
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 363
Thế giới 23: Nam phụ độc ác 4
Lạc Thiên đưa ra một quyết định —— cậu muốn sửa hình tượng. Cậu không thương lượng với hệ thống, cho nên khi hệ thống nhìn thấy Lạc Thiên giơ tay lau mặt cho Phạm Tuyên thì kinh hoảng thốt lên: “Cậu làm gì vậy?”
Lạc Thiên thong dong bình tĩnh nói: “Làm gì nữa, lau mặt đó nhìn không biết à.”
Lạc Thiên mạn bất kinh tâm nói: Sao làm gì, lau mặt xem không hiểu.”
Hệ thống cuống lên, “Cậu là nam phụ độc ác, cậu không thể như vậy!”
Lạc Thiên: “Vậy tao mạnh tay chút.” Rồi mạnh tay lau nhẹ hai lần trên mặt Phạm Tuyên, Phạm Tuyên bị cậu lau mà đau phải nhíu lại, nhưng không dám kêu đau, mắt cẩn thận liếc nhìn Tiết Lạc Thiên.
Lạc Thiên: “Coi đi, tao độc ác cỡ nào.”
Hệ thống: “…cậu không sợ thế giới này vỡ à?”
Lạc Thiên không trả lời.
Trải qua vô số tiểu thế giới, cậu vẫn luôn thử thăm dò thay đổi số phận của một vài nhân vật không quan trọng, chỉ cần trong tình huống nam chính đồng ý ra tay giúp đỡ, thì lần nào cũng thành công.
Nói một cách nghiêm túc, thì Tiết Lạc Thiên cũng là một nhân vật phụ xoay xung quanh nam chính, thế tại sao hình tượng của Tiết Lạc Thiên không thể xuất hiện thay đổi theo hành vị của nam chính chứ?
Tiết Lạc Thiên ra đời không bao lâu, thì cha hắn mắc bệnh qua đời, Tiết gia vốn đang gia cảnh sa sút lại càng nhấc bước khó khăn. Tiết mẫu mang rất nhiều kỳ vọng với thần đồng Tiết Lạc Thiên, gửi gắm toàn bộ hy vọng vực dậy gia tộc Tiết thị lên hắn. Ngay từ khi còn nhỏ đã nhắc nhở hắn từng giây từng phút, rằng Tiết thị đã từng rạng rỡ cỡ nào, đối xử với Tiết Lạc Thiên bằng những yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.
Tiết mẫu ngày đêm vất vả, vì công việc thêu thùa, hỏng cả mắt, làm đến mức kiệt sức, mà tất cả chỉ để cho Tiết Lạc Thiên đến trường đi học. Thậm chí trước khi chết còn không thể nhắm mắt, ho ra máu muốn Tiết Lạc Thiên hứa rằng sẽ có một ngày hắn nổi trội hơn người, khiến Tiết thị quay lại tháng ngày huy hoàng.
Lớn lên trong môi trường như vậy thì nội tâm Tiết Lạc Thiên sao lại không dè dặt nhỏ mọn keo kiệt chứ? Sao lại không ước ao ghen tị với Phạm Tuyên? Một tên ngốc không buồn không lo, lại có được tất cả những thứ mà người mẹ chết không nhắm mắt của hắn muốn có.
Lạc Thiên bình tĩnh hỏi hệ thống: “Trong thế giới ban đầu, Phạm Tuyên có tốt với Tiết Lạc Thiên thế này không?”
Hệ thống: “…không.”
Phạm Tuyên trong thế giới ban đầu cũng thích Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên là bạn chơi duy nhất của hắn, nhưng chỉ đến thế mà thôi.
Có điều bây giờ lại rất khác, Tiết Lạc Thiên vừa hẹp hòi vừa nặng lòng đố kỵ, nhưng Phạm Tuyên là là người đầu tiên gần như dùng cả mạng mình ra đối xử tốt với hắn vô điều kiện. Mà vì ngốc, nên càng có vẻ đơn thuần, Tiết Lạc Thiên cũng mới mười hai tuổi, tại sao lại không thể sinh ra một chút hảo cảm với tên ngốc này chứ?
“Không chết đâu,” Lạc Thiên lại bóc một hạt sen nữa, lấy tim sen màu vàng ở trong ra, đưa đến bên môi Phạm Tuyên nói với Phạm Tuyên, “Lấy tim sen rồi, không còn đắng nữa.”
Phạm Tuyên chớp mắt, há miệng ngậm hạt sen giữa ngón tay Tiết Lạc Thiên, khẽ cắn nhẹ, vị ngọt thoang thoảng nổ tung trong miệng hắn. Phạm Tuyên nín khóc mỉm cười, “Ngọt quá.” Nâng tay Tiết Lạc Thiên đưa đến bên mép môi Tiết Lạc Thiên, “Ca ca ăn.”
Lạc Thiên ăn phần hạt sen còn lại, đẩy Phạm Tuyên trước ngực sang bên, lạnh mặt nói: “Đừng phiền ta.”
Phạm Tuyên nằm úp sấp quỳ trên đất, ngước lên nhìn Tiết Lạc Thiên áo trắng như tuyết, vẻ mặt không biết làm sao, “Ca ca…”
Tiết Lạc Thiên xoay người vào nhà.
Phạm Tuyên vẫn không hiểu, tại sao Tiết Lạc Thiên phải đi ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm biết chừng nào, có nhiều người xấu như thế. Ánh mắt Phạm Tuyên nhìn xuống đài sen nặng trình trịch, bắt chước Tiết Lạc Thiên bẻ hạt sen, khả năng bắt chước của hắn thực ra không kém, làm theo răm rắp lấy hạt sen ra, tỉ mỉ bóc hạt sen, bỏ tim sen rồi lần lượt cắn hết từng cái một. Sau đó đứng dậy bưng đầy hạt sen cẩn thận từng li từng tí đi đến cửa phòng.
“Ca ca.” Phạm Tuyên khẽ gọi, không dám tiến vào.
Tiết Lạc Thiên không đáp lời hắn.
Phạm Tuyên do dự trong chốc lát, nâng hạt sen vào phòng.
Tiết Lạc Thiên đang nằm nhoài trên giường quý phi cạnh cửa sổ, mái tóc đen rối tung như thác nước, ánh nắng chiếu vào hoa sen trên cửa sổ, bóng từng đóa hoa từng đóa hoa nở rộ trên tố y. Phạm Tuyên nhìn đến sững sờ.
“Ca ca,” Góc áo Lạc Thiên bị kéo, cậu nghiêng mặt sang bên, Phạm Tuyên ngồi xổm dưới đất, nâng hạt sen chất đầy lòng bàn tay, rụt rè nói: “Ăn.”
Lạc Thiên giữ đúng chừng mực đẩy tay hắn ra, hạt sen đầy cả lòng bàn tay văng ra hai ba hạt, trong lòng Phạm Tuyên thấy tiếc không thôi, nhưng lại không có tay trống để nhặt lên, lo lắng nín nhịn đỏ bừng cả mặt.
“Đồ ngốc, ta muốn đi ra ngoài, ngươi hiểu không?” Tiết Lạc Thiên thấp giọng nói, trong đôi mắt toát ra ánh sáng vừa sắc bén vừa đầy dã tâm.
Phạm Tuyên lắc đầu, “Bên ngoài rất xấu.”
Tiết Lạc Thiên nói: “Ngươi sợ, ta không sợ.”
Đầu Phạm Tuyên lắc mạnh hơn, “Phải sợ.”
“Sợ cũng phải đi ra ngoài,” Tiết Lạc Thiên nổi giận, chộp lấy một cái bát sứ vào tay định đập song nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Phạm Tuyên vẫn dừng tay lại, nín giận quay mặt nhìn ra phía cửa sổ nói, “Một tên ngốc như ngươi thì biết gì chứ, đại trượng phu… phải tạo dựng sự nghiệp.”
Phạm Tuyên cúi đầu nhìn xuống hai ba hạt sen lăn xuống kế bên, nhỏ giọng nói: “Ta mỏi tay.”
Tiết Lạc Thiên trở mặt lại, vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Mãi đến gần chạng vạng, khi mà Xuân Nguyên quay lại, thì hai đứa nhóc đã ngủ. Phạm Tuyên kiên trì đòi ngủ trưa, hắn khỏe, ôm Tiết Lạc Thiên kiên quyết kéo cậu lên giường. Tiết Lạc Thiên lòng như tro tàn, cũng đành thôi, song dù sao thì Công Tôn Di đã đi mất rồi, ngủ vậy, giống như tên ngốc kế bên, không nghĩ ngợi gì cả, có lẽ sẽ tốt thôi.
Lúc hai người ngủ cực kỳ thân mật, tay chân quấn quýt, như hai đóa Tịnh Đế Liên Hoa (1) dính rịt lấy nhau. Hôm nay cả hai cùng mặc hoa phục sang quý, ôm lấy nhau, trông như đôi tiên đồng chói mắt.
Xuân Nguyên khẽ cười, thả tấm màn xuống đi ra ngoài chờ, vừa xoay người chợt phát hiện ra trên cái bàn bên cạnh giường quý phi rải rác hạt sen, mỗi hạt đều bị cắn một góc, biết Phạm Tuyên tỉnh dậy có lẽ sẽ muốn tìm, thế nên cũng không dọn.
Bên trong loáng thoáng có tiếng động vọng ra, hình như là đang tranh cãi còn có tiếng nói. Xuân Nguyên vội vàng bước nhanh đi vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong lập tức bật cười, “Tam lang, húc đầu có vui không?”
Vẻ mặt lạnh nhạt của Tiết Lạc Thiên cũng đỏ lên.
Thì ra là Phạm Tuyên tỉnh trước, trông thấy Tiết Lạc Thiên ngủ say mi mục như họa, thế là nổi hứng lên dùng đỉnh đầu húc Tiết Lạc Thiên, nhưng mà hôm nay hắn búi tóc, hông của Tiết Lạc Thiên lại mang đai lưng bằng ngọc. Búi tóc và trân châu trên đai lưng ngọc mắc vào nhau không thể tách ra được, Phạm Tuyên vội vàng giật ra rồi cứ ây da ây dô réo lên không ngừng.
Lúc Tiết Lạc Thiên tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng chật vật đó của Phạm Tuyên, biết ngay là hắn tự làm tự chịu, cho nên lạnh mặt thờ ơ lạnh nhạt không hề đồng tình.
“Tam lang, đừng kéo,” Xuân Nguyên mím môi cười tiến lên trước giải vây, “Đã nói với ngài rất nhiều lần rồi, ngài lớn rồi, không thể chơi trò húc đầu với người khác được, sẽ làm đau người ta. Lần này hay rồi, tự làm mình đau.”
Có người giúp đỡ, Phạm Tuyên yên tâm hẳn, không ồn không quậy cúi đầu nghịch túi thơm bên hông Tiết Lạc Thiên, bỗng nhiên hỏi: “Công Tôn Di là ai vậy?”
Tiết Lạc Thiên thót lên trong lòng, Xuân Nguyên tự nhiên nói tiếp: “Công Tôn tiên sinh là sư phụ mà lão gia mời cho ngài và Tiết lang đó.”
“Ông ta… có đẹp không?” Phạm Tuyên sốt sắng hỏi.
Xuân Nguyên suy nghĩ một chút, đáp: “Đẹp.”
Phạm Tuyên gật gật đầu.
Vẻ mặt Tiết Lạc Thiên lạnh lùng, đề phòng Phạm Tuyên nói ra câu nào khác người.
Xuân Nguyên cẩn thận tháo chỏm tóc cuối cùng bị mắc trân châu của Phạm Tuyên ra, Phạm Tuyên ngồi thẳng lên, nói với Xuân Nguyên: “Vậy ngươi cho ông ta vào đi.” Khuôn mặt nghiêm túc, dường như đã hạ quyết tâm.
Phạm Đông Lai mừng rỡ, Phạm Tuyên dù không chịu đi ra, song lại chịu tiếp nhận thêm một “người sống” mới, chỉ cần Phạm Tuyên chịu thay đổi, thì ông vẫn hết sức vui mừng. Đến trước bài vị của người vợ mất sớm quỳ lạy thắp hương, cảm ơn người vong thê đã phù hộ.
Lạc Thiên trải qua những ngày tháng được “gia sư” riêng cao cấp kèm cập.
Sau đó cậu phát hiện ra Xuân Nguyên chỉ lừa, Công Tôn Di… chẳng đẹp dẽ gì cả! Gầy trơ xương, khuôn mặt dài nhỏ, hai chỏm râu dê, đôi mắt đậu xanh sáng ngời.
Dường như ông ta rất thích Phạm Tuyên, vừa nhìn thấy Phạm Tuyên lần đầu đã cười ha ha nói: “Nhóc con, lớn thế à.”
Phạm Tuyên nhìn thấy tướng mạo của Công Tôn Di thì hết sức hoảng sợ, kéo tay áo Tiết Lạc Thiên kêu, “Ca ca, ông ta xấu quá.”
Lạc Thiên: …đến kẻ ngốc cũng thấy xấu nữa.
Công Tôn Di không tức giận chút nào, ngón tay vuốt chòm râu dê, gật gù đắc ý: “Đâu có đâu có.”
Phạm Tuyên ghé đến bên tai Tiết Lạc Thiên, âm thầm nói: “Ông ta xấu vậy, tại sao ca ca lại thích ông ta không thích ta?” Hắn tự cho là mình thì thầm nói nhỏ, nhưng thực ra Công Tôn Di nghe thấy rất rõ ràng, liếc mắt nhìn Tiết Lạc Thiên mặt đỏ tới mang tai, lại cười ha ha nói: “Nhóc con, tinh mắt đấy.” Nháy mắt, trông rất bỉ ổi.
Tiết Lạc Thiên phúc chốc chìm vào thất vọng. Bản thân cậu lúc nào mặc đồ trắng phất phơ, nên khả năng tưởng tượng đối với thế ngoại cao nhân cũng tương đối hạn chế, luôn cảm thấy người như Công Tôn Di dù không phải mỹ nam tuyệt thế, thì khí chất chắc chắn sẽ khoan thai khác với người thương. Nhưng Công Tôn Di trước mặt thì mắt đậu xanh râu dê, giống y như lời Phạm Tuyên nói—— quá xấu!
Công Tôn Di vẫn rất vui vẻ với hai tên nhóc trông mặt mà bắt hình dong. Tính cách ông ta vốn dĩ được chăng hay chớ tính tình, ẩn cư cũng là sống, mà Phạm gia làm tiên sinh cũng là sống, nói chung là sống ngày nào hay ngày nấy.
Rất nhanh sau đó, Công Tôn Di đã hòa mình với Phạm Tuyên, Phạm Tuyên là một đứa trẻ, Công Tôn Di lại là một ông già không lớn. Vị Công Tôn tiên sinh mà Tiết Lạc Thiên ngày nhớ đêm mong, là người cả ngày cười hì hì chơi trò húc đầu với Phạm Tuyên dưới đất, chợt tức đến mức một là Phật xuất thế, hai là Phật niết bàn (2).
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chẳng kịp làm gì cả, đảo mắt đã mơ mơ hồ hồ từ xuân sang đông, chuẩn bị qua năm mới.
Hơn nửa năm nay Công Tôn Di không dạy dỗ gì cả, suốt ngày chỉ chơi với Phạm Tuyên, xong việc thì lĩnh một mâm vàng về hiếu kính phu nhân ở nhà, hết sức vui vẻ. Trước khi chào từ biệt với Phạm Tuyên, cuối cùng cũng viết một bức tranh chữ, bức tranh đó tức khắc bắt được tim Tiết Lạc Thiên, bất mãn hơn nửa năm đối với Công Tôn Di tan thành mây khói.
Phạm Tuyên cũng thích, cầm lấy mang đi cất, Tiết Lạc Thiên trợn mắt há hốc mồm chứng kiến Phạm Tuyên moi một cái hộp từ dưới đáy giường ra, mở ra xem, bên trong quả nhiên toàn là tác phẩm của Công Tôn Di.
“Cái này…” Tiết Lạc Thiên cực kỳ vui mừng, tay run run đi tới v**t v*.
Phạm Tuyên nghiêng mặt, một năm vừa qua, hắn đã cao lớn hơn rất nhiều, mặt mày đã hoàn toàn là một cậu thiếu niên, song ánh mắt lại có sự ngây thơ mà tuổi này không nên có, “Ca ca, mẹ ta thích mấy cái này nhất, ngươi có thích không?”
“Tên ngốc này, mẹ ngươi thích, mà ngươi còn giữ nhiều như vậy, vậy sao ngươi không biết mấy chữ này đều là của Công Tôn Di?” Tiết Lạc Thiên bất đắc dĩ hỏi.
Phạm Tuyên quay đầu đi, nhếch miệng cười, vui sướng nói: “Ta không biết!”
Tiết Lạc Thiên liếc hắn một cái, “Đúng là đồ ngốc.”
Phạm Tuyên cất bức tranh chữ mới vào, nhào lên vai Tiết Lạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Ca ca, ngươi thích cái gì, ta cho ngươi hết, ngươi đừng đi, được không?”
Tiết Lạc Thiên lãnh đạm nói: “Ta thích đi ra ngoài, ngươi có đi không?”
Phạm Tuyên trái lại không làm khó dễ, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Đi ra ngoài!”
Tiết Lạc Thiên ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi chịu đi ra ngoài.”
Phạm Tuyên gật đầu, nói với Tiết Lạc Thiên: “Vậy thì ca ca phải hứa với ta, mãi mãi không rời bỏ ta.”
Đối với một tên ngốc, Tiết Lạc Thiên chỉ qua loa nói: “Được.” Đầy mắt đầy tim là niềm vui khi cuối cùng đã có thể bước ra khỏi viện Bản Chân.
Đêm 30, Xuân Nguyên dẫn theo rất nhiều tỳ nữ đi vào viện Bản Chân, nâng kim quan cẩm bào mắc cho Tiết Lạc Thiên và Phạm Tuyên, Tiết Lạc Thiên thấy Xuân Nguyên hình như có chuẩn bị trước khi đến, trong lòng nghi hoặc, “Thế này là là?”
Xuân Nguyên giải thích, trong một năm chỉ có buổi tối đêm 30, là Phạm Tuyên sẽ đồng ý đi ra ngoài, cùng tất cả người trong Phạm gia ăn một bữa cơm đoàn viên náo nhiệt.
Chờ cho hai người rửa mặt sửa soạng chỉnh tề xong, Xuân Nguyên chỉ cảm thấy trong phòng lấp lánh óng ánh, hai cậu thiếu niên ai cũng mang vẻ tuấn tú đẹp đẽ của riêng mình, không khỏi cười nói: “Hai vị tiên đồng ở đâu đến ghé vào nhà chúng ta thế này?”
Tiết Lạc Thiên đỏ mặt, cậu vẫn phải để tang, nên vẫn chỉ mặc tố y, lại gì để tôn lên điềm may trong năm mới, nên trên tố y thêu chìm vài hình hạc tiên mây lành, cực kỳ snag quý. Vừa khẽ mỉm cười, khuôn mặt lại càng trắng sáng hơn ngọc quan trên đỉnh đầu.
Phạm Tuyên khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có.”
Đó là cái hắn học được từ Công Tôn Di, hơn nửa năm qua chỉ học được một câu khiêm tốn ngoài miệng như thế, lại còn rất thích nói, thường chọc Tiết Lạc Thiên tức muốn chết.
Xuân Nguyên dẫn hai người lên kiệu, Phạm Tuyên không chịu tách ra khỏi Tiết Lạc Thiên, may mà hai người đều vẫn là thiếu niên, thế là chen trong một cỗ kiệu.
Phạm Tuyên lôi kéo cánh tay Tiết Lạc Thiên, không muốn xa rời nói: “Ca ca, ta vui quá.”
Tiết Lạc Thiên lại chọc trán hắn một cái, hạ giọng nói: “Tên ngốc nhà người cũng học được mấy trò âm mưu dương mưu thế hả, hôm nay vốn là phải đi. Ngươi còn nói gì mà muốn ta hứa với ngươi, mãi mãi không rời bỏ ngươi, hả? Học không?”
Phạm Tuyên thẹn thùng húc về phía lồng ngực Tiết Lạc Thiên, đỏ cả mặt: “Đâu có đâu có.”
__
(1) Tịnh Đế Liên Hoa: 并蒂的莲, trên một cuống hoa sen mà nở hai đóa thì gọi là Tịnh Đế Liên, được xem là loài hoa quý hiếm, thanh tao thuần khiết.
(2) Một là Phật xuất thế, hai là Phật niết bàn: 佛出世, 二佛生天 – nhất phật xuất thế, nhị phật sinh thiên.
Niết bàn là cảnh giới hoàn toàn giác ngộ, vượt ra ngoài vòng sinh tử luân hồi, là mục đích thực tiễn cuối cùng của Phật giáo. Nói đúng ra trong các kinh điển Phật giáo không hề có câu này, mà chỉ thấy được truyền tụng trong dân gian. Có lẽ đã do các cuốn tiểu thuyết dẫn các từ ngữ Phật giáo như Phật, Xuất thế, Niết bàn… để hợp thành câu này nhằm diễn tả tính trạng linh hồn đã ra khỏi thể xác lúc con người hôn mê bất tỉnh.
Nguồn: phatgiao.org.vn
Nói dân dã là tức muốn xỉu đó.