ cho Tam lang thỏa đáng mọi chuyện, rồi ngươi chạy theo đường công danh cũng không muộn.”

Bản thân Công Tôn Di là một người ẩn cư, đồng ý làm việc cho Phạm thị, cũng bởi vì năm xưa có ơn với tổ tiên Phạm gia, không quá để mắt đến công danh lợi lộc, đồng thời không thể hiểu được sự kiêu căng tự mãn của Tiết Lạc Thiên.

Mà Tiết Lạc Thiên phận ăn nhờ ở đậu, tính tình nhạy cảm đến mức nào. Cái gì mà “rồi chạy ngươi theo đường công danh cũng không muộn”, ý của Công Tôn Di đó là cậu đầy mắt đầy tim chỉ biết “chạy theo tương lai” nên không còn kiên nhẫn dỗ Phạm Tuyên?

Chăm sóc tên ngốc Phạm Tuyên quan trọng hơn cả tương lai của cậu.

Tiết Lạc Thiên cười gằn trong lòng, cúi mặt đáp một tiếng “vâng”, im lìm quay về chỗ ngồi. Phạm Tuyên quay mặt sang nở nụ cười với Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên nâng bút viết chữ, trên mặt không có biểu cảm gì.

Về nhà, Tiết Lạc Thiên vừa bước vào phòng lập tức khóa cửa, Phạm Tuyên bị khóa ở ngoài, không biết làm sao nhìn trái phải một lượt, mờ mịt giơ tây lên gõ nhẹ cửa phòng, nhỏ giọng gọi: “Ca ca?”

Tiết Lạc Thiên không đáp.

Phạm Tuyên lại gõ nhẹ một cái, bên trong vẫn không có đáp lại.

Hắn kinh ngạc đứng trước cửa, tay chầm chậm buông xuống, rồi xoay người ngồi xuống. Hắn không gào thét cũng không dốc sức gõ cửa, vì hắn biết làm vậy cũng không kêu được Tiết Lạc Thiên, dường như hắn… càng lúc càng trưởng thành rồi.

Xưng Tâm Như Ý trước giờ vẫn yên lặng ở phòng của Phạm Tuyên, đến buổi tối đốt đèn rồi thì mới đi tìm Phạm Tuyên về ngủ.

Hai tỷ muội cầm theo đèn lưu ly vừa nói vừa cười, hầu hạ Phạm Tuyên thư thả thoải mái hơn so với trong tưởng tượng của hai người, là một phần việc không thể nào tốt hơn.

“Ây da, Tam lang, sao ngài lại ngồi đó!” Xưng Tâm nhìn thấy Phạm Tuyên ngồi trước cửa phòng Tiết Lạc Thiên đầu, nhanh chóng đi đến kéo hắn, “Mau đứng lên.”

Phạm Tuyên ngồi ở đó bất động, chỉ tự lầm bầm: “Ca ca không cần ta nữa.”

Xưng Tâm liếc mắt ra hiệu cho Như Ý, ngồi xổm người xuống dỗ Phạm Tuyên.

Như Ý hiểu ý gõ cửa phòng, “Tiết lang quân, Tam lang ngồi ngoài cửa chờ ngươi đó, ngươi đi ra gặp ngài ấy một chút đi.”

Phạm Tuyên ngồi yên tại chỗ, nước mắt lã chã rơi. Xưng Tâm hoảng loạn lại dỗ ngọt hắn, dùng tay áo lau nước mắt cho hắn, “Ôi chao, Tam lang ngoan của ta ơi, khóc gì chứ. Không lẽ là cãi cọ mấy câu với Tiết lang quân, Tiết lang quân nhất thời tức giận không muốn gặp ngài, cũng đâu có sao đâu, chờ y hết giận rồi, ngài quay lại, được không nào?”

Phạm Tuyên chôn mặt trong đầu gối, nghẹn ngào khóc nức nở. Phạm Đông Lai không hiểu, Xưng Tâm Như Ý cũng không hiểu, chỉ có hắn hiểu, Tiết Lạc Thiên đang dần dần đẩy hắn ra, ngày cách ngày ngủ chung, không cho hắn theo sau. Tất cả là đang nghĩ cách đẩy hắn đi, hắn hiểu, hắn hiểu hết.

Xưng Tâm thấy hắn khóc càng lúc càng lớn, không chừng khóc thành bệnh, lão gia lại tìm đến hai người bắt lỗi. Bèn vội vàng bước lên gọi cửa cùng với Như Ý, “Tiết lang quân, Tam lang khóc to quá rồi, ngươi mau ra nhìn cái đi mà.”

Bên vẫn không có chút động tĩnh nào, Xưng Tâm quyết nhẫn tâm, nói: “Tiết lang quân, nếu ngươi… ngươi không ra, ta sẽ đi gọi lão gia.”

“Không được đi!” Phạm Tuyên chôn mặt gào khóc chợt bộc phát gầm lên giận dữ, làm Xưng Tâm Như Ý sợ hết hồn.

Phạm Tuyên nước mắt đầy mặt con ngươi lại đỏ sẫm rực lên,”Từng người… từng người các ngươi… ai cũng bắt nạt y cả! Ta liều mạng với các ngươi!”

“A——”

“Dừng tay!”

Tiết Lạc Thiên đá văng cửa ra, cả giận nói với Phạm Tuyên mới giơ tay lên: “Ngươi làm gì, học được trò đánh tỳ nữ rồi?”

Yết hầu Phạm Tuyên lăn lăn, ngập ngừng thả tay xuống, “Bọn họ xấu xa.”

Tiết Lạc Thiên liếc mắt nhìn Xưng Tâm ngồi sập xuống đất, thấy nàng run lập cập mặt mày trắng như tờ giất, trong lòng cũng thấy khoái chí đôi chút. Bộp cái bắt được tay Phạm Tuyên, “Đi vào,” Kéo Phạm Tuyên đi vào trong, ngoái mặt lại trào phúng nói với Xưng Tâm: “Ngươi đi gọi lão gia đi, để coi coi đến lúc đó là hạn của ngươi hay của ta.”

Xưng Tâm đã sợ đến mức nói không ra lời, nàng đến Hãn Hải Các đã hơn một tháng rồi, chưa từng thấy Phạm Tuyên phát hỏa, không bao giờ có thể ngờ rằng lúc Phạm Tuyên nổi giận lên đáng sợ đến vậy. Chờ cánh cửa trước mặt đóng lại rồi, môi run run nắm tay Như Ý.

Tâm tính của Như Ý hiền dịu hơn Xưng Tâm một chút, cau mày hỏi: “Làm sao đây?”

“Về, về thôi…” Xưng Tâm nuốt nước bọt xuống, “Chúng ta đừng làm gì cả!”

Phạm Tuyên không nói một lời để Tiết Lạc Thiên kéo đến giường ngồi xuống, đầu tiên là Tiết Lạc Thiên đanh mặt, thấy nước mắt Phạm Tuyên không ngừng trào ra, lạnh nhạt nói: “Khóc cái gì.”

Nước mắt chảy đầy mặt Phạm Tuyên, nói: “Ca ca, ngươi không thích ta sao?”

Tiết Lạc Thiên ngoảnh mặt đi, nhìn Tịnh Đế hoa trên đệm tháp quý phi, “Trên dưới cả nhà này chỉ có một mình ngươi che chở ta, hà cớ gì ta phải trút giận lên ngươi chứ, chẳng qua ỷ vào việc ngươi không thể rời bỏ ta mà thôi, ta có gì tốt đâu chứ…”

Một dòng nước mặt không hề có điềm báo trước ứa ra từ trong hốc mắt Tiết Lạc Thiên chảy xuống, Phạm Tuyên chợt thấy lòng đau như cắt. Ôm chặt lấy Tiết Lạc Thiên, giọng run run nói: “Ca ca, đừng khóc, ngươi rất tốt, chỗ nào cũng tốt cả.”

Tiết Lạc Thiên giơ tay lau mắt, trên mặt vẫn là vẻ vô cảm, giơ tay ôm lấy Phạm Tuyên thật chặt, cúi đầu dựa vào vai Phạm Tuyên. Một vệt nước ấm nóng loang trên bả vai Phạm Tuyên, hắn hoảng loạn nói: “Ca ca, ngươi khóc sao?”

“Không có,” Tiết Lạc Thiên nồng nặc giọng mũi, thấp giọng nói, “A Tuyên, bọn họ đều bắt nạt ta, ngươi che chở ta, có được không?”

Phạm Tuyên ngơ ngác không hiểu, “Đương nhiên là ta che chở ca ca.”

Tiết Lạc Thiên lau mắt trên vai hắn, ngẩng mặt lên lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn với Phạm Tuyên, trong ý cười mang nước mắt, “Chúng ta sẽ ở bên nhau, ngủ chung, nếu sau này ta rời Phạm gia, ngươi sẽ đi theo ta, có được không?”

Trên mặt Phạm Tuyên đột nhiên xuất hiện vẻ vui mừng, trong trí óc của hắn vẫn chưa nghĩ tới một khả năng như vậy. Đúng rồi, Tiết Lạc Thiên luôn sẽ có một ngày rời đi Phạm gia, vậy hắn có thể đi cùng với Tiết Lạc Thiên, Phạm Tuyên bèn vội nói: “Ca ca, có thật không? Khi ngươi…” Trên mặt Phạm Tuyên lại lộ chút u sầu, “Sắp đi rồi, lại không cần ta nữa?”

“Không đâu, lời quân tử hứa đáng giá nghìn vàng,” Tiết Lạc Thiên trịnh trọng nói, “Nếu như ngươi theo ta, thì ta sẽ dẫn ngươi đi, không ai cản được.”

Phạm Tuyên mừng hẳn, vui vẻ lay vai Tiết Lạc Thiên, kề mặt sát vào mặt Tiết Lạc Thiên, lớn tiếng nói: “Không ai cản được!”

“Đồ ngốc…” Tiết Lạc Thiên cọ lại mặt hắn, “Người phải giữ bí mật, có biết không? Đừng để lộ dấu tích.”

Phạm Tuyên “ừm” một tiếng rồi cọ cọ hai cái vào mặt Tiết Lạc Thiên, quay sang trông thấy đôi mắt gần trong gang tấc của Tiết Lạc Thiên, phút chốc ngây ngẩn. Đôi mắt màu hổ phách nhạt màu, sau khi được nước mắt rửa qua trông càng trong trẻo hơn nữa, hắn hé miệng, bỗng nhiên ghé lên, môi kề trên bầu mắt Tiết Lạc Thiên.

Tiết Lạc Thiên bất ngờ nhắm chặt mắt lại, bàn tay đang đặt trên eo của Phạm Tuyên chợt siết lại, “Ngươi làm gì vậy?”

Phạm Tuyên dời môi, ngơ ngác nói: “Ta cũng không biết.”

Tiết Lạc Thiên giơ tay quẹt nhẹ lên mí mắt, cau mày nói: “Quậy gì nữa.”

Hai tay Phạm Tuyên vẫn ôm eo Tiết Lạc Thiên, con ngươi dính trên mặt Tiết Lạc Thiên, cảm thấy lòng dạ bùng lên nóng hổi. Một cảm giác kỳ dị truyền lên từ bên dưới, ngọn lửa trong lòng như sắp trào ra từ trong cổ họng, hắn vô thức đẩy gục Tiết Lạc Thiên.

Tiết Lạc Thiên ngửa mặt nằm trên giường, không hiểu hỏi: “Làm —— ”

Môi Phạm Tuyên ập đến, Tiết Lạc Thiên nhất thời trợn to hai mắt.

Phạm Tuyên chỉ dùng môi cọ xát môi Tiết Lạc Thiên, rồi lập tức dời đi, tim vẫn đập lên thình thịch, lắp bắp nói: “Ca, ca, ta, ta, ta muốn cắn ngươi…”

“Bốp——” Đầu Phạm Tuyên ăn một cái tát, lập tức thấy đau ôm lấy đầu mình, bị Tiết Lạc Thiên đánh không biết bao nhiêu cái lên đầu, “Tên ngu ngốc nhà ngươi học cái trò hạ lưu đó ở đâu, ngươi nói đi, có phải Xưng Tâm Như Ý dạy ngươi hay không? Ta thực là… ta đánh chết ngươi——”

Phạm Tuyên tránh trái tránh phải lăn lộn trên giường, “Đừng đánh nữa, ây da—— ca ca, đừng đánh nữa, không ai dạy ta hết——”

“Được lắm, thì ra là tự sinh ra suy nghĩ hạ lưu,” Mắt Tiết Lạc Thiên trợn trừng dựng thẳng, “Càng phải đánh!”

Tiết Lạc Thiên tóm lấy Phạm Tuyên dạy một trận ra trò, rồi mới gọi Như Ý tiến đến hầu hạ rửa mặt. Tắt nến, hai người lại cùng nhau nằm trên giường, Tiết Lạc Thiên vẫn còn mắng Phạm Tuyên.

“Cái đó gọi là hôn, không được tùy tiện hôn người khác, biết chưa? Chỉ có kẻ xấu mới làm như thế, vậy mà lại quên mất, lúc ngươi còn nhỏ đã manh nha có ý đó rồi.”

“Ta không có tùy tiện hôn người khác, ta chỉ hôn ca ca.”

“Không được hôn ta.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả, còn hôn nữa ta sẽ… ta sẽ đánh ngươi đó, biết không?”

“Chụt —— ”

“Phạm Tuyên!”

Trước Tiếp